Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 242: Huyết Mạch Tương Liên (21)




Chuông thánh muốn ám hiệu Diệp Nhiên đừng tin Khuynh Diễm, nhưng cuối cùng nó không nói được gì, mà còn bị cô đem cho chó chơi.
Nghĩa trên mặt chữ, thật sự là đem cho chó chơi!
Đàn chó hoang bên ngoài lâu đài gặm chiếc chuông nhỏ chạy qua chạy lại, tung tăng đá văng lên trời, rồi lại nhặt về gặm gặm.
Bên ngoài chuông bọc một lớp màn bảo vệ, bảo đảm nó không bị trầy xước.
Nhưng chuông thánh không thấy biết ơn, bởi vì lớp màn đó trên danh nghĩa là bảo vệ nó, còn trên thực tế là phong ấn lực lượng nó, khiến nó không thể chạy trốn!
Hơn nữa, Khuynh Diễm giữ nó không trầy xước, là vì không muốn nó bị thương rồi kéo theo Diệp Nhiên chịu đau cùng, chứ cô tốt lành gì với nó?
Bị đàn chó đá lăn vòng vòng trên mặt đất, bên tai liên tục vang lên tiếng 'gâu gâu gâu', còn có nước dãi... Nó tổn thương đến gào khóc!
"Không được liếm ta! Tránh xa ta ra! Đồ cẩu dơ bẩn! Chủ nhân ơi cứu chuông!"
Nhưng chủ nhân nó không hề phản ứng, bởi vì chủ nhân của chủ nhân nó đã nói, chờ ngày nó quản được cái miệng mình, cô mới đến giải cứu cuộc đời nó.
Chuông thánh: "..." Hu hu nó muốn về nhà! Sau này nó sẽ không nói bậy nữa!

"Cậu muốn gì?"
Sáng sớm, trong phòng bếp lâu đài vang lên âm thanh lạnh lùng của Khuynh Diễm.
Diệp Nhiên kiên trì đẩy ly thủy tinh qua.
Khuynh Diễm nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly, nụ cười không phân rõ hỉ nộ: "Cậu muốn chết lắm đúng không?"
Cắt ra bao nhiêu máu, không muốn chết thì chính là muốn đầu thai!
"Cho Tiểu Biên Biên." Diệp Nhiên lại đẩy ly đến gần hơn: "Cô uống đi."
Khuynh Diễm nhìn đến cổ tay quấn băng gạc của hắn, ánh mắt lạnh lẽo không cảm xúc.
Cô nhìn rất lâu, lâu đến mức Diệp Nhiên không nhịn được thấy sợ hãi.
Hình như cô đang tức giận, dù sắc mặt cô không biểu hiện chút khó chịu nào, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự tức giận của cô.
Diệp Nhiên vừa cẩn thận vừa thấp thỏm hỏi: "Thế này có đủ không? Nếu không đủ, tôi có thể..."
"Diệp Nhiên." Khuynh Diễm cắt ngang lời nói của hắn, hai chữ 'Diệp Nhiên' lạnh như băng.
Cô chưa từng gọi tên hắn bằng giọng xa lạ như vậy.
Dù cô không gọi hắn bằng biệt danh hay tên thân mật, nhưng khi gọi tên hắn, giọng nói cô luôn rất nhẹ nhàng, không phải lạnh lùng như vậy.
Trái tim Diệp Nhiên hẫng đi một nhịp, hắn có cảm giác câu tiếp theo mà Khuynh Diễm nói ra sẽ là, 'tôi chán ghét cậu'!
"Tiểu Biên Biên đừng tức giận, tôi..." Hắn không biết nên nói gì, bởi vì hắn không biết tại sao cô tức giận.
Khuynh Diễm cầm ly thủy tinh lên, chất lỏng màu đỏ sóng sánh bên trong, không khí lưu chuyển trong phòng bếp cũng theo đó mà bị đè nén xuống, như mang theo áp lực vô hình.
Khuynh Diễm không nói lời nào, cầm ly lên uống cạn.
Cạch!
