Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 92: Người Tốt Việc Tốt (12)




Văn phòng.
"Đại tỷ, gần đây có một nhóm người cứ loanh quanh ở khu nhà tỷ. Đệ đã điều tra, là người của Hắc Ưng Bang." Đường Bưu chân chó quạt quạt, miệng liên tục báo cáo.
"Vậy sao?" Khuynh Diễm giọng không mấy để tâm.
"Chẳng lẽ Hắc Ưng Bang đã tra được chuyện chúng ta trộm... không phải, chuyện làm ăn chân chính của chúng ta rồi sao?"
Đường Bưu nhanh chóng đón lấy ly nước Khuynh Diễm vừa uống xong, tiếp tục quạt quạt.
Khuynh Diễm liếc mắt nhìn hắn, văn phòng có máy điều hòa, quạt cái gì mà quạt?
Nhưng hắn nhiệt tình như thế, cô dập tắt cũng không tốt, thôi vậy.
"Đại tỷ, đệ đang nói chuyện với tỷ đó." Đại tỷ nhìn hắn chăm chú như vậy, không phải tỷ ấy vừa mắt hắn đấy chứ?
Không muốn đâu! Hắn rất sợ con gái bạo lực mà!
"Cậu chuẩn bị cho tôi một căn nhà rộng rãi, thích hợp bắt nhốt người."
"Đại tỷ... tỷ lại định làm gì?" Đường Bưu đổ mồ hôi.
"Kẻ nào theo dõi tôi thì đều bắt lại, đòi tiền chuộc. Chúng ta thiếu tiền."
Đường Bưu: "..." Thiếu tiền sao?
Hắn nhớ gần đây Đại tỷ phá hỏng không ít vụ giao dịch của Hắc Ưng Bang đâu.
Ẵm cả đống tiền của người ta luôn đó!
Nghĩ lại hắn còn sợ đến mức muốn teo cơ tim đây này!
"Đại tỷ làm vậy không tốt lắm đâu... Binh pháp có dạy, địch ngoài sáng, ta trong tối, vậy mới có lợi." Đường Bưu vỗ ngực nói lý lẽ.
Khuynh Diễm: "..." Mi là khinh ta đọc ít sách đúng không?
"Bắt cóc kiếm được nhiều tiền." Khuynh Diễm trung thành với lẽ sống của mình.
Đường Bưu: "..." Rốt cuộc Đại tỷ được kẻ nào nuôi lớn vậy?
Không đúng!
Anh trai Đại tỷ làm cảnh sát đó! Cô như vậy cũng được sao?
"Đại tỷ, chúng ta không đủ mạnh, cứng đối cứng với Hắc Ưng Bang không phải cách hay." Đường Bưu yếu ớt khuyên nhủ.
"Vậy sao?" Khuynh Diễm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vài giây sau, vỗ bàn quyết định: "Tuyển thành viên, thành lập bang hội, lấy tên là gì nhỉ... Bách Chiến Bách Thắng đi!"
Đường Bưu co giật cơ mặt. Đại tỷ nghiêm túc sao?
Khuynh Diễm gật đầu. Ta cực kỳ nghiêm túc!
Đường Bưu đỡ trán, không nói nên lời, sao có cảm giác hắn đang đi theo người mắc bệnh hoang tưởng thời kỳ cuối thế này?
Nhưng bệnh hoang tưởng cũng sẽ truyền nhiễm, chẳng hạn như hiện tại, hắn đang thật sự ngồi tuyển thành viên cho bang hội Bách Chiến Bách Thắng của Khuynh Diễm...
Hệ Thống muốn ngăn kí chủ nhà nó làm loạn, nhưng kí chủ càng đi càng xa, xa đến mức nó không thể kéo cô về được nữa.
Hệ Thống mệt tâm, mệt đến không thở ra nổi câu nào.
Khuynh Diễm bày tỏ, cô cũng rất bất đắc dĩ, thân phận cô có được cực kì nghèo nàn, cơ thể còn mang trọng bệnh, đến nghề nghiệp cũng không có.
Làm một công dân tốt, cô phải tìm cho mình cái nghề.
Trong thế giới tiểu thuyết ngôn tình đeo mác trinh thám, chỉ có hai ngành nghề chính, cảnh sát và xã hội đen.
Đây không phải là muốn cô đi làm xã hội đen sao? Cô đâu còn cách nào khác, đành nhận mệnh vậy.
\[...\] Nếu không phải nhìn vẻ mặt hào hứng của kí chủ, nó cũng suýt tin cô là bị ép buộc đấy!
\[Nhưng còn rất nhiều nghề nghiệp khác mà kí chủ.\]
Ý mi là muốn ta đầu quân làm cảnh sát?
\[Thôi cô cứ làm xã hội đen đi.\] Hệ Thống bỏ cuộc. Kí chủ mà làm cảnh sát, thế giới còn không điên đảo thị phi sao?
Khuynh Diễm nhún vai.
Thấy chưa? Đây là đời ép cô sa ngã hắc đạo.
Ban đầu cô vốn chỉ định hoạt động trong một nhóm nho nhỏ kiếm ăn qua ngày, nhưng cứ có một đám thần kinh nhăm nhe muốn giết cô.
Ai, giờ đành phải làm lớn vậy.
Hệ Thống: \[...\] Ha ha! Nhóm nho nhỏ của kí chủ là ăn trên đầu nam chính người ta! Nhỏ cái con khỉ!

Khuynh Diễm làm việc tốt đến tối muộn mới trở về.
Hôm nay cô phải chạy đông chạy tây giúp một bà lão mất trí nhớ tìm đường về nhà.
Tìm từ mười giờ sáng đến tận mười giờ khuya, còn bị con trai con dâu bà lão quấn lấy cảm ơn, nước mắt nước mũi đầm đìa muốn nhấn chìm cô.
Khuynh Diễm nhớ lại liền rùng mình, lần sau ra đường tuyệt đối tránh xa người già trẻ nhỏ. Thật đáng sợ!
Khuynh Diễm vừa mở cửa, bóng người nho nhỏ trên sofa lập tức bật dậy chạy ra đón.
"Chị về rồi!"
Thiếu niên ngây ngô mỉm cười, đôi mắt lấp lánh vui mừng.
Dáng vẻ đó, cứ như hắn đã ngồi đây từ rất lâu, chỉ để đợi cô trở về.
Ánh mắt Khuynh Diễm hơi dừng lại trên mặt Diêu Ý.
Muốn sờ...
Cô trấn tĩnh dời mắt, tay chuyền cho hắn chiếc hộp.
"Ngủ sớm đi."
Dứt lời, Khuynh Diễm thẳng tắp đi về phòng, đè nén xúc động dưới đáy lòng.
Tên này ăn vạ ghê lắm, không được sờ đâu!
Diêu Ý nhìn theo Khuynh Diễm, rồi lại nhìn chiếc hộp cô vừa đưa hắn.
Một lúc sau, hắn chần chờ mở ra, là điện thoại.
Lần đầu tiên trong đời hắn có điện thoại! Trước đây ở cô nhi viện làm gì có ai cho hắn thứ này...
Diêu Ý vui vẻ, nhưng hắn ngay lập tức gạt bỏ cảm xúc đó, không thể tin tưởng!
Cô cho hắn một thứ đáng tiền, chắc chắn muốn lấy đi một thứ khác từ hắn... Mọi người trên thế giới này đều sống như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.