Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 105: Người Tốt Việc Tốt (18)




Khuynh Diễm im lặng đứng trước siêu thị thực phẩm.
\[Kí chủ, cô...\] Hệ Thống run run gọi.
"Ta biết." Khuynh Diễm nhạt giọng đáp.
Con ngươi tĩnh lặng ẩn ẩn tia sáng.
Hai bàn tay cô siết chặt.
Trái tim đập mạnh từng hồi...
Con mẹ nó!
Tên ăn vạ kia lại muốn hủy diệt thế giới!!
\[Lúc nãy ta đã khuyên cô về nhà, cô lại chạy đến đây mua bánh làm gì? Kí chủ nhanh chân một chút đi! Chết chùm cả đám bây giờ!\] Hệ Thống sợ hãi, vừa trách móc vừa hối thúc.
Khuynh Diễm đạp vào cột điện bên cạnh.
Đang yên đang lành hủy thế giới cái gì!
Nhàm chán quá muốn tìm điểm nhấn sao?
Đồ ăn vạ khỉ gió!
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ còn muốn mắng đến khi nào? Chuyện quan trọng lúc này là lập tức về nhà đó có biết không!

Khuynh Diễm mở cửa, căn nhà một mảnh tối om, yên tĩnh đến nửa tiếng động cũng không có.
Cô hơi dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh.
Một bóng đen đột ngột xông đến, nhào vào lòng Khuynh Diễm.
Cô siết chặt hai tay, đè xuống bản năng muốn đánh người.
Chạy đến không nói trước một tiếng được sao?
Thiếu chút nữa đã kích thích phản xạ tự nhiên của ta.
Ốm yếu còi xương, ta đập một cú, chắc chắn bị ăn vạ đến đòi mạng.
"Chị... cuối cùng chị cũng về rồi..." Diêu Ý nhỏ giọng ủy khuất.
"Làm sao?" Ai bắt nạt mi? Ta đã cho người canh chừng cẩn thận, vẫn có kẻ xuyên tường trêu chọc mi sao?
Diêu Ý run rẩy nói: "Mất điện... em sợ."
Khuynh Diễm: "..." Con trai con lứa, mất điện đã sợ đến hủy diệt thế giới? Ta thật quá thất vọng về mi!
"Buông tay." Khuynh Diễm giơ tay đẩy người ra.
"Không buông, em sợ." Diêu Ý giữ chặt.
Khuynh Diễm bị siết đến ngạt thở, nhịn xuống, kiên nhẫn hỏi: "Cậu không buông, tôi làm sao đi kiểm tra điện?"
Diêu Ý chần chờ một lúc, hơi nới lỏng tay, nhưng vẫn không hoàn toàn buông ra.
Khuynh Diễm giữ chặt vai hắn đẩy mạnh sang một bên, xác định hắn không té ngã cô mới lùi lại, cách xa một khoảng an toàn.
"Đứng yên đó, qua đây tôi vứt cậu ra đường." Mi ôm thêm lần nữa ta lăn ra chết cho mi xem!
Có ai ôm lại siết ngạt người khác như mi không? Muốn ám sát ta sao?
"Chị..." Trong bóng đêm, giọng nói thiếu niên yếu ớt run rẩy: "Chị ơi, chị ở đâu?"
Khuynh Diễm hơi dừng lại, kẹo cao su rất bám, tuyệt đối không thể bước qua.
Cô đưa tay vào túi mò điện thoại, bật đèn pin.
Ánh sáng trắng rọi lên từ dưới cằm thiếu nữ, chiếu sáng nửa gương mặt, môi đỏ cong lên quỷ dị, giọng nói âm trầm: "Tôi ở đây."
Diêu Ý bị dọa ngã xuống đất, trán đập vào tủ giày, rạch ra vết máu.
Khuynh Diễm: "..." Ta đáng sợ đến thế sao? Rõ ràng ta xinh đẹp như hoa mà!
Hệ Thống: \[...\] Đại nhân vật đang sợ hãi, kí chủ còn giả ma giả quỷ hù người ta!
