Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 139: Trở Về 3






Bàn tay Lãnh Tử Nguyệt vừa mới đến gần cổ đối phương thì đã bị một bàn tay khác giữ lại, bóp chặt
Lãnh Như Sương từ trên cao nhìn xuống
" Từ nãy đến giờ ta nhường ngươi, mà ngươi đã tự cho rằng mình hơn người rồi sao.
Hãy nhớ, tuổi đời của ta còn hơn ngươi gấp mấy vạn lần, thực lực cũng theo đó mà tính, đối với ta mà nói, ngươi cũng chỉ là một nhãi con mà thôi "
Lãnh Tử Nguyệt giờ phút này đã rất chật vật, muốn giật tay ra nhưng lại không thể, nàng dường như còn cảm thấy tay như sắp bị nghiền nát
Giọng Lãnh Như Sương bỗng mềm xuống
" Trong mấy hài tử của ta, ngươi là người được ta yêu thương nhất, cũng quả thật là ta thích ngươi nhất, nhưng...!"
Lãnh Như Sương cười lạnh: " Ai bảo thiên đạo lại cho xuất hiện một người kế thừa hoàng vị mới cơ chứ, mà người đó lại chính là ngươi "

" Một núi không thể có hai vua, có ngươi thì không có ta, vậy nên chỉ có thể ủy khuất ngươi vì ta mà chết thôi "
Lãnh Tử Nguyệt: "...ta vốn không muốn cái hoàng vị đó "
Lãnh Như Sương: " Ta biết, nhưng thiên đạo này chỉ dung duy nhất một người đứng đầu mà thôi, người còn lại sẽ bị loại bỏ "
" Từ đầu ta vốn dĩ định từ bỏ, dọn dẹp mọi thứ cho con đường ngươi đi sau này sẽ không mấy khó khăn..."
" Nhưng đến khi thấy ngươi vì mấy người không liên quan đó mà trở nên điên cuồng, ta bỗng suy nghĩ lại, tại sao ta phải làm thế "
" Tại sao một người lo chu toàn hoàn hảo trong mọi việc như ta lại phải chết, mà ngươi_người chẳng biết cái quái gì hết lại yên ổn hưởng thụ mọi thứ mà ta dốc lòng gầy dựng lên như thế "
Lãnh Tử Nguyệt ngơ ra nhìn người phụ nữ, bà ấy từng là mục tiêu mà nàng hướng đến, từng là người mẹ mà chính mình hết lòng kính yêu
**Mẹ, mẹ đẹp thật đó*
*Ừm, Tiểu Cửu của mẹ cũng rất đẹp*
*Cả cha cũng vậy nữa, sau này con muốn gả cho một người đẹp như cha vậy*
*A, vậy con phải cố gắng nhiều đó, vì cha con là của mẹ, là độc nhất vô nhị* "
*Haha,...vậy sau này con sẽ trở thành một người mạnh như mẹ, như vậy là có thể tìm được rồi đúng không*
*Nếu như vậy, con sẽ có thể bảo vệ các ca ca tỷ tỷ, cả cha và mẹ nữa**...
Nhưng giờ...!tất cả đều sụp đổ rồi
Một giọt nước mắt theo gò má lăn xuống, Lãnh Tử Nguyệt từ bỏ giãy giụa, ánh sáng trong mắt theo đó ảm đạm đi
Lãnh Như Sương nhìn nàng thật sâu, nhưng Lãnh Tử Nguyệt đã rũ xuống mi mắt khiến bà không thể nhìn thấy được cảm xúc hiện giờ của nàng
Có lẽ chết đi cũng không đến nỗi tệ
Lãnh Như Sương nâng cánh tay còn lại của mình lên, nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng rồi dịch dần xuống cổ
Môi khẽ mấp máy
" Vĩnh biệt "
Cánh tay Lãnh Như Sương không chút lưu tình muốn xuyên qua cần cổ nhỏ nhắn, chỉ một chút nữa thôi, là cả hai sẽ đều được giải thoát
Đám người Lãnh Tử Minh lúc này vừa chạy tới, con ngươi co rụt lại nhìn cánh tay đâm đến, muốn lao vào ngăn cản nhưng không còn kịp
Dừng lại đi...!
Đừng...đừng giết nàng...!
" TIỂU CỬU!! "
Lãnh Tử Nguyệt giật mình, từ cơ thể nàng một tia ánh sáng bay ra, đánh bay bàn tay Lãnh Như Sương đến gần
Trong tia sáng, một thanh kiếm màu lam ngọc đang dần tụ thành thực thể của một nam nhân
Lãnh Tử Nguyệt mấp máy môi phát ra tiếng gọi thật nhỏ
"...Trường Sinh "
Nam nhân cao lớn đứng đó, dùng cả cơ thể che chở Lãnh Tử Nguyệt phía sau
Lãnh Như Sương nheo mắt lại nhìn hắn
" Chỉ là một cây kiếm nát mà thôi, vậy mà dám ở trước mặt ta cản trở, muốn chết sao? "
Nguyệt Trường Sinh lạnh lùng nhìn bà, từng chữ từng chữ nói đến rõ ràng
" Chỉ cần ta ở đây, không ai được phép thương tổn nàng "
Lãnh Như Sương cười lạnh
" Chỉ bằng ngươi? Ha, ngay cả nàng còn không thể làm gì ta, ngươi thì làm được gì? "
Bà vừa nói xong, lại có mấy cánh tay vươn ra, chắn trước mặt Lãnh Tử Nguyệt
Lãnh Tử Tâm: " Mẫu vương, người tha cho Tiểu Cửu đi "

" Đúng vậy mẫu vương, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói chuyện mà "
Sắc mặt Lãnh Như Sương trầm xuống, thanh âm cũng trở nên lạnh lẽo
" Tránh hết ra cho ta! "
Nhưng không có một ai tránh đi, cho dù cơ thể họ đã sợ đến mức run hết cả lên
Lãnh Như Sương nhếch môi
" Không tránh phải không, vậy cùng đi chết hết đi! "
Lãnh Như Sương một chưởng đánh về phía trước, những người khác theo bản năng nhắn mắt lại, chờ đợi cái chết đến với mình
Nhưng sự đau đớn không có đến như trong tưởng tượng, chỉ nghe phanh một cái, tất cả mở to mắt ra nhìn
Chỉ thấy Lãnh Tử Nguyệt vốn dĩ được bọn họ bảo vệ phía sau, chẳng biết từ bao giờ đã đứng ở phía trước, thay họ chắn lại một chưởng
Lãnh Tử Nguyệt nhìn Lãnh Như Sương, hơi cong khóe môi mỉm cười
" Ta đột nhiên lại cảm thấy, mình thật ra còn muốn sống lâu thêm một chút "
Lãnh Như Sương nhìn đồng tử đỏ tươi kia mà có chút thất thần hoảng hốt, dường như thấy được bóng dáng ai đó qua đôi mắt này
Lãnh Tử Nguyệt được di truyền màu mắt của cha, cả gia tộc của ông đều có màu mắt này, các ca ca tỷ tỷ khác vốn không có là vì bọn họ vốn không phải có cùng một cha
Lãnh Như Sương là một nữ vương nên tất nhiên sẽ có rất nhiều phu quân, mà quan hệ giữa bọn họ cũng rất tốt, nên các con của họ cũng vậy, cho dù không cùng cha nhưng từ nhỏ đến lớn đều rất thân nhau, cho đến bây giờ họ cũng vẫn đứng ra bảo vệ Lãnh Tử Nguyệt



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.