Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 220: Huyết Mạch Tương Liên (10)




Thiếu niên khép hờ mắt, lông mi nhẹ run run, môi mỏng mím lại, nhìn như con mèo nhỏ đáng thương đang bị người bắt nạt.
Hắn nói sẵn sàng nhưng dáng vẻ lại rất căng thẳng, hai bàn tay đều siết chặt.
Khuynh Diễm sẽ thương hương tiếc ngọc mà bỏ qua cho Diệp Nhiên?
Cũng không có.
Cô đã cho hắn cơ hội bỏ chạy, nhưng hắn lựa chọn không đi.
Hơn nữa sau khi nhìn thấy hắn yếu ớt đáng thương như hiện tại, cô chỉ cảm thấy muốn cắn chết hắn.
Hắc Khuyển: \[...\] Chủ nhân ơi, ở đây có biến thái!
Trứng nhỏ sợ hãi hu hu!
Khuynh Diễm tiến đến gần Diệp Nhiên, mùi hương thơm ngọt trên người hắn làm huyết mạch cô dần trở nên sôi sục.
Nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, trước giờ cô không có kinh nghiệm cắn người, nguyên chủ cũng không có.
Đã nói sẽ không làm đau hắn, vậy thì không nên để bản năng của thân thể này điều khiển cô.
Khuynh Diễm nhớ lại video mà Cao Viễn chia sẻ cho cô trên ứng dụng mạng xã hội Dracula.
Video hướng dẫn Huyết Tộc cắn người, đầu tiên là lộ răng nanh ra trước.
Sau đó... làm thế nào nữa? Cứ trực tiếp cắm răng vào sao?
"Tiểu Biên Biên, cô bắt đầu chưa?" Diệp Nhiên nhắm mắt một lúc lâu, chỉ cảm nhận được Khuynh Diễm liên tục thở lên cổ hắn.
Hơi thở ấm nóng nhẹ lướt trên động mạch, khiến hắn càng ngày càng căng thẳng, đáy lòng không hiểu sao lại mong chờ được cô chạm vào... Nhưng mà đợi mãi cũng không thấy cô hành động.
"Im lặng." Ngữ khí Khuynh Diễm mang theo mấy phần ra lệnh.
Cắn thì ai chẳng làm được, nhưng cắn mà không làm hắn đau mới là vấn đề.
Hay là mở video hướng dẫn xem lại lần nữa?
Nghĩ là làm, Khuynh Diễm nghiêm túc đặt tay ở sau lưng Diệp Nhiên, tắt tiếng điện thoại, bật video lên chăm chú nhìn một vòng.
"Tiểu Biên Biên, cô cắn tôi được chưa?" Diệp Nhiên từ căng thẳng biến thành thấp thỏm, từ thấp thỏm biến thành thắc mắc, cuối cùng từ thắc mắc biến thành nôn nóng.
Lần đầu tiên thấy qua, con mồi nôn nóng bị cắn như hắn.
Cũng là lần đầu tiên thấy qua, Huyết Tộc không tập trung cắn người mà lại đi xem video...
Ngay khi Diệp Nhiên muốn kiểm tra xem Khuynh Diễm đang nhìn cái gì mà cứ phớt lờ hắn, thì chợt cảm giác da thịt bị xé rách từ trên cổ truyền tới.
Sắc mặt hắn nháy mắt trắng bệch, trán ướt đẫm mồ hôi, bàn tay vô thức nắm chặt vai Khuynh Diễm.
Đau! Thật sự quá đau!
Còn đau hơn bị cắt cổ tay lấy máu! Đau hơn rất nhiều lần!
Cảm giác máu trong người như đang bị rút cạn, đầu óc dần trở nên choáng váng, tầm nhìn cũng hóa mơ hồ.
Diệp Nhiên cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang nhẹ vuốt gò má hắn, đôi mắt cẩn thận dõi theo từng biểu cảm của hắn, như trấn an, lại như dỗ dành.
Bên tai chỉ còn lại âm thanh cắn nuốt vang lên rõ ràng, sau đó nhỏ dần, nhỏ dần, biến mất...

Khuynh Diễm ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn Diệp Nhiên.
Thiếu niên an tĩnh nhắm mắt, hơi thở mỏng nhẹ, dáng vẻ ngủ say đến ngoan ngoãn.
