Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 10: Quần Chúng Online (5)




"Về sau các chú nhận tiền của cha mẹ tôi, nhưng phải đi theo tôi." Khuynh Diễm nâng ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười nói điều kiện.
Vệ sĩ mở mắt ngơ ngác. Không phải hiện tại vốn là như vậy sao?
"Muốn báo cáo việc của tôi, trước phải đưa tôi xem, không được tự ý nói linh tinh." Ta không muốn bị bất kì ai giám sát, dù là cha mẹ nguyên chủ cũng không được.
"Vậy không tốt lắm đâu Đại tiểu thư..."
Vệ sĩ Giáp vẻ mặt khó xử, người thuê bọn họ là Sở tiên sinh và Sở phu nhân, bọn họ quay đầu liền làm việc cho Sở tiểu thư thì không phù hợp đạo nghĩa giang hồ lắm.
"Không tốt sao? Đúng thật là có chút không tốt..." Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, chậm rãi gật gù, nói: "Vẫn là tôi báo cáo các chú thì tốt hơn."
"Không, không, Đại tiểu thư đừng báo cáo. Chúng tôi đồng ý, làm gì có chuyện không tốt chứ?" Vệ sĩ Ất vỗ lên đầu vệ sĩ Giáp một cái chát vang dội.
"Nhưng mà..." Vệ sĩ Giáp còn muốn nói gì đó.
"Không nhưng nhị gì cả, Đại tiểu thư là lão đại!" Vệ sĩ Bính dứt khoát bịt chặt miệng vệ sĩ Giáp.
"Được, các chú nhớ kỹ, quản tốt cái miệng của mình. Bán đứng tôi..." Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, cong khóe môi, tay làm động tác cắt ngang cổ: "Tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu!"
Vệ sĩ run cầm cập, Đại tiểu thư cười sao lại có đáng sợ như vậy chứ?
Sở tiên sinh và Sở phu nhân chắc chắn con gái họ cần người bảo vệ sao?
Sau khi nghe tin đại nhân vật không còn nguy hiểm đến tính mạng, an ổn tiếp tục sống. Khuynh Diễm hậm hực nộp cho hắn một năm viện phí, thầm chúc hắn nằm viện một năm, à không, nằm cả đời luôn, đỡ phải ra ngoài làm sụp đổ thế giới.
Trong tiếng kêu la thảm thiết của Hệ Thống, cô quay lưng về nhà ngủ.
Nó muốn cô ở lại chăm sóc đại nhân vật? Nằm mơ!!
Ép buộc cô làm chuyện mất mặt như thế, còn muốn cô ở lại, để người khác nhìn rõ mặt cô sao?
Tuyệt đối không!
\[Kí chủ, ta ép cô làm chuyện gì mất mặt?\] Hình như nó không hề để kí chủ làm chuyện sai trái nào...
"Cứu người!" Khuynh Diễm bất mãn: "Loại chuyện như cứu người, sau này tốt nhất đừng kêu ta làm."
Cứu... cứu người?
Cứu người là chuyện mất mặt sao?
Rốt cuộc nó nhặt được thể loại kí chủ gì thế này?
– –
Tần gia.
"Hắn thế nào rồi?"
Người phụ nữ trung niên dựa vào sofa, khoác trên người chiếc váy lụa, tay nâng ly trà mẫu đơn tinh xảo. Bà ta ngồi vắt chân, cố bắt chước dáng vẻ người có tiền, nhưng khí chất lại rất kém, giọng nói chua loét chói tai.
"Chủ nợ lần này rất đáng sợ, không trả tiền tuyệt đối không thoát được tội." Thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối diện, khuôn mặt non nớt lấm lét sợ hãi: "Nhưng mà lỡ như... lỡ như hắn bị đánh chết, chúng ta..."
"Lo cái gì? Ai biết được chuyện này, giấy nợ đứng tên hắn, lại có cả hộ khẩu đính kèm, có truy cứu cũng là hắn tự làm tự chịu, tốt nhất là bị đánh chết! Tối nay mẹ sẽ nói với cha con, dùng tiền riêng của mẹ thay hắn trả món nợ này, mẹ con chúng ta liền trở thành người hiểu chuyện, không phải sao?"
Người phụ nữ đảo đảo mắt, giọng nói cay nghiệt.
"Thật sự không sao chứ mẹ?" Thiếu niên không giấu được lo lắng.
