[ XUYÊN NHANH ] HỆ THỐNG TÂM NGUYỆN

Chương 112: Đồ đệ nữ vương ngạo kiều (30) - Ngoại truyện




Đang ăn thì bất chợt thông báo hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến vang lên kép Giai Hy ra khỏi cảm giác vui sướng khi chìm trong mỹ thực.
[ Nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành. Kí chủ có lựa chọn rời đi luôn không? ] Hệ thống 8102 dè dặt hỏi.
- Đợi ta ăn nốt đã.
[ Vâng, nếu như khi nào người muốn rời đi hay gọi tôi. ] Gấp gáp nói, hệ thống nhanh chóng lặn mất tăn để lại trong đầu cô câu hỏi " Mình thật sự đáng sợ vậy sao? ". Thắc mắc một lúc, cô nhanh chóng gạt phăng nó ra tiếp tục chìm đắm trong mỹ thực.
Cảm giác này thật hạnh phúc!
Ôm tâm trạng vui vẻ, Giai Hy quyết
định tự thưởng thêm cho mình 2 con gà quay mà quên mất rằng từ nãy tới giờ cô đã quên hẳn một tên đằng sau mình.
Nhan Kính:... con đường công lược đầy gian nan.
Xoa xoa bụng vì no mà phồng lên, cô luyến tiếc gọi thêm một phần điểm tâm đem gói vào giấy dầu cất vô không gian.
Tiếc là không thể đựng những đồ ăn kia. Dễ bẩn với bốc mùi quá mà.
- 8102!
[ Có thưa kí chủ. ] Chỉ cần nghe thấy Giai Hy gọi, hệ thống liền nhanh chóng đáp trả. Thái đọ làm việc rất chuyên cần, xứng đáng đánh giá 5 sao.
- Đi thôi...
[ Vâng. Sau đây mời kí chủ lựa chon cách ra đi của mình:
1, Xe ngựa tông chết: kiểu chết
này thường khá là khó coi, mức độ đánh giá của các người chơi dành cho kiểu chết này là 2 sao.
2, Thích khách ám sát: kiểu chết phổ thông trong mỗi kịch bản kiếm hiệp cổ trang, không quá phù hợp cho thế giới tu tiên, mức độ đánh giá 3 sao.
3, Độc chết: loại chết yêu thích của một số người, có thể dùng loại thuốc độc đặc chết từ tổng bộ để có một cái chết hoàn mĩ, mức độ đánh giá 4,8 sao.
Đây là những kiểu mà tôi đã cẩn thân sàng lọc một chút. Mời người chon. ]
[ Cách 3. ]
Nhìn 3 cách được giải thích tỉm mỉ, còn có mức độ đánh giá nên cô không chút ngần ngại chọn cách 3 là bị độc chết.
Dù cho có chết thì cũng phải chết một cách đẹp đẽ.
[ Đã xác nhận - Bắt đầu tiến hành. ]
Hệ thống vừa dứt lời thì Giai Hy cảm thấy cơ thể mình bỗng xuất hiên lượng thuốc đen theo cổ họng trôi xuống, cảm giác đâu đớn ở lục phủ ngũ tạng khiến cô đâu đến tái nhợt mặt mày, môi thâm đen sau đó phun ra máu tươi chứa chất độc.
[ Đếm ngược phần trăm sinh mệnh 100%... 50%... 30%... 25%... 10%... 5%... 3%... 1%... 0%. Tiến hành rút
linh hồn. ] Phần trăm sinh mệnh của cô về 0 thì cũng là lúc triệt để chết đi. Chỉ là trước khi rời khỏi thế giới, cô nghe thấy tiếng ai đó gọi tên cô đến tê tâm phế liệt.
_ Thế giới thứ tư kết thúc _
Ngoại truyện
50 năm sau, Đông Môn Tinh Thiếu nữ xinh đẹp mặc bộ ngoại bào lặng lẽ châm trà cho nam nhân bạch y trước mặt. Nam nhân nhìn thấy vậy cũng không dao động, chỉ lặng lẽ nở nụ cười nhợt nhạt.
Tròn 50 năm, giá trị tình cảm đã thu đầy được từ lâu. Nhưng tai sao cứ cảm thấy nhân vật công lược đã không còn là người kia nữa chứ.
" Sư tôn, người có chuyện gì sao? " Thiếu nữ hỏi, cô ấy có gương mặt không khác gì Giai Hy, như một khuôn mà đúc ra. Hoặc nói đúng hơn, thì là Vệ Giai Hy chân chính trở về.
" Không sao đâu. " Nhan Kính thở dài rồi nhớ về kỉ niệm năm ấy.
50 năm trước, khi Giai Hy bị trúng
độc tắt thở, lúc ấy hắn đã gần như điên cuồng đem tên ám sát giết chết sau đó tìm đủ mọi cách để phục sinh người chết nhưng chưa một lần thành công. Cứ nghĩ rằng cả đời này không còn cơ hội thì Nhan Kính nghe nói bí cảnh vạn năm sắp mở ra. Bên trong đó tùy tiện vài ngọn cỏ ven đường cũng có thể trở thành linh tài địa bảo. Nhưng trọng điểm quan trong hơn là ở trung tâm bí cảnh có một gốc thất sắc trăm triệu tuổi có khả năng hồi sinh người chết dưới 100 năm.