Lúc nãy vừa nếm được mùi vị máu hắn, cô liền trở nên mất khống chế, cắn đến mức làm hắn ngất xỉu.
Đáy lòng Khuynh Diễm mơ hồ cảm thấy không thoải mái.
"Diệp thiếu gia không có việc gì, lấy kinh nghiệm từng cắn qua rất nhiều người của mình, tôi đảm bảo lát nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại." Cao Viễn vỗ ngực giải thích.
Huyết Tộc thuần chủng rất ít khi cắn người lung tung, họ chỉ dùng con mồi của riêng mình, để đảm bảo vệ sinh sạch sẽ.
Nhưng Cao Viễn không giống, hắn chỉ thích ra vẻ quý tộc, còn tâm hồn kì thật rất hoang dại.
Chỉ cần thấy con người vẻ ngoài tương đối đẹp mắt, không có dấu hiệu bệnh ô nhiễm máu, hắn đều bất phân nam nữ cắn người ta.
Nhưng vì vẻ ngoài bá tước hào nhoáng, nên hầu hết người bị hắn cắn đều là tình nguyện dâng hiến, trường hợp như ở Viện Nghiên Cứu rất hiếm khi xảy ra.
Loại Huyết Tộc như Cao Viễn, còn có thể gọi là tra Huyết Tộc!
Theo kinh nghiệm của hắn, người lần đầu tiên bị cắn đều rất đau đớn, thể chất yếu nhược thì ngất xỉu là chuyện bình thường.
Hơn nữa Huyết Tộc lần đầu cắn người phần lớn đều hành xử theo bản năng, mất khống chế cũng không phải chuyện nghiêm trọng.
Có điều...
"Tô tiểu thư, cô định đem Diệp thiếu gia dưỡng thành huyết nô sao?"
Khi Huyết Tộc cắn người, nếu để lại ấn ký dấu răng trên cơ thể con mồi, sẽ đại biểu 'đây là lãnh quyền của ta, không ai được phép xâm phạm'.
Người này sẽ trở thành huyết nô, được Huyết Tộc nuôi dưỡng, là loại nô lệ chuyên dùng để cung cấp máu.
Khuynh Diễm nhanh chóng cúi xuống, kiểm tra vết cắn trên cổ Diệp Nhiên.
Ở khoảnh khắc đó, trong đầu cô vang lên hai chữ...
Thôi xong!
Cô không định đánh dấu Diệp Nhiên, nhưng lúc mất khống chế đã vô tình để lại ấn ký.
Phông nền phía sau Khuynh Diễm chạy đầy một hàng dài 'phiền phức' 'phiền phức' 'phiền phức'.
"Tô tiểu thư, nếu cô đã đem cậu ấy làm huyết nô, thì cô phải bảo vệ cậu ấy cẩn thận. Huyết Tộc ở lãnh địa con người rất thích cắn huyết nô của kẻ khác để khiêu khích uy quyền."
Nghe sơ qua thì thấy Cao Viễn có vẻ chân thành nhắc nhở, nhưng trong giọng nói lại hiện lên mấy phần chờ xem náo nhiệt.
Khuynh Diễm: "..."
Con vịt lắm lời này, hay là xử lý đi?
Cao Viễn cảnh giác lùi lại. Cô dùng biểu cảm giết người... khụ, 'giết Huyết Tộc diệt khẩu' nhìn hắn là có ý gì?
Nè nè, đừng có làm bậy nha! Tôi là con nợ của cô đó! Tôi chết rồi thì không còn ai trả nợ cho cô đâu!
Cuối cùng Khuynh Diễm vì số nợ của Cao Viễn, chỉ hù dọa mấy câu rồi tóm cổ ném hắn ra ngoài.
Cao Viễn phù phù thở phào. Thiếu nợ có thể bảo mệnh, có nên thiếu nợ cả đời luôn không?
\*
Để giữ gìn tâm hồn trong sáng cho các bảo bối, Vũ gắn thêm ký hiệu giới hạn độ tuổi cho chương nha. Dù cảm thấy chương này... e hèm, không có cảnh nào là quá đen tối cả. Nhưng rút kinh nghiệm từ chương trước, cứ gắn ký hiệu để nhắc nhở các bảo bối nhỏ tuổi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.