Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 106: Thế Giới 4 Mạt Thế 17






Nguyên Hạo có chút xấu hổ mà gãi đầu, trong lòng thì thầm mắng Huân Thừa Dụ chết bầm, kể cái gì mà hai bọn họ là người yêu, làm hại hắn hiểu lầm
" Mà cũng không phải tôi bảo vệ Nhược Hy, phải ngược lại là con bé bảo vệ tôi mới đúng "
Nguyên Hạo đần ra một lúc, có chút không tin
" Em gái anh rất lợi hại sao? " Huân Từ Liêm từ khi xuất hiện liền không mở miệng đột nhiên lại lên tiếng, giọng y trầm mà nhẹ, đặc biệt dễ nghe
Lãnh Tử Nguyệt từ đầu đã biết y không có ngủ, chỉ là giống anh nhắm mắt làm màu mà thôi, nên rất tự nhiên mà trả lời
" Ừ, rất lợi hại "
Huân Từ Liêm trầm mặc trong chốc lát, giường như đang cân nhắc câu hỏi mà y đang muốn hỏi, cuối cùng vẫn dứt khoát hỏi ra
" Cô ấy cũng có sức mạnh đặc biệt gì sao? "
Nghe đến đây, ngay cả Nguyên Hạo cũng cảm thấy kích động

Trong nhón năm người thì có hắn và Huân Từ Liêm là khi gặp nguy hiểm thì bộc phát một lượng sức mạnh kì lạ, rất giống như trong mấy bộ phim huyền huyễn mà trước kia hắn hay xem
Hắn có thể biến ra đất, còn Huân Từ Liêm có thể tạo ra thiên lôi để tiêu diệt đám quái vật ăn thịt người ngoài kia
Nhưng mỗi lần sử dụng chỉ có thể được hai, ba lần là cơ thể bọn họ liền trở nên mệt mỏi, thậm trí còn có thể mất đi sức lực, không thể nghi ngờ đây chính là điều rất nguy hiểm trong thời buổi bây giờ
Vì vậy thời gian tiếp theo hai người liền tự lực cánh sinh, dùng cách nguyên thủy nhất là đập chuột để giết quái vật
Cho nên giờ đây mà gặp được một người cũng có được sức mạnh kì lạ đó, đương nhiên là Nguyên Hạo sẽ kích động rồi
Lãnh Tử Nguyệt nghĩ nghĩ, trực tiếp gật đầu thừa nhận
" Ừm, em ấy hệ băng, còn bên anh? "
Chưa đợi Huân Từ Liêm lên tiếng, Nguyên Hạo đã hưng phấn nhanh chóng trả lời
" Tôi là thổ, còn A Liêm là lôi "
Huân Từ Liêm nhíu mày, trừng Nguyên Hạo
Cái tên ngu ngốc này!
Lãnh Tử Nguyệt cười cười " Anh phải về dạy bảo lại anh ta thôi, không sau này bị bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền "
Nguyên Hạo có chút mờ mịt " Nói ai vậy? "
Huân Từ Liêm cùng Lãnh Tử Nguyệt đều dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng mà nhìn Nguyên Hạo khiến hắn trừng mắt
" Là tôi sao?! "
Bỏ qua câu hỏi không muốn trả lời này, Lãnh Tử Nguyệt nhìn ra phía ngoài, qua khe cửa, đã có những tia sáng mỏng manh chiếu vào, giờ là cuối thu, trời cũng có chút lạnh
" Trời sắp sáng rồi "
Huân Từ Liêm nhìn theo tầm mắt anh, yên lặng không nói gì, Nguyên Hạo đứng dậy, đánh thức Tần Lãng cùng hai mẹ con Hoắc Thừa Dụ
Lãnh Nhược Hy bị tiếng động làm thức giấc, ánh mắt có chút mờ mịt, đến khi nhìn đến Lãnh Tử Nguyệt cùng Huân Từ Liêm đang ngồi cạnh nhau mới hoàn toàn thanh tỉnh
Cô có chút hốt hoảng, chỉ nhớ tối qua khi nằm xuống đột nhiên rất buồn ngủ, làm thế nào cũng không mở được mắt, cứ thế lâm vào ngủ say
Điều này trước đây chưa từng sảy ra, sống tại mạt thế nhiều năm như vậy đã hình thành cho cô sự cảnh giác tuyệt đối, chỉ cần có chút tiếng động nào, cô chắc chắn sẽ bị đánh thức
Đang thất thần, Lãnh Nhược Hy được Lãnh Tử Nguyệt gọi lại từ trong suy nghĩ miên man
" Dậy rồi sao, muốn ăn gì để anh nấu "
Lãnh Nhược Hy nhìn anh, giọng vì mới tỉnh mà có chút nhẹ " Gì cũng được "
Lãnh Tử Nguyệt gật đầu, nhìn Huân Từ Liêm ngồi bên cạnh " Mấy người các anh có ăn luôn không, tôi nấu luôn cho "
Y có hơi ngoài ý muốn nhìn anh, sau đó lắc đầu
" Không cần "
" Vậy thì tốt, dù sao cũng chỉ hỏi cho lịch sự thôi "
Huân Từ Liêm đầu đầy hắc tuyến, Tần Lãng vừa đi đến nghe thấy cũng suýt chút nữa bị trượt chân, Lãnh Nhược Hy vốn đang nhíu mày cũng bị anh chọc cười
Nguyên Hạo có chút hiếu kì " Vậy nếu chúng tôi đồng ý thì anh tính sao? "
Lãnh Tử Nguyệt không biết xấu hổ nói " Vừa nãy gió lớn quá, anh mới nói gì vậy? Không cần sao? Vậy được rồi, thật là đáng tiếc mà "
Mọi người:"!.
.
" Về sau cần học hỏi
Lãnh Nhược Hy mang theo ý cười nhàn nhạt đến cạnh anh
" Anh biết nấu cơm hay sao, vẫn là để em nấu đi "
Lãnh Tử Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, rất tự nhiên mà bỏ qua câu hỏi phía trước " Muốn ăn cháo thịt băm "
Lãnh Nhược Hy gật đầu, đi tìm nồi và nguyên liệu nấu ăn