Tiếng đặt ly xuống mặt bàn lớn đến nỗi Diệp Nhiên hơi run lên.
"Là tôi yêu cầu uống máu của cậu, hay tôi ép cậu phải cắt cổ tay lấy máu?"
"Không có..."Diệp Nhiên nhéo nhéo góc áo, thấp thỏm nói: "Nhưng tôi là huyết nô của cô..."
"Vậy thì từ hôm nay cậu không còn là huyết nô."
"Tiểu Biên Biên, cô muốn tôi rời khỏi cô sao?" Diệp Nhiên ngẩng đầu, đáy mắt tràn ngập hoảng hốt.
Khuynh Diễm nhíu mày, đồng tử mơ hồ lóe lên một tia nguy hiểm: "Ai cho cậu đi? Cậu muốn rời khỏi tôi?"
Diệp Nhiên: "..."
Hắn không hiểu.
Vậy là cô muốn đuổi hắn đi hay không muốn đuổi hắn đi?
"Nhưng lúc nãy Tiểu Biên Biên nói tôi không còn là huyết nô của cô." Diệp Nhiên nhỏ giọng nhắc lại.
"Không có của tôi!" Khuynh Diễm nhấn mạnh: "Đừng tự ý thêm thắt nội dung."
Diệp Nhiên: "..." Lần thứ hai cảm thấy mình nghe không hiểu.
Nhưng Diệp Nhiên là một đứa trẻ lanh lợi, rất nhanh liền có thể ngộ ra.
Khuynh Diễm nói 'cậu không còn là huyết nô'.
Khuynh Diễm không hề nói 'cậu không còn là huyết nô của tôi'.
Trọng tâm là hai chữ 'của tôi'.
Tức là mặc kệ hắn có là huyết nô hay không, hắn vẫn phải là của cô!
Cảm giác chiếm hữu phát ra từ cô rất mãnh liệt, cứ như nếu hắn dám mở miệng nói hắn không phải của cô, thì cô sẽ lập tức hủy hoại hắn!
Nhưng Diệp Nhiên không sợ.
Hắn thấy vui vẻ, hắn đương nhiên là của cô rồi!
Có điều, vẫn còn một vấn đề khác.
"Tôi không làm huyết nô của Tiểu Biên Biên... không phải, tôi vĩnh viễn là của Tiểu Biên Biên." Diệp Nhiên nhanh nhẹn sửa lời, lại lo lắng hỏi: "Nhưng nếu tôi không làm huyết nô nữa, vậy lúc cô đói thì phải làm sao?"
Khuynh Diễm đang không vui, theo thói quen muốn bật ra câu: Tôi đói thì liên quan cái rắm gì tới cậu?
Sau đó chợt nhớ lại đây là chìa khóa linh hồn của mình.
Hít sâu, nhẫn nại tính tình, nói: "Lâm Đông Anh có thể giải quyết."
Nhờ sự nhẫn nại của Khuynh Diễm, mà Diệp Nhiên đang từ trạng thái vui vẻ liền biến thành bạo phát: "Không được! Tiểu Biên Biên chỉ được uống máu của tôi! Cả đời cũng chỉ được uống máu của một mình tôi!"
"Không cho cô động vào người khác! Nếu cô động vào người khác, tôi..." Diệp Nhiên khựng lại, chợt phát hiện hắn không có gì để uy hiếp cô, nghẹn đến uất ức, nói: "Tôi sẽ tức giận! Rất tức giận!"
Khuynh Diễm nhướng mày cười: "Ồ, vậy lúc tức giận thì cậu làm gì?"
Cô vốn không nghĩ đến chuyện uống máu người khác.
Nhưng mà nhìn hắn xù lông, cô cảm thấy tâm trạng mình khá tốt đẹp.
Hắc Khuyển: \[...\] Còn nó thì thấy cảm thông sâu sắc cho đại nhân vật.
Diệp Nhiên cứng ngắc, không biết nên trả lời thế nào.
Hắn tức giận thì hắn sẽ làm gì?
