Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 201: Huyết Mạch Tương Liên (1)





Màn đêm tĩnh mịch, giọt nước nhỏ xuống từ mái hiên, âm thanh tí tách vang lên theo nhịp, như kim đồng hồ từng giây đếm ngược.
Cơn gió thổi đến kéo đi mây mù, ánh trăng lọt qua vách đá, làm lộ ra nửa chiếc quan tài đen tuyền.
Giọt nước rơi xuống ngày càng nhanh, âm thanh 'tí tách' ngày càng dồn dập, quan tài rung lắc dữ dội, chợt 'ầm' một tiếng!
Ván gỗ bị hất bay!
Nắp quan tài trượt dài trên mặt đất, ầm ĩ đập lên tảng đá đối diện. Từ bên trong quan tài, một bàn tay chậm chạp vươn ra, bóng đêm làm nổi bật làn da tái xanh nhợt nhạt.
Mái tóc đen dài, gương mặt bị tóc che phủ, thiếu nữ cử động ngồi dậy...
Răng rắc!
Tiếng xương giòn vang.
Thiếu nữ hơi dừng lại, giật giật khóe miệng, miễn cưỡng kéo lên một độ cong, nhưng cơ mặt cứng ngắc khiến nụ cười hết sức cổ quái, môi trắng bệch khẽ mở, cô nói:
"Mẹ nó! Con chó chết tiệt!"
Phương thức truyền tống chết tiệt!
Địa điểm lên sân khấu càng chết tiệt!
\[Kí chủ, ta nhấn mạnh lần nữa, ta không phải chó!\] Hệ Thống phẫn nộ phản bác.
Khuynh Diễm cười nhạt: "Hắc Khuyển, đó không phải tên mi à?"
\[...\] Chủ nhân cập nhật giao diện mới, ai cần giao diện mới chứ! Lại còn để cái tên xấu xí đó cho kí chủ thấy!
\[Hắc Khuyển không phải tên ta, là... tên của chủ nhân ta.\] Hệ Thống cố cứu lấy danh dự.
Khuynh Diễm hơi nhướng mày: "Vậy chủ nhân mi có biết mi tên Bạch Nhãn Lang không?"
\[...\] Nó là một quả trứng nhỏ trung thành, trời đất chứng giám!
Cô mới là Sói Mắt Trắng!
Cả nhà cô đều là Sói Mắt Trắng!
Khuynh Diễm đưa mắt quan sát, không nhìn thì thôi, nhìn liền có chút hãi hùng khiếp vía.
Cô đang ở trong một hang núi tối tăm mịt mù, xung quanh chất đầy quan tài.
Phóng tầm mắt nhìn xa hơn một chút... vẫn là quan tài! Trải dài ngút ngàn hơn trăm khối quan tài!
Nghĩa trang âm lãnh, gió lạnh thấu xương. Hơn nữa đám quan tài này còn không được chôn xuống lòng đất!
Dọa chết bổn bảo bảo rồi!
Khuynh Diễm cảm thấy mình chịu kinh hách quá lớn, vì thế cô quyết định, chui ngược vào bên trong quan tài nằm xuống.
Ngủ một giấc để bình tĩnh lại.
Hắc Khuyển: \[...\] Lúc này không phải là nên rời đi tìm chỗ an toàn, sau đó tiếp nhận kịch bản sao?
Kí chủ có thể hành sự như một người bình thường được không?!
Cuối cùng Hắc Khuyển không nhịn nổi nữa, cưỡng ép đem kịch bản đập vào đầu Khuynh Diễm, làm cô liên tục mắng nó cẩu tặc.
Đây là thế giới Huyết Tộc, bối cảnh nơi này không có hiệp ước hòa bình, cũng không có mối quan hệ hữu hảo cùng chung sống.
Lãnh thổ phân thành hai vùng riêng biệt, ánh sáng của con người, bóng tối của Huyết Tộc. Hai tộc phân tranh ngươi sống ta chết, thù hận kết càng ngày càng sâu.
Huyết Tộc bắt con người, nuôi dưỡng thành huyết nô, lấy máu làm thức ăn.
Nhưng con người ở đây cũng không phải yếu đuối, họ nghiên cứu ra một loại thuốc có thể khống chế Huyết Tộc, biến Huyết Tộc thành vũ khí và nô lệ, để Huyết Tộc tự tàn sát lẫn nhau.
Nam chính Khâu Thương, là thân vương trẻ tuổi tài năng của Huyết Tộc. Trong một lần xâm nhập vào lãnh địa loài người, bị giăng bẫy trọng thương.
Trên đường chạy trốn, được Hứa Vân mang về cứu chữa.
Huyết Tộc trọng thương, năng lực tự khống chế sẽ suy giảm, nên hắn đã uống máu nữ chính để chữa lành.