Nguyên Hạo nhìn cô em gái nhỏ ngoan ngoãn hiểu lòng người kia mà chậc lưỡi
" Anh may mắn thật đấy, có một cô em gái xinh đẹp hiểu chuyện như vậy "
Lãnh Tử Nguyệt nhìn Lãnh Nhược Hy đang bận rộn cũng gật đầu tán thành, lời nói ra khỏi miệng còn không quên chọc tức người ta
" Đúng vậy, có phải là rất ghen tị không, các người cứ tiếp tục ghen tị đi, dù sao đó cũng là em gái của một mình tôi "
Nguyên Hạo đột nhiên có chút xúc động muốn đấm anh một phát, qua một hồi trò chuyện cùng nhau, giữa hai bên cũng rút ngắn lại khoảng cách, lúc này mới nhớ đến mình chưa có biết tên đối phương
" Quên không giới thiệu, tôi là Nguyên Hạo "
Giới thiệu mình xong, hắn chỉ về hai phía bên cạnh
" Đây là đội trưởng của tôi Huân Từ Liêm cùng Tần Lãng, còn hai người kia là Nhậm Doanh cùng Hoắc Thừa Dụ, là hai mẹ con "
Lãnh Tử Nguyệt giờ đây đã bị mùi thơm của nồi cháo thịt băm hấp dẫn, chỉ nhàn nhạt trả lời
" Lãnh Tử Nguyệt cùng Lãnh Nhược Hy "
Tần Lãng:" Các anh đã xác định được nơi để đi chưa? "
" Đến thủ đô, ba mẹ tôi đang ở đấy "
Nguyên Hạo:" Vậy chúng ta chung đường rồi, bọn tôi cũng muốn đi thủ đô "
Lúc này Lãnh Nhược Hy cũng bê một nồi cháo to đến, nghe thấy lời này cũng không ngoài ý muốn, cô đặt nồi cháo xuống, múc cho Lãnh Tử Nguyệt một bát, thấy anh ăn ngon, lúc này mới nhìn Huân Từ Liêm
" Tôi muốn hợp tác cùng các anh "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.