Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 102: Thế Giới 4 Mạt Thế 13






Nghe lời y nói, Nhậm Doanh cắn chặt răng nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ
" Mặc dù không cùng một mẹ nhưng vẫn cùng cha, mau thả Tiểu Dụ ra, thằng bé sắp không thở được rồi "
Huân Từ Liêm nhìn thấy người thật sự thở không được nữa, lúc này mới cười lạnh ném người xuống, nhíu mày nhìn tay mình
" Thật bẩn " Y lôi một chai nước, đổ vào lòng bàn tay rửa, đến khi cảm giác được tay đã sạch, mới lấy khăn ra lau tay
" Tốt nhất đừng có gây phiền toái cho tôi, còn nữa! người của tôi, không muốn chết thì đừng có chọc vào "
Huân Từ Liêm quay qua nói với người đàn ông vạm vỡ
" Nguyên Hạo, sử lý hết rồi sao? "
Nguyên Hạo gật đầu " Đã xong, giờ có thể vào ở rồi "

" Ừ, vậy nghỉ ngơi một đêm đi, sáng mai tiếp tục lên đường "
Mặc kệ hai mẹ con vẫn đang trong trạng thái mẫu tử tình thâm, ba người trực tiếp đi vào trong khách sạn tìm phòng nghỉ ngơi
Nhậm Doanh thấy thế cũng vội lôi kéo con trai mình vào theo
Sáng hôm sau trời vừa sáng, Lãnh Nhược Hy liền bị một tiếng gầm vang dội đánh thức, cô nhanh chóng bật dậy, vội vàng chạy ra ngoài
Cửa vừa mở, đập vào mắt chính là một con bạch lang ( sói trắng) cao tầm hai mét, lông trắng như tuyết, đôi mắt màu bạc sắc bén hướng về phía thanh niên trước mặt lộ ra sự lấy lòng
Nghe tiếng mở cửa, một người một thú cùng quay đầu lại, thấy Lãnh Nhược Hy đứng ngơ ra tại chỗ, Lãnh Tử Nguyệt hướng cô khẽ cười
" Là bọn anh làm phiền em sao? "
Lãnh Nhược Hy không có phản ứng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sinh vật lông trắng muốt đang dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cô
Lãnh Tử Nguyệt nhìn Lãnh Nhược Hy rồi lại nhìn sang bạch lang, vuốt vuốt đầu nó
" Nó là Tiểu Bạch Lang, anh vừa tìm được từ bên ngoài, đột nhiên muốn nuôi nó, em thấy có được không? "
Lãnh Nhược Hy:"!.
.
"
Thú biến dị?
Không phải một năm sau mạt thế mới xuất hiện thú biến dị hay sao, tại sao giờ nó lại ở đây
Lãnh Nhược Hy sau khi thoát khỏi trạng thái kinh ngạc, liền nghe thấy anh trai mình muốn nuôi nó, theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị khuôn mặt đáng thương cùng ánh mắt của Lãnh Tử Nguyệt làm nghẹn lại ở cổ họng
" Nhược Hy ~, nó rất đáng yêu nha, còn rất lợi hại, sẽ giúp đỡ chúng ta rất nhiều,!.
quan trọng hơn là, lông của nó rất mềm nha, ôm nó khi ngủ chắc sẽ rất thoải mái "
Nói xong còn không quên sờ sờ một chút, véo véo một cái
"! !.
" Cảm giác cái câu cuối cùng mới là lí do chính của anh ấy
Suy nghĩ thật lâu, nhìn Tiểu Bạch Lang dịu ngoan, ánh mắt tỏa sáng, đang vẫy đuôi lấy lòng cọ cọ lòng bàn tay Lãnh Tử Nguyệt, khóe miệng Lãnh Nhược Hy giật giật
Đây chính là dị thú mà cô biết hay sao, thật mất mặt mà
Không còn cách nào khác, Lãnh Nhược Hy cuối cùng cũng đồng ý cho Tiểu Bạch Lang ra nhập, nhưng ánh mắt cô lúc nào cũng nang theo cảnh giác mà nhìn nó, chỉ cần nó xuất hiện một chút ý định muốn làm hại Lãnh Tử Nguyệt, cô nhất định sẽ giết nó
Mặc dù thú biến dị rất lợi hại, nhưng đối với Lãnh Nhược Hy bây giờ, muốn giết một thú biến dị thời kì đầu cũng là rất dễ dàng
Dường như cảm nhận được sự nguy hiểm từ trên người Lãnh Nhược Hy, Tiểu Bạch Lang càng thêm gia sức lấy lòng Lãnh Tử Nguyệt
" Được rồi, muốn nuôi cũng được, nhưng anh phải cẩn thận, thú biến dị không giống với động vật trước kia, giờ chúng hung tàn hơn, lại còn bắt đầu có trí tuệ, rất có khả năng sẽ cắn ngược lại anh "
" Ừm, anh biết rồi " Lãnh Tử Nguyệt vừa nói vừa tiếp tục ra sức vuốt ve lớp lông mềm mại trong tay
Lãnh Nhược Hy yên lặng thở dài

" Anh muốn ăn gì, em làm cho "
Lãnh Tử Nguyệt không cần suy nghĩ " Anh ăn bánh bao " Tiện tay còn vứt mấy bịch bánh bao cùng vài món đồ khác cho cô
Lãnh Nhược Hy không nói gì, yên lặng mang đồ đi chuẩn bị đồ ăn sáng
Bước đến gần cửa sổ, Lãnh Tử Nguyệt nhìn ra ngoài trời, hơi mỉm cười
Hiện giờ nam chủ đang ở đâu
Hệ thống:[ Đang ở thành phố bên cạnh, nếu tiếp tục đi về hướng bắc thì khoảng ba ngày nữa hai bên sẽ gặp nhau ]
Vậy sao!
Bàn tay đang vuốt ve Tiểu Bạch Lang của Lãnh Tử Nguyệt hơi dùng sức, nó giật mình ngẩng đầu lên, đến khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng cùng luồng áp bức từ trên người anh tản ra, Tiểu Bạch Lang nhất thời kinh hoảng, không tự chủ được lùi một bước
Nhưng Lãnh Tử Nguyệt không cho nó cơ hội, dùng ý niệm khóa chặt tứ chi không cho phép nó cử động
" Phải ngoan, biết không? "
Tiểu Bạch Lang khóc không ra nước mắt, từ đầu nó nhìn thấy người này chính là từ khoảng cách rất xa, khi đó nó còn chưa biến dị, cả người còn đang bị thương, đột nhiên thanh niên không biết từ đâu xuất hiện, cứu sống nó, biến nó thành bộ dạng như thế này rồi đưa đến đây, đương nhiên bộ dạng này cũng rất tốt, cả người tràn đầy năng lượng, nó rất thích
Vốn là định giờ lấy lòng trước, đợi bọn họ không để ý thì chuồn lẹ, không ngờ bây giờ lại là hoàn cảnh này đây
Cuối cùng, Tiểu Bạch Lang chỉ đành sợ hãi mà gật đầu



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.