Hắn không thể nói nặng lời với cô, không thể đối xử tệ với cô, cũng không thể bỏ nhà ra đi, vậy hắn nên làm gì?
Diệp Nhiên rối rắm một lúc, trong đầu chợt lóe lên tia sáng: "Tôi mà tức giận lên, tôi sẽ tuyệt thực không ăn gì cả!"
"Không sao." Khuynh Diễm thản nhiên nhún vai: "Cậu không ăn thì tôi rót cho cậu." Xay nhuyễn rồi rót cho mi, đảm bảo đủ chất dinh dưỡng!
Diệp Nhiên uất ức mím chặt môi, không biết suy nghĩ thế nào lại nghiêng người tới ôm Khuynh Diễm, hôn hôn lên mặt cô, lại dụi dụi lên cổ cô.
"Đây là cách biểu hiện sự tức giận của cậu à?" Khuynh Diễm cố tình hỏi.
Diệp Nhiên: "..."
Tiếp tục giả chết chôn đầu trong hõm cổ Khuynh Diễm, làm bộ như mình không nghe thấy gì, nhưng thật ra trong lòng đang lặng lẽ tố cáo.
Tiểu Biên Biên xấu tính!
Hắn đã xuống nước, lại còn bám lấy trêu chọc hắn!
Khuynh Diễm ức hiếp thiếu niên người ta xong, tâm trạng liền trở nên tốt đẹp, hiếm khi kiên nhẫn mà giải thích: "Tôi uống máu nhân tạo, không uống máu người khác."
"Máu nhân tạo?" Diệp Nhiên tò mò: "Đó là cái gì?"
Khuynh Diễm: "Là loại sữa chua trong tủ lạnh mà cậu hay trộm uống."
Diệp Nhiên mở to mắt, lại mở to mắt hơn nữa, cứng đờ gần năm giây, sau đó nhào vào toilet, nôn!
Máu...
Đó là máu!
Là máu tươi!
Hắn thế mà lại uống máu! Còn là mỗi ngày uống hơn chục lần!!
Diệp Nhiên nôn đến cả khuôn mặt đều tái xanh, Khuynh Diễm ngồi bên cạnh vuốt vuốt lưng cho hắn.
Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt có mấy phần uất ức: "Sao cô không nói với tôi đó là máu?"
"Tại sao tôi phải nói với cậu?" Chỉ là vài hộp máu, cũng đâu có gì quan trọng. "Chẳng phải lúc uống cậu còn khen ngon sao?"
Diệp Nhiên nôn thêm lần nữa.
Hắn đã uống máu mà lại còn khen ngon!
Hắc Khuyển: \[...\] Nó cảm thấy kí chủ đang cố tình tra tấn tâm lý đại nhân vật.
Nửa tiếng sau.
Khuynh Diễm đỡ Diệp Nhiên lên giường, nhẹ xoa xoa mặt hắn: "Muốn ăn gì không?"
Diệp Nhiên vô lực lắc đầu. Hắn cần thời gian tiếp nhận sự thật, hắn uống máu rồi...
Hắn là con người mà lại đi uống máu tươi!
"Máu nhân tạo chỉ làm từ hoa tường vi, sao cậu phải phản ứng lớn như vậy?" Khuynh Diễm không hiểu hỏi.
Lần này thì Diệp Nhiên còn mở mắt to hơn lúc nãy, giọng nói đều lạc đi: "Tiểu Biên Biên, cô... Sao khi nãy cô không nói với tôi?"
"Cậu đâu có hỏi tôi." Mi nhìn ta như thế làm gì? Là do mi tự nôn, liên quan gì đến ta?
Diệp Nhiên nằm chết lặng trên giường, đờ đẫn mở mắt hướng lên trần nhà, hắn không muốn nói chuyện nữa.
Một lúc lâu sau, Diệp Nhiên chậm rì rì gọi Khuynh Diễm, thều thào hỏi: "Tiểu Biên Biên, tôi đói quá, có thể ăn không?"
Hắn nôn đến sắp chết rồi.
Sau này hắn sẽ không bao giờ uống sữa chua nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.