Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 505: Chương 505




“Anh cảm thấy anh có thể so sánh với Kinh tư lệnh sao!”

Mất đi cơ hội để trụ vững trong giới, lại gặp phải những đả kích liên tiếp, lời khuyên đi làm của Quản Hòa Ngọc trực tiếp làm Diệp Bảo Trà suy sụp tinh thần, không kiêng nể gì mà nói ra những lời cay nghiệt.

Anh nói như vậy chắc chắn là cho rằng cô ta không còn cơ hội nào nữa.

Mặt Quản Hòa Ngọc tái mét, lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Em thật sự không thể nói lý!”

Cô thiếu nữ tươi đẹp ngày nào mà giờ lại trở thành một người ngang ngược như vậy.

Những cuộc cãi vã như thế này đã xảy ra không chỉ một lần.

Quản Hòa Ngọc không nhịn được nữa, trực tiếp xoay người rời đi, chỉ còn lại Diệp Bảo Trà ngơ ngác, cả người lạnh lẽo.

Cô ta muốn đuổi theo, nhưng lại giẫm phải một tờ báo.

“Theo đuổi tình yêu không thể không biết liêm sỉ.”

“Diệp tiểu thư quá ích kỷ, người bỏ rơi cô ta, không phải người tốt.”

Diệp Bảo Trà nhìn những lời bình luận sắc bén, không chút nể nang, cuối cùng không chịu nổi nữa, tê liệt ngã xuống đất.

Tất cả đều đã hết.

Đi trên đường phố, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng người nói chuyện, trong đó một cái tên xuất hiện với tần suất rất cao.

Vân Xu.

Quản Hòa Ngọc lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, đi đến một chiếc ghế dài ven đường ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, không lâu sau, có người ngồi xuống bên cạnh.

“Anh cả.”

Quản Hòa Ngọc ngạc nhiên mở mắt: "A Giác.”

 

 

Quản Giác cười cười: "Anh cả sao không về nhà?”

Quản Hòa Ngọc cười khổ nói: “Nơi đó còn giống nhà nữa sao.”

 

 

Quản Giác nhướng mày, nhìn dáng vẻ này thì biết chuyện tình cảm của anh trai có vấn đề, anh nói: “Vậy thì thật đáng tiếc.”

Quản Hòa Ngọc cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường, người em trai này không hề quan tâm đến anh như anh tưởng, câu nói vừa rồi nghe rất kỳ lạ.

Anh ta nghiêm túc nhớ lại những chuyện trước đây, càng nghĩ càng thấy không ổn, anh ta và Vân Xu vài lần gặp mặt dường như đều bị Quản Giác cố ý ngắt quãng.

“Là cậu cố ý? Cố ý ngăn cản chúng tôi gặp nhau.”

Quản Giác ngạc nhiên, đây là anh trai đã tỉnh ngộ rồi sao?

“Ai, không thể nói như vậy, chẳng phải lúc đó anh không vui lắm sao? Không muốn gặp chị Xu.”

Quản Hòa Ngọc nghẹn lời.

Quản Giác nhìn anh ta một hồi rồi thở dài nói: “Anh cả, anh thật sự quá ngốc, ngốc đến nỗi em trai này cũng không nỡ nhìn, giống như lúc anh công khai cãi nhau với cha, rõ ràng biết phía trước là tường mà vẫn cứ đ.â.m đầu vào.”

“Ngày nào anh cũng kêu tự do bình đẳng, nhưng cha là người để ý đến những thứ đó sao, ông ấy chỉ để ý đến năng lực và thủ đoạn mà chúng ta thể hiện ra bên ngoài.”

“Nếu anh đủ mạnh, có thể ảnh hưởng đến Quản gia, vậy thì cha tuyệt đối sẽ không ngăn cản anh.”

“Lùi một bước mà nói, có rất nhiều cách để giải quyết chuyện kết hôn, anh lại chọn cách tệ nhất, tất cả đều là do anh vô năng.”

Quản Hòa Ngọc ngồi trên ghế dài rất lâu không nhúc nhích, người bên cạnh đã rời đi từ lâu.

Lời của Quản Giác đã đánh tan sự tự tin của Quản Hòa Ngọc, hóa ra anh ta chưa bao giờ ưu tú như mình nghĩ.

Anh ta mờ mịt nhìn lên không trung, rồi che mắt lại.

Bây giờ nghĩ đến những điều này đã quá muộn.

Cuộc sống sau này có lẽ cũng chỉ như vậy thôi, theo danh tiếng của Vân Xu ngày càng lớn, anh ta và Diệp Bảo Trà sẽ vĩnh viễn bị đóng đinh trên cột ô nhục.

Danh tiếng Vân Xu xinh đẹp lan khắp Bình Hải Thị, nhưng Vân gia không ai gặp rắc rối, ngược lại phát triển thuận lợi, không thể không nói Kinh Nam Lĩnh đóng vai trò khá lớn trong đó.

Cha Vân cảm khái: “Kinh tư lệnh thật vượt ngoài dự kiến của ta.”

Dù là một người cha cực kỳ thương yêu con gái, xét nét kỹ lưỡng, ông cũng không tìm ra được sai sót nào ở Kinh Nam Lĩnh.

