Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 127:




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy thì mau chóng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, phát hiện hành động vừa rồi của “hắn” cũng không bị bất kỳ ai nhìn thấy.
Sau đó, Nguyễn Tiểu Ly mới lần nữa nhìn đến Nguyễn San: “Ta vừa mới tới đây. Huynh nói ta đánh lén huynh, có bằng chứng không?”
“Ở đây chỉ có ta và đệ. Hòn đá vừa rồi là từ phía đệ bay tới. Ngoài đệ ra thì còn có ai khác sao?” Trong giọng nói của Nguyễn San còn mang theo chút không vui.
“Hoàng huynh, huynh không thể vì ở đây chỉ có hai người chúng ta mà nghi ngờ ta ném cục đá đó. Huynh không được bôi nhọ người khác một cách vô duyên vô cớ như vậy.” Đứa trẻ cười với vẻ vô tội, “hắn” sờ sờ cái bụng đang đau của mình: “Trái lại là hoàng huynh, ta chỉ là nhàn quá không có chuyện gì làm nên mới đến Ngự Hoa Viên đi dạo, ấy thế mà vừa đi ngang qua đây huynh lại ra tay đả thương ta.”
Tình huống này đúng là thích hợp để trả đũa nhất~
Nguyễn San sửng sốt khi thấy đứa trẻ trước mặt mồm mép nhanh nhảu, mặt dày đổi trắng thay đen.
“Thân là một nam tử, sao ngươi có thể không nói lý như vậy? Trong lòng của ta và ngươi đều biết hòn đá đó là do ngươi ném.”
“Ta đã nói rồi, buộc tội thì phải có chứng cứ. Nếu hoàng huynh đã nhận định là ta ném vậy thì chứng cứ đâu?”

Đứa nhỏ này thật không biết xấu hổ.
Tiểu Ác cảm thấy ký chủ nhà mình quả thật vô cùng đáng yêu. Ký chủ khi làm chuyện xấu là đáng yêu nhất.
Người trước mặt lại định mở miệng nói thêm cái gì đó, thế nhưng “hắn” đã trực tiếp đoạt lời của Nguyễn San.
“Hoàng huynh, bây giờ trên người ta có chứng cứ đấy. Vừa rồi viên đá của huynh đã đánh trúng ta, bụng của ta hiện tại vẫn đang đau âm ỉ đây này, đương nhiên trên da cũng bị bầm tím rồi, cho dù có nói kiểu gì thì ta vẫn là người có lý hơn đấy.”
Nói xong, “hắn” còn đưa tay sờ bụng của mình một chút, trên mặt cũng lộ ra vẻ đau đớn.
Nhìn bộ dạng của đứa trẻ này, Nguyễn San nhíu mày càng chặt. Đương nhiên hắn biết rõ lúc nãy mình ra tay đã dùng bao nhiêu lực, hơn nữa khi hòn đá đánh trúng Nguyễn Tiểu Ly, Nguyễn San cũng đã nghe được tiếng kêu rên của “hắn” nên đương nhiên cũng biết nơi Nguyễn Tiểu Ly bị đánh trúng chắc chắn có vết bầm, nếu gọi người đến xem thì ngược lại chính hắn mới là người có miệng cũng không thể giải thích.
Nguyễn San nhìn xoáy vào đứa trẻ trước mặt.
Vị hoàng đệ này cũng gian xảo quá.
Đúng lúc này, cung nhân đứng cách đó không xa cũng nghe thấy động tĩnh tranh cãi của hai người ở đây, cùng nhanh chóng chạy tới.
Thấy có người đến, cả hai đều sửng sốt. Nguyễn San lui về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người rồi thu lại trường kiếm của mình.
Chỉ trong chốc lát, sau lưng của Nguyễn Tiểu Ly và Nguyễn San đã đứng đầy các cung nhân.
“Nhị điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?”
“Tứ điện hạ, ngài có sao không?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của các cung nhân, hai người không hẹn mà cùng dời mắt đi, lắc đầu với họ.
Tứ hoàng tử vóc dáng nhỏ bé nở nụ cười nhạt: “Ta chỉ đứng bên đường nhìn hoàng huynh múa kiếm, còn có thể có chuyện gì?”
Rõ ràng chỉ là một câu nói hết sức bình thường nhưng lại có cảm giác rất châm chọc.
Xem ra Tứ hoàng đệ muốn cho qua chuyện này?
Vốn dĩ Nguyễn San còn chuẩn bị tranh luận thêm vài câu nữa, hắn cũng không phải là một người thích chuốc lấy thiệt thòi và buồn bực. Nhưng càng nhìn bộ dạng đổi trắng thay đen của Nguyễn Ly Trúc, hắn lại càng thêm không vui.
“Nhị điện hạ, thời gian luyện võ của ngài đã hết, phải trở về đọc sách rồi.” Thị vệ bên cạnh nhắc nhở.
Nguyễn San định thần lại, chợt nhận ra mình đã quá xúc động, suýt chút nữa đã bị dắt mũi.
Trên bụng của Nguyễn Ly Trúc là vết thương do hắn tạo ra, nếu tiếp tục nói nữa thì cho dù hắn có vạn cái miệng cũng sẽ chẳng tới đâu, chỉ lãng phí thời gian thêm!
“Đi, về cung.”
Nguyễn San mang theo người của mình đi rồi cũng không thèm nhìn đến người Tứ đệ này lấy một cái, hiển nhiên là rất không vui.
Sau khi những người kia đi rồi, thái giám và cung nữ phía sau Nguyễn Tiểu Ly cũng không dám lên tiếng. Trong Ngự Hoa Viên là một khung cảnh yên tĩnh. Nguyễn Tiểu Ly khẽ mỉm cười, giống như nụ cười của một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, nhưng lại làm cho người nghe cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Trở lại cung điện của mình, Nguyễn Tiểu Ly vẫy tay cho những người khác lui đi, sau đó vội vàng xốc quần áo của mình lên nhìn chỗ bị thương do Nguyễn San đánh trúng.
Quả nhiên, trên chiếc bụng trắng nõn có một vết bầm xanh tím trông khá đáng sợ.
“Hắn” vươn một ngón tay phải ra ấn ấn lên vết bầm, sau đó không nhịn được mà hít một hơi.
“Phải mau học võ mới được. Nếu cứ tiếp tục thế này thì vai phản diện của ta cũng quá không xứng chức rồi, nói không chừng vừa lơ là một chút là toi mạng luôn.”
Sau khi Nguyễn Tiểu Ly cảm thán xong, “hắn” nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, cầm thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn và bắt đầu bôi thuốc lên người.
Trong lúc Nguyễn Tiểu Ly đang bôi thuốc mỡ lại đột nhiên nghe được tiếng cửa bị đẩy ra, biểu cảm của Nguyễn Tiểu Ly thay đổi trong chớp mắt, “hắn” vội vàng xả quần áo xuống.
Vừa quay người đã thấy Nguyễn Minh Nguyệt đang xông vào.
Cùng lúc Nguyễn Tiểu Ly đang xả quần áo xuống thì Nguyễn Minh Nguyệt cũng đã chạy tới trước mặt Nguyễn Tiểu Ly.
Trong điện chỉ có một mình Tứ hoàng đệ, dường như còn có vẻ hơi hoảng loạn. Bên cạnh còn có thuốc mỡ, Nguyễn Minh Nguyệt có thể ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng. Biểu cảm trên mặt của nàng thay đổi, lập tức đặt tầm mắt lên người Nguyễn Tiểu Ly và quét từ trên xuống dưới.
“Hoàng đệ, đệ bị sao vậy? Bị thương à? Sao bên cạnh lại có thuốc mỡ?” Giọng điệu của tiểu cô nương tràn đầy lo lắng. Nói xong, nàng còn muốn vươn tay kéo quần áo của Nguyễn Tiểu Ly ra xem “hắn” bị thương như thế nào.
Nguyễn Tiểu Ly ngay lập tức xoay người né sang một bên để tránh đi cánh tay của Nguyễn Minh Nguyệt, sau đó đứng lên để giữ khoảng cách với nàng.