Lòe cái mặt thế kia, đến nó còn bị dọa đến suýt loạn mã đấy!
Khuynh Diễm nhìn Diêu Ý ôm đầu ngồi bệt dưới đất, đáy lòng có chút bực bội.
Cô hít sâu một hơi, đè xuống xúc động muốn đánh người, bước đến đỡ hắn qua sofa.
Đúng như Khuynh Diễm nghĩ, kẹo cao su không chạm vào thì thôi, một khi đã chạm thì sẽ bị bám dính.
Diêu Ý nắm cánh tay cô, dùng sức mà siết.
"Cậu buông tay." Nắm cái gì mà nắm, để ta đi kiểm tra điện không được sao?
Diêu Ý lắc đầu, thuận thế nhào vào lòng cô: "Không buông đâu, em sợ."
Khuynh Diễm: "..."
Rốt cuộc là hắn sợ cái quỷ gì?!
Mất điện thôi mà, có phải trời sập đâu.
Không phải lại đang diễn kịch ăn vạ ta đấy chứ?
"Chị đừng bỏ đi, mất điện rồi, em chỉ có một mình, em rất sợ..." Diêu Ý dựa vào vai cô, mái tóc mềm mại cọ cọ, giọng nói thủ thỉ cực kỳ tủi thân.
Khuynh Diễm hơi dừng lại, cúi đầu nhìn Diêu Ý, cô vòng tay ra sau lưng hắn, nắm đấm siết chặt giơ lên giữa không trung.
Không được đánh! Tuyệt đối không được đánh! Đánh sẽ bị ăn vạ, còn là loại ăn vạ đến mất luôn linh hồn!
Tỉnh táo lại rồi.
Phù.
Khuynh Diễm thả lỏng nắm đấm, nhẹ chạm vào lưng Diêu Ý, vuốt nhẹ mấy cái như dỗ dành.
Thân thể gầy yếu của hắn hơi run lên, còn chưa xác định đây là cảm giác gì thì đã nghe giọng nói nhàn nhạt vang lên bên tai.
"Ngoan, buông tay, tôi dẫn cậu đi kiểm tra điện."
Diêu Ý chìm vào mê man, đáy mắt một mảnh hỗn loạn.
Đợi khi hắn lấy lại tinh thần, phát hiện cả căn hộ đều sáng choang.
Khuynh Diễm loay hoay nối lại nguồn điện, hắn đang ôm cô từ phía sau, đầu áp sát vào lưng cô, bên tai vang lên tiếng hít thở đều đặn của cô.
Diêu Ý ngước mắt, nhìn đôi vai mảnh mai của người trước mặt, đáy lòng bất giác cảm thấy vừa thoải mái, lại vừa an tâm.
Khuynh Diễm đóng hộp dụng cụ, nhíu mày nghi hoặc.
Ban nãy cô đã thấy kì lạ, rõ ràng đi qua các căn hộ khác, hành lang vẫn hắt ra ánh đèn, thế nào mà chỉ có chỗ của cô mất điện?
Giờ kiểm tra mạch điện mới thấy, rõ ràng có người cố ý cắt dây, còn là cắt từ bên trong.
Mẹ nó cả căn hộ ngoại trừ tên ăn vạ này ra thì còn ai!
Diêu Ý chớp chớp mắt, mềm giọng reo lên: "Có điện lại rồi, chị thật lợi hại."
Khuynh Diễm có chút nghẹn lời.
Nếu không phải cô đã sớm nhìn thấu hắn, cô còn thật sự tin chuyện này không hề liên quan đến hắn đấy.
"Cậu buông tay ra được chưa?" Mi còn muốn siết ta đến khi nào?
"Tại sao?" Diêu Ý dụi đầu vào lưng cô, lắc lắc mái tóc mềm: "Chị không thích em ôm sao?"
Khuynh Diễm suýt nữa trợn trắng mắt. Thích hắn ôm? Ta đâu có điên!
"Không thích."
Diêu Ý nhìn thẳng vào mắt Khuynh Diễm, dường như đang xác định lời cô nói là có bao nhiêu phần là thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.