Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 109: Thế Giới 4 Mạt Thế 20






Đến khi cơm nước đã xong nhưng vẫn chưa thấy Lãnh Tử Nguyệt tỉnh dậy, Lãnh Nhược Hy liền nhìn sang, chỉ thấy Tiểu Bạch Lang nằm trong lòng anh dường như cũng đang sốt ruột, hướng cô muốn kêu lên
Lãnh Nhược Hy nhanh chóng đến gần, tay vừa trạm vào người thanh niên liền cảm nhận được nhiệt độ cơ thể có chút không bình thường, cô sửng sốt, vội sờ lên trán anh
Thật nóng
Vội tìm trong túi lấy ra thuốc hạ sốt, lấy nước đút anh uống, những người khác cũng nhận thấy trạng thái Lãnh Tử Nguyệt không ổn, cũng chạy đến bên cạnh giúp đỡ lấy khăn ẩm, áp vào trán anh
Lãnh Nhược Hy một chút cũng không rời nửa bước, Nguyên Hạo an ủi
" Uống thuốc hạ sốt rồi, có lẽ một chút nữa cậu ấy sẽ ổn thôi "

Lãnh Nhược Hy không có phản ứng, chỉ nhìn anh chằm chằm, không như những người khác, cô hiểu rõ tình trạng sức khỏe của anh hơn, cơ thể anh không tốt, bị một chút sốt cũng rất nguy hiểm
Không bao lâu sau, Tần Lãng cũng lên cơn sốt, cả người trở nên mê mang không biết gì, lúc này tất cả mọi người mới trở nên lo lắng
Chỉ có Lãnh Nhược Hy cùng Huân Từ Liêm là còn bình tĩnh nhất, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy, chân mày Huân Từ Liêm hơi nhíu lại
Lãnh Nhược Hy thì biết trước, Tần Lãng đây là biểu hiện của sự chuyển hóa dị năng, anh sẽ thành công thôi, nhưng Huân Từ Liêm thì không biết, y rất lo cho bạn của mình
Nhưng hai mẹ con Nhậm Doanh thì khác, sau lần trước nghe Lãnh Nhược Hy nói, khi sốt có thể sẽ biến thành tang thi, Nhậm Doanh cùng Huân Thừa Dụ liền lo sợ sau khi hai người tỉnh dậy sẽ biến thành tang thi ăn thịt bọn họ
Huân Thừa Dụ thì may vẫn còn có chút đầu óc nên không thể hiện ra, nhưng Nhậm Doanh thì khác, nỗi sợ đã chiếm cứ tất cả của bà ta nên nghĩ gì thì liền hỏi ra miệng
" Mấy người không sợ hai người họ sẽ biến thành tang thi sao, vì an toàn của tất cả mọi người, không phải nên nhốt họ lại hay sao? "
Lời vừa nói ra, bà ta liền nhận được vô số ánh mắt lạnh lùng liếc đến, Nhậm Doanh nhất thời hoảng sợ mà trốn phía sau Huân Thừa Dụ, miệng vẫn không phục mà cố chấp nói nhỏ
" Chẳng lẽ tôi nói sai sao? "
Lời vừa dứt, một băng nhận kết hợp với lôi điện liền sượt qua má bà ta, khiến cả người Nhậm Doanh tê dại, ngã khụy xuống đất, đồng thời hai thanh âm lạnh lẽo cùng lúc vang lên
" CÂM MỒM/CÂM MỒM!! "
Không khí lạnh tỏa ra bốn phía khiến lòng người lạnh lẽo
" Không muốn ở lại! thì Cút! "
Huân Thừa Dụ trong lòng thầm mắng mẹ mình ngu ngốc, nhưng vữa dìu bà cả người đang run rẩy sang bên cạnh, quay người lại xin lỗi Lãnh Nhược Hy
" Xin lỗi, mẹ tôi chỉ là hoảng sợ quá thôi, mong chị bỏ qua "
Lãnh Nhược Hy không để ý đến lời xin lỗi của hắn, tiếp tục quay lại canh giữ Lãnh Tử Nguyệt
Tiểu Bạch Lang cũng lo lắng, liếm liếm đôi bàn tay của anh
Sau chuyện này, cả nhóm vốn đã ít nói nay càng trầm mặc hơn, ăn cơm cũng không thấy ngon nữa
Mãi đến ban đêm, Lãnh Tử Nguyệt mới nửa tỉnh nửa mê mà tỉnh dậy, Lãnh Nhược Hy vẫn luôn nhìn chằm chằm anh liền vui mừng gọi
" Anh hai "
Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười xoa đầu cô an ủi, ở một nơi không ai nhìn thấy, bàn tay anh hơi mở ra, một ngọn lửa nho nhỏ lóe lên khiến Lãnh Nhược Hy kinh ngạc
Anh nở một nụ cười xán lạn " Lợi hại không? "
Lãnh Nhược Hy nhìn anh cũng bất giác nở nụ cười " Lợi hại "
Gánh nặng trong lòng được đặt xuống, Lãnh Nhược Hy cả người liền cảm thấy mệt mỏi, tựa trán lên ngực anh
" Cho em dựa một lát "
Lãnh Tử Nguyệt không nói gì, bàn tay đưa ra ôm cả người cô vào lòng

" Ngủ đi "
Lãnh Nhược Hy sửng sốt trong chốc lát, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm trên người anh, cảm giác an tâm bao trùm toàn cơ thể, tất cả phòng bị đều bỏ xuống, cơn buồn ngủ ập tới, an ổn mà ngủ trong ngực anh
Lãnh Tử Nguyệt nhìn qua Tần Lãng vẫn chưa tỉnh, Nguyên Hạo thức cả đêm chăm sóc hắn, lại nhìn sang Huân Từ Liêm, đúng lúc này y đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy anh tỉnh, khẽ gật đầu một cái rồi lần nữa nhắm mắt lại
Vì ngủ cả buổi chiều nên giờ Lãnh Tử Nguyệt cũng không buồn ngủ, anh đưa mắt nhìn xung quanh chỗ mình đang ở hiện tại, có lẽ là một căn nhà kho ở siêu thị, cũng khá là lớn, bên trong còn rất nhiều vật tư được xếp ngay ngắn
Đột nhiên cảm thấy hơi đói
Muốn ăn
Nhưng khi nhìn đến balo lại thấy nó cách mình khá xa, trong ngực lại đang ôm Lãnh Nhược Hy nên không cách nào lấy được
Suy nghĩ một lúc anh vẫn quyết định từ không gian lấy ra mấy cây kẹo, bóc một cây đút vào miệng
Lúc này Nguyên Hạo cũng phát hiện anh đã tỉnh, nhưng sợ làm Lãnh Nhược Hy tỉnh nên cũng không đến làm phiền, đến khi Lãnh Tử Nguyệt ném cái gì đó cho mình, Nguyên Hạo theo bản năng bắt lấy, là một cây kẹo
Đang nhàm chán liền có kẹo để ăn, Nguyên Hạo mỉm cười, làm khẩu hình miệng nói cảm ơn với anh



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.