“Ta không sao, chỉ là cánh tay mới bị đụng trúng mà thôi, đã bôi thuốc rồi.” Nguyễn Tiểu Ly vốn muốn nói mình không bị thương nhưng lời đến miệng lại thay đổi. Dù sao thì biểu hiện lúc nãy của “hắn” và lọ thuốc trên bàn cũng đã quá rõ ràng.
“Sao đệ lại bất cẩn như vậy, để ta xem vết thương của đệ thế nào?”
Nguyễn Minh Nguyệt không phải là một người dễ bỏ cuộc, sau khi nghe Nguyễn Tiểu Ly thừa nhận cánh tay bị thương thì nàng đã lập tức bước lên, cố gắng vén ống tay áo của Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng lùi lại một bước, đưa tay che lại cánh tay của mình. “hắn” ngẩng đầu nhìn Tam công chúa, ánh mắt không vui nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, tỷ không nên động tay động chân.”
Một khuôn mặt trẻ con lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nói ra loại chuyện này thật sự làm người ta có chút buồn cười.
Nguyễn Minh Nguyệt không ngờ tới Nguyễn Tiểu Ly lại nói ra những lời này. Nàng không khỏi ngây người, tiếp đó ngẩng đầu, không tin được mà nhìn về phía Nguyễn Tiểu Ly: “Chúng ta vẫn là trẻ con mà.”
“Dù vậy vẫn phải chú ý một chút, hơn nữa vết thương của ta không có vấn đề gì, chỉ bị đụng nhẹ thôi.”
Nguyễn Tiểu Ly nói xong lại sợ nàng sẽ không tin, sau đó giơ hai tay ra múa may hai cái trước mặt nàng. Nguyễn Minh Nguyệt nhìn thấy hai cánh tay của Nguyễn Tiểu Ly hoạt động bình thường, hơn nữa Nguyễn Tiểu Ly lại chẳng hề cho nàng cơ hội kiểm tra, cuối cùng cũng đành chịu từ bỏ ý nghĩ của mình.
Dù sao thì Nguyễn Minh Nguyệt cũng chỉ là một đứa trẻ, tuy sự lo lắng vừa rồi là thật nhưng nàng cũng rất nhanh gạt chuyện này sang một bên rồi nói tiếp chuyện khác với Nguyễn Tiểu Ly.
Sau khi Nguyễn Tiểu Ly ứng phó xong với Nguyễn Minh Nguyệt rồi lấy điểm tâm ra cho nàng ăn, “hắn” sửa sang lại quần áo của mình và bước ra ngoài điện.
“Hắn” vừa ra tới thì thị vệ ở cửa lập tức quỳ xuống, thân thể run rẩy.
Ha, bây giờ mới biết sợ, vậy lúc nãy đã làm cái gì?
“Hắn” mở miệng nói: “Không phải ta đã căn dặn không cho phép bất cứ ai vào phòng ta rồi sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.