Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 19: Thanh xuân vườn trường 18




Vậy là hắn cùng bọn họ liền trở thành bạn thân cho đến bây giờ
Kết thúc hồi ức, hắn lại lẳng lặng nhìn cô hồi lâu. Lúc cô nói câu đó, nhìn cô như một người khác vậy
Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên cười lên, cô là người đã cướp mất trái tim của hai thái tử của hai tập đoàn lớn thì sao có thể là người tầm thường được cơ chứ
Trong lòng hắn có một cảm giác khác thường vụt qua, vì quá nhanh nên hắn cũng không để ý đến. Nhưng cảm xúc đó lại như một dễ cây, dần dần nảy mầm mà lớn lên
Phong Thần Vũ quay qua nhìn hai người bạn hăng say lướt sóng của mình, mặc dù họ được mọi người sủng mà lớn lên, nhưng hắn không thể không thừa nhận là hai người họ rất tài giỏi, tài giỏi đến nỗi hắn cũng ghen tị
Suy nghĩ của Phong Thần Vũ bị kéo lại bởi tiếng hô to gào thét của những người xung quanh, đám người Dương Lãnh Thần đang quay trở lại bờ
" Mau thu lại biểu cảm của cậu đi "
Phong Thần Vũ giật mình quay đầu lại nhìn cô " Cậu rốt cuộc là người như thế nào? "
" Như thế nào sao.......tôi cũng không biết a~ " Cô nhìn về phía ba người chói mắt ngoài kia cười dịu dàng " Thần Vũ, tôi không biết trước kia cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng.....có lẽ bọn họ là người đáng để cậu tin cậy "
" Cậu vốn không hiểu... " Vốn không hiểu những chuyện đã xảy ra với tôi
Hắn ngẩn người nhìn cô, thiếu nữ ngây thơ đáng yêu ngày nào giờ đây thay vào là một bộ dáng thờ ơ, lạnh lùng lười biếng, dường như chẳng có cái gì có thể vào được mắt cô, nhưng càng như vậy lại càng không thể bỏ qua những lời cô đã nói
" Thần Vũ, có chuyện gì vậy? " Vừa mới trở về liền thấy bầu không khi căng thẳng, Giang Thiên Hàn nhíu mày hỏi
Vừa nghe thấy tiếng, cả hai người không hẹn mà cùng quay lại, chỉ trong vòng một nốt nhạc, vẻ mặt trở lại như trước kia, cười cười nói nói, dường như vừa nãy giữa bọn họ không sảy ra chuyện gì cả. ngôn tình tổng tài
[ Thế giới nợ hai người một giải Oscar ] Nhìn diễn xuất của hai người, hệ thống không nhịn được cảm thán
" Haha, ngươi quá khen rồi "
Hệ thống:[.......] Ai khen chứ, ta mới không có khen đâu!!
Lãnh Tử Nguyệt chớp chớp mắt " Có thể là tôi quá đẹp nên vừa rồi có người có ý đồ không tốt với tôi, may mà có Thần Vũ ở đây nên không sao "
Phong Thần Vũ khóe miệng giật giật, sao cô có thể không chớp mắt mà nói dối như vậy chứ, còn quá đẹp là cái khỉ gì, có cần tự luyến như vậy không
Ba người còn lại thì nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng, Lãnh Kì Bạch tiến lên vỗ vai hắn
" Người anh em, làm tốt lắm, nhìn cậu thuận mắt hơn nhiều rồi, tôi miễn cưỡng chấp nhận cậu làm anh em của tôi "
Phong Thần Vũ đang muốn bạo phát, nghe thấy vậy thì thân thể khẽ cứng đờ lại, một lúc lâu không có phản ứng
" Thần Vũ! Sao vậy, có chuyện gì sao? " Dương Lãnh Thần thấy bạn hắn hơi lạ, nghi hoặc hỏi
" Không sao, có lẽ bị cảm nắng chút thôi "
" Vậy mau về thôi, hôm nay chơi vậy cũng đủ rồi "
" Ừm, về thôi, em cũng đói rồi, em muốn ăn bánh bao "
" Được được, em muốn ăn gì thì ăn cái đấy " Lãnh Kì Bạch sủng nịnh xoa đầu cô
Dương Lãnh Thần và Giang Thiên Hàn thấy cảnh này thì quay đầu không thèm nhìn, bọn hắn mới không có ấu trĩ như vậy, đi ghen với anh trai nhà người ta, quay sang thì thấy Phong Thần Vũ đang thất thần nhìn bọn họ
" Cậu thật sự không sao chứ? "
" Không sao "
Cô thấy hắn như vậy cũng không quan tâm, quay qua Lãnh Kì Bạch làm nũng
" Anh hai~, cõng em "
" Haizz, em lớn rồi mà mãi cứ như con nít vậy " Miệng thì nói vậy nhưng hắn vẫn ngồi xuống cõng cô lên
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì càng hét to hơn, nói bọn họ thật đẹp đôi làm hai người nào đó ở bên cạnh đen mặt, cô càng cười thật tươi
Cảm giác có người cưng chiều mình cũng không tệ đi...
Về đến biệt thự cô liền đòi ăn bánh bao, nhân lúc bọn họ đang làm, cô liền đi lên phòng, ngủ một giấc
Phong Thần Vũ thì trở về phòng mình, suy nghĩ về những lời cô nói hôm nay, không cẩn thận liền ngủ thϊế͙p͙ đi mất. Có thể nói đây là lần đầu tiên kể từ khi mẹ hắn mất mà hắn ngủ ngon như vậy
Mấy sáng ngày hôm sau bọn họ đi hết từ nơi này đến nơi khác cho đến cách một ngày trước khi đi học mới về
" Lần này chơi thật vui, sau này đi tiếp chứ? "
" Đương nhiên, có dịp sẽ đi "
Tất cả đột nhiên lâm vào trầm mặc, không hiểu sao bọn hắn cảm thấy rất bất an, giống như có thứ gì đó rất quan trọng sắp mất đi vậy
Bước chân từ từ dời đi, cảm giác bất an lại càng rõ ràng, bọn họ không nhịn được quay lại nhìn cô, thấy nụ cười của cô, cảm giác bất an dần dần giảm xuống rồi biến mất
" Thứ hai gặp "
" Ừm, thứ hai gặp "
Có lẽ đây là lần cuối cùng rồi, cô thở dài rồi kéo Lãnh Kì Bạch vào nhà
Vừa vào nhà liền nhìn thấy nụ cười của ba mẹ Lãnh, thật không muốn phá hủy nó chút nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.