Vân Phi Vũ im lặng. Người kia thật lòng để bụng em gái anh, vốn tưởng rằng người quyền cao chức trọng ắt sẽ có dục vọng kiểm soát mạnh mẽ, anh từng lo Vân Xu sau này sống không vui.

Nhưng mấy tháng quan sát, Kinh Nam Lĩnh đối xử với Vân Xu rất tôn trọng, không hề bỏ qua ý kiến của cô, cũng không có bất kỳ hành vi cưỡng ép nào.

Nếu hai người có ý kiến khác nhau, họ sẽ đưa ra lý lẽ, giải thích rõ ràng từng điều, cuối cùng mới đưa ra quyết định.

Điều này tốt hơn nhiều so với tình hình Vân Phi Vũ nghĩ ban đầu, nỗi lo lắng của anh cuối cùng cũng được trút bỏ.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Vân Phi Vũ nhìn Vân Xu, ánh mắt từng chút dịu dàng hơn, Vân gia còn cần không ngừng lớn mạnh, anh muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho Vân Xu, để cô cả đời không phải lo lắng.

Về phần Quản Hòa Ngọc đầu óc không rõ ràng và Diệp Bảo Trà, Vân Phi Vũ đã sớm dặn dò người khác, cả đời này họ đừng mơ tưởng có cơ hội nổi bật.

Dựa vào Vân Xu để theo đuổi tình yêu, Vân Phi Vũ tuyệt đối không cho phép.

Jonas rất nhanh đến thăm phủ họ Vân, sau khi nói rõ ý định, người hầu dẫn ông vào sảnh chính.

Ông ngồi xuống ghế, nhớ đến mỹ nhân phương Đông sắp đến, ánh mắt xanh lục của ông dường như bốc lửa, cả người m.á.u như sôi trào.

Người Vân gia bước vào từ cửa.

Jonas lập tức đứng dậy, ánh mắt lập tức dừng trên người Vân Xu, không chớp mắt.

Muse của ông vẫn đẹp như vậy.

“Ni buồn gào!” Jonas cố gắng dùng tiếng Hoa vừa học để chào hỏi. (haha, mèo cười xỉu, đáng lẽ là ni hảo ma mới đúng)

Cha Vân sững sờ, sau đó nở nụ cười thân thiện: “Chào anh.”

 

 

Vân Xu cong khóe môi, lén lút cười.

Giọng điệu người này hay thật.

Jonas thoáng thấy nụ cười ấy, lập tức không nói nên lời, vẻ mặt như hồn xiêu phách lạc, miệng lẩm bẩm nói mê.

Trợ lý kiêm phiên dịch bước lên một bước: “Vân lão gia, lần trước tại yến tiệc, Jonas tiên sinh rất vinh hạnh được Vân tiểu thư cho phép đến vẽ tranh cho cô ấy, hôm qua chúng tôi đã liên lạc trước, không biết hiện giờ cô ấy có rảnh không?”

Thái độ của trợ lý rất điệu thấp, Jonas nguyện ý trả mọi giá, chỉ hy vọng có thể vẽ tranh cho Vân tiểu thư, anh ta đương nhiên sẽ không dám đắc tội người Vân gia.

Cha Vân cười nói: “Đương nhiên là rảnh, hôm qua nhận được tin tức, hôm nay chúng tôi đã dành riêng thời gian.”

Cả bốn người trong nhà đều có mặt.

Cuối cùng, hai bên thương lượng một hồi, quyết định vẽ tranh trong đình nhỏ.

Vân gia trước đây mua căn dinh thự này chính là vì thích cái đình nhỏ bên trong, Vân Xu thích chăm sóc hoa cỏ, nơi này rất thích hợp.

Nhờ Vân gia và Kinh Nam Lĩnh bỏ tâm chăm sóc, cái đình vốn còn hơi hoang vắng mấy tháng trước giờ đã rực rỡ muôn màu.

Vân Xu ngồi giữa khóm hoa, chiếc sườn xám trắng thêu những đóa lan tú lệ, thanh nhã, vòng eo thon thả được phác họa tinh tế, đẹp như mây như sương.

Trợ lý dựng giá vẽ.

Jonas chuẩn bị pha màu xong, sau đó đứng đó rất lâu không động đậy, ông đang dùng ánh mắt thành kính, như ngưỡng vọng nữ thần, nhìn chăm chú Vân Xu.

Cô chính là nữ thần trong lòng ông.

Không, phải nói cô là nữ thần trong lòng tất cả các nghệ sĩ.

Cha Vân đã giao việc kinh doanh cho Vân Phi Vũ, hôm nay vừa lúc cùng mẹ Vân ở lại trong đình, xem người nước ngoài tóc vàng mắt xanh vẽ tranh cho con gái.

 

 

“Nghe nói không ít người muốn mời Jonas tiên sinh đến vẽ tranh, nhưng đều bị từ chối." Mẹ Vân nhỏ giọng nói.

Cha Vân kinh ngạc: “Người này lợi hại vậy sao?”

Mẹ Vân gật đầu: “Hơn nữa ông ấy chủ động yêu cầu vẽ tranh cho Xu Xu.”

Cha Vân tự hào: “Xu Xu xinh đẹp đáng yêu, là bảo bối chúng ta nâng niu trong lòng bàn tay, Jonas tiên sinh chủ động yêu cầu chẳng phải là chuyện đương nhiên sao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.