Uống máu sẽ cọ xát, cọ xát liền sinh nhiệt, sinh nhiệt dẫn đến ái muội, cuối cùng thuận lý thành chương yêu nhau.
Hứa Vân là người của Viện Nghiên Cứu, nhìn thấy con người dùng thuốc khống chế, đối xử tàn nhẫn với Huyết Tộc, cảm thấy lương tâm mình không chấp nhận được.
Tấm lòng thương xót trỗi dậy, Hứa Vân tiết lộ cho Khâu Thương biết biện pháp hóa giải thuốc khống chế của Viện Nghiên Cứu.
Loài người mất đi vũ khí, chính thức bị Huyết Tộc cai trị, đời đời trở thành nô lệ.
Khâu Thương lập công lớn, thuận lợi leo lên ngôi Vương Huyết Tộc. Lấy nghi thức của vua, biến Hứa Vân thành Huyết Tộc, nam nữ chính nắm tay nhau hạnh phúc đến cuối đời.
Khuynh Diễm nghe kịch bản xong, phát hiện một hạt sạn rất lớn.
Hứa Vân nhìn con người dùng thuốc biến Huyết Tộc thành nô lệ, liền sinh lòng đồng cảm thương xót Huyết Tộc.
Nhưng khi cô ta đem vũ khí của loài người đưa cho Khâu Thương, để Huyết Tộc biến con người thành nô lệ, cô ta lại có thể cùng hắn hạnh phúc đến cuối đời?
Khuynh Diễm tự hỏi: "Rốt cuộc là đầu óc nữ chính có vấn đề, hay đầu óc đứa viết kịch bản có vấn đề?"
Rầm rầm!
Sấm sét vạch ra tia sáng trên nền trời đen, mưa trong một giây ào ạt trút xuống, Khuynh Diễm không kịp đề phòng bị tưới đến ướt nhẹp.
"..."
\[Tác giả viết ra kịch bản chính là thiên đạo của thế giới nha kí chủ. Có vẻ thiên đạo ở thế giới này khá nhạy cảm, cô ăn nói cẩn thận chút đi.\] Hắc Khuyển hả hê nhắc nhở.
Khuynh Diễm ngước mắt nhìn lên, mỉm cười: "Ta hiểu rồi, đầu óc nữ chính không có vấn đề..."
\[Cô hiểu được là tốt.\]
"... Mà là đầu óc đứa viết ra kịch bản có vấn đề." Khuynh Diễm chậm rãi nói hết.
Hắc Khuyển: \[...\] Cô cố tình đúng không?
Rầm rầm!
Tia sét dữ tợn giáng xuống, đánh trúng nhánh cây bên cạnh Khuynh Diễm, thân cây nháy mắt bốc lên mùi cháy khét.
Khuynh Diễm đứng thẳng dậy, khoanh tay ngẩng cao đầu: "Đánh ta này! Có bản lĩnh thì đánh lên người ta này! Nhắm cho chuẩn vào!"
Có lẽ thiên đạo không ngờ Khuynh Diễm lại bệnh như vậy, đứng hình một lúc lâu, sau đó chính là lôi động oanh tạc.
Trong đêm mưa gió, hang núi liên tục lóe sáng rồi vụt tắt, sấm sét lay chuyển đất trời, khiến người người nhìn thấy liền run sợ.
Ở vị trí trung tâm, nằm chễm chệ một cỗ quan tài đen tuyền, đất xung quanh bị sét đánh đến lún sâu ba thước, nhưng cỗ quan tài kia vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ.
Mỗi khi tia sét sáng lên, liền hiện ra thiếu nữ làn da trắng xanh, ánh mắt tĩnh lặng như người chết, đang khoanh tay cười quỷ dị bên trong quan tài.
Gương mặt lập lòe trong đêm, sáng lên rồi vụt tắt theo tia chớp.
Thật sự có quỷ!
Thật sự quá dọa người!
\[...\] Kí chủ có thể đừng phát rồ nữa được không?
Thiên đạo vẫn phải tuân thủ quy tắc, nếu cô không gây ra sai lầm nghiêm trọng, sẽ không thể tùy tiện giết cô.
Nhưng nhìn xem thiên đạo của thế giới này, tính tình lớn đến cỡ nào chứ!
Cô chỉ mới nói mấy câu đã đem sấm sét ra nhảy múa, cô còn tiếp tục thách thức như vậy, lỡ tạt cô sang thế giới tiếp theo luôn thì lấy ai làm nhiệm vụ?!
Đáy lòng Hắc Khuyển hoảng đến một nhóm, đập ký ức nguyên chủ vào đầu Khuynh Diễm để dập xuống chứng trung nhị bệnh\* của cô.
\*Trung nhị bệnh: Hội chứng nổi loạn tuổi dậy thì, hay nói gần gũi là con Chó Đen này đang mắng Khuynh Diễm 'trẻ trâu' đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.