Tin đồn tung ra liền khiến toàn bộ giới tu giả sục sôi, vô số các lão quái vật ẩn cư cũng bị bức xuất hiện. Biết được có thể lần này sẽ vô cùng nguy hiểm, thậm chí là đặt cược cả mạng sống nhưng Nhan Kính vẫn nhất quyết phải đi bởi vì đây có thể sẽ là cơ hội duy nhất còn sót lại. Cũng không biết ở trong đó chém giết bao lâu, giết được bao mạng người, trải qua bao nhiêu số lần suýt bước chân vào cánh cửa địa ngục, Nhan Kính cuối cùng cũng đoạt được thất sắc về tay mình.
Không quản những vết thương chằng chịt, vạt áo trắng nhiễm màu máu đỏ tươi, hắn nhanh chóng đút thất sắc vào miệng của Giai Hy. Nhìn cơ thể đang ấm dần lên ròi từ từ lấy lại hơi thở, Nhan Kính vui sướng chuẩn bị một bàn thức ăn thanh đạm, thậm chí sợ cô hôn mê tỉnh dậy không thể ăn cháo còn đi hầm một bát canh linh thảo ngàn.
Nhưng mười mấy năm sau đó mặc dù Giai Hy đã sông lại, trở thành vô cùng khỏe mạnh Nhan Kính vẫn cảm thấy nơi trái tim của mình của mình vẫn còn đó lạc lõng, sợ hãi mất đi ai đó. Đồng thời cũng nhận ra tính cách của thân thể này đã thay đổi, trở nên lạnh lùng và vô cảm hơn như những sát thủ chân chính, thật sự.
Vệ Giai Hy sau khi giao dịch với hệ thống đã sẵn sàng hiến dâng tất cả cuộc đời của mình. Vốn tưởng sẽ tan thành cát bụi nhưng may sao vẫn tồn tại một mảnh tàn hồn lang thang khắp cát nơi của lụa địa, chứng kiến biết bao cảnh vui buồn, sự đen tối nằm sau vẻ ngoài hào nhoáng.
Vẫn luôn nghĩ một đời của mình sẽ như hồn ma vất vưởng không chốn để về thì tạo hóa đã giúp cô ấy tái tạo lại linh hồn hơn nữa còn trở về được thân xác cũ. Nhờ thất sắc phụ trợ mà quá trình thời gian tu bổ tăng nhanh hơn số thời gian ước định ban đầu.
" Đồ nhi, con tỉnh lại rồi! " Mở mắt sau quãng thời gian dài, trước mắt Vệ Giai Hy không phải khung cảnh quen nhà gỗ lạnh lẽo quen thuộc mà là căn phòng lộng lẫy với vô số bảo thạch, bởi vì luôn bổ sung hỏa thạch nên cực kì ấm áp. Mà đối diện cô ấy là nam nhân dung nhan tuyệt sắc, mặc dù nhìn lạnh lùng nhưng ánh mắt chứa đựng sự quan tâm, lo lắng và vui sướng khi thấy người tỉnh dậy.
" Con vừa tỉnh dậy, cơ thể còn yếu, uống chút canh này đi. " Nam nhân cử chỉ dịu dàng cầm bát canh nhẹ nhàng đút lấy. Vô thức há miệng tho bản năng ngậm lấy muỗng canh kia, Vệ Giai Hy giật mình muốn nhả hết đồ ra nhưng nhìn người ấy vui vẻ hiện ra mặt liền khẽ nuốt vào.
" Ăn, ăn thêm chút nữa, chỗ này vi sư vẫn còn nhiều lắm. " Nhìn nam nhân kia vội vã chạy ra ngoài lấy thêm đồ, trong lòng Vệ Giai H dâng trào cảm giác ấm áp.
Phải chăng ông trời đưa cô trở lại là muốn giúp cô có một đời vui vẻ, hạnh phúc.
Một thời gian sau đó, Vệ Giai Hy bình phục trở lại, cũng đã biết được rằng nam nhân ấy chính là sư tôn của mình, Nhan Kính - nhân vật phong vân làm mưa làm gió. Mặc dù thời gian đầu thái độ đầu là kính sợ nhưng trước sự quan tâm chăm sóc của vị sư tôn này, trái tim cũng cô ấy chậm rãi tan chảy rồi cuối cùng trở thành yêu trong thầm kín.
Vệ Giai Hy chưa bao giờ dám bày tỏ tình cảm của mình cả vì cô ấy biết sự săn sóc dịu dàng kia chưa bao giờ là dành cho cô. Vốn dĩ nó là của một người khác, sở dĩ Vệ Giai Hy biết dược vì cô đã bắt gặp bức họa nằm ở thư phòng sư tôn. Trong bức họa đó là hình dáng của cô ấy nhưng lại hông phải cô ấy, chỉ nhìn qua tranh vẽ thôi nhưng cô cũng đủ biết người con gái ấy có bao nhiêu trác tuyệt. Sự kiêu ngạo, tự tin từ tận xương tủy, vẻ đẹp tầm thường nhưng vì khí chất mà trở nên sắc sảo, xinh đẹp tựa như ác ma quyến rũ, đó là vẻ đẹp mà cô ấy không thể nào làm được.
Cho đến tận trăm năm sau, khi sư tôn đã phi thăng, Vệ Giai Hy vẫn chưa từng bày tỏ mà giấu kín. Đem thứ tình cảm ấy chôn vào nơi sâu thẳm nhất. Đến khi nhớ lại chỉ cảm thấy tiếc nuối, đau lòng.
Mối tình đầu tiên của người ấy là ta mà cũng không phải ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.