"Sao lúc đi vay tiền không thấy con lo lắng? Đúng là không có tiền đồ!" Người phụ nữ mắng thiếu niên, nhưng giọng không có nửa phần tức giận, đầy vẻ cưng chiều và dung túng.
"Lần này không chỉ có mình con, chị cũng có phần. Chị ấy dùng tiền mua túi xách đem tặng người ta, sao mẹ không mắng chị?" Thiếu niên uất ức.
"Hai chị em các con đều như nhau, chỉ biết làm loạn gây sự. Sau này còn ra ngoài vay nhiều tiền như thế, mẹ sẽ mặc kệ các con. Không có Tần Ưu thì lấy ai gánh thay, không phải lúc nào mẹ cũng có thể giúp các con trả nợ."
"Con biết rồi. Con nhất định sẽ ngoan ngoãn!" Thiếu niên cười hứa hẹn, mặt nịnh nọt nhìn mẹ hắn.
"Con của mẹ đều rất ngoan!" Người phụ nữ âu yếm nhìn thiếu niên, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nghiến răng giận dữ: "Chỉ tại Tần Ưu và con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ cho bọn chúng sớm đoàn tụ với nhau."
Ting ting ting!
Tiếng chuông cửa vang lên, người phụ nữ liền vội vàng đứng dậy: "Cha con về, mau chuẩn bị!"

Bốp!
Ông Tần giận dữ đập tay lên bàn.
"Ông đừng tức giận, tôi biết chuyện này không dễ chấp nhận. Hôm nay chủ nợ tìm đến tận nhà, không ngờ... Tiểu Ưu lại có thể làm ra chuyện này. May mà có Tiểu Nam ở nhà, nếu không... nếu không..."
Bà Tần giọng run run, rồi như không kiềm nén được nữa, nước mắt liền giọt ngắn giọt dài rơi xuống.
"Được rồi, khóc cái gì?"
Ông Tần hơi hạ giọng, nhưng khóe mắt liếc qua tờ giấy nợ kí tên Tần Ưu, ông ta lại tức giận rống lên: "Tên khốn kiếp, năm lần bảy lượt tôi phải lấy tiền công ty ra trả nợ. Tần Ưu đâu? Gọi nó đến đây!"
"Tiểu Ưu vẫn chưa về... ông... ông đừng tức giận. Tiểu Ưu còn nhỏ, cũng không thể trách nó. Chỉ là tôi sợ... nhìn bọn người đó rất dữ dằn." Bà Tần thút thít, sâu kín trong đáy mắt lóe lên một tia âm ngoan.
"Còn nhỏ? Tiểu Nam là em trai nó, cũng không nhìn xem Tiểu Nam có bao nhiêu ngoan ngoãn, còn nó thì sao?" Ông Tần giận đến đỏ cả mắt: "Nó không về thì bảo nó không cần về nữa, có chết cũng không liên quan đến Tần gia!"
"Sao ông lại nói vậy? Tôi biết công ty gần đây không dễ dàng, tôi có chút tiền để dành, ông cứ lấy tạm trả nợ cho thằng bé. Sau đó chúng ta gọi Tiểu Ưu về, từ từ dạy dỗ. Thằng bé thông minh hiểu chuyện, nhất định sẽ không tái phạm."
Bà Tần ngoài mặt nói lời chân thành bảo vệ Tần Ưu, nhưng đáy lòng lại mừng thầm, cũng không hề cảm thấy có một điểm cắn rứt lương tâm nào.
"Hiểu chuyện? Nó đã vay tiền bao nhiêu lần rồi? Bà muốn cho nó phá sạch cái nhà này hay sao?"
"Dù gì Tiểu Ưu cũng là con trai ông... lỡ như... lỡ như bọn người đó làm gì thằng bé... chỉ một lần này nữa thôi, sau lần này chúng ta sẽ mặc kệ, có được không ông?" Bà Tần nhẹ giọng nài nỉ.
Làm sao bà ta dám bỏ mặc món nợ này, nợ là do Tần Nam vay, Tần Ưu vốn chỉ là chịu tội thay.
Đợi Tần Ưu chết rồi, chủ nợ có thể không truy cứu tới con trai bà ta sao?
Bà ta phải nhanh chóng trả nợ để bảo vệ Tần Nam, lại thuận tiện để ông Tần nhìn thấy bà ta có bao nhiêu nhẫn nhịn yêu thương con riêng của ông. Tội gì mà bà ta không tranh thủ cơ hội tốt này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.