Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 100: Thế Giới 4 Mạt Thế 11






Thấy cô nhẹ nhàng đáp xuống, trái tim đang treo cao của Lãnh Hằng mới bình ổn lại, nhưng chưa được bao lâu lại đập mạnh, vì có một con tang thi đang lao về phía cô
Chỉ thấy Lãnh Nhược Hy nhẹ nhàng, thuần thục biến ra một băng tiễn, bay đến đâm xuyên qua đầu tang thi
Sau khi nhanh gọn giải quyết một con, cô liền nhanh chóng chạy theo hướng Lãnh Tử Nguyệt vừa đi
Lãnh Hằng nhìn một loạt hành động nước chảy mây trôi của cô, tâm tình phức tạp không biết nên nói gì
" Ôi mẹ ơi, là phép thuật sao? "
Lãnh An Vy khoa trương kêu lên, nhưng cũng là những điều mà người ở đây đang thắc mắc
Lãnh Hằng có hơi lúng túng, không biết có nên nói cho mọi người biết chuyện kì lạ mình đã gặp lúc đánh tang thi vừa rồi hay không
Thôi, vẫn là nên đến chỗ an toàn rồi tính!

Lãnh Tử Nguyệt sau khi tách khỏi mọi người liền cố ý chạy ra xa chút, chỉ là không bao lâu liền đã thở hồng hộc, chân có chút chịu không nổi
Vốn dĩ nhờ nước linh tuyền trong không gian của Lãnh Nhược Hy mà anh có thể cải thiện thân thể tốt hơn, nhưng vì muốn diễn khổ nhục kế nên đành cô phụ nó rồi
Nhìn thấy phía trước có căn nhà đang xây dở, xung quanh có hàng rào vây lại, Lãnh Tử Nguyệt nhanh chóng dùng hết sức từ khi sinh ra mà trèo sang
Xong cũng vì kiệt sức mà nằm luôn xuống đất, nhìn một đoàn tang thi đứng ngoài lưới điên cuồng va đập vào lưới sắt tạo thành từng đợt âm thanh va chạm, Lãnh Tử Nguyệt cả khuôn mặt tuấn tú đều nhăn lại thành một đoàn
Xấu! thật sự quá xấu, trước kia đã xấu rồi mà giờ còn xấu hơn, vẫn là mình đẹp nhất
[……] haha.
.
(─.
─||
Cảnh tượng này vào trong mắt Lãnh Nhược Hy thì lại khác, trước mắt cô chỉ thấy, thiếu niên cả người chật vật, kiệt sức nằm rạp xuống đất không dậy nổi, mà đám tang thi thì bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp cận mà cắn anh một ngụm
Trong bỗng chốc mà hình ảnh này như chồng chéo lên bản thân mình của kiếp trước, bị cả thế giới bỏ rơi, Lãnh Nhược Hy nhất thời hoảng hốt, lao vào đám tang thi chém giết
Cô ra tay chuẩn xác, dị năng hệ băng tụ lại thành một thanh trường kiếm, mỗi một nhát chém liền lấy mất một đầu tang thi, chẳng mấy chốc xung quanh cô liền sạch sẽ
Sau khi giải quyết đàn tang thi, quay đầu lại liền bắt gặp một ánh mắt bình tĩnh đang nhìn mình
" Anh! "
" Sao em lại xuống đây, không phải trực thăng đã bay rồi sao? " Không đợi cô nói, Lãnh Tử Nguyệt đã mở miệng nói trước
Có lẽ là vì kiệt sức mà giọng anh hơi trầm khàn, cũng không khó nghe, thậm chí còn có chút ấm
Bị ánh mắt bình tĩnh mà thanh triệt đó nhìn chằm chằm, Lãnh Nhược Hy cảm thấy như bị nhìn thấu tất cả, có chút không được tự nhiên mà rời tầm mắt
" Em có dị năng, nên tự mình nhảy xuống, sẽ không làm mọi người gặp nguy hiểm " Sợ Lãnh Tử Nguyệt hiểu lầm mình sẽ liên lụy tới mọi người, cô nhẹ nhàng giải thích
" Anh hỏi tại sao em lại nhảy xuống, em rõ ràng có thể bình an mà đến nơi an toàn cùng họ mà "
Lãnh Nhược Hy có hơi ngoài ý muốn, theo bản năng mà hỏi ra một câu
" Không phải anh cũng ở đây sao? "
Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười nhẹ, chống lấy cánh tay ngồi thẳng dậy
" Ừ, vậy nên, là vì anh còn ở đây nên em mới xuống sao? "
Không hiểu vì sao, sau khi nhìn thấy nụ cười của anh, Lãnh Nhược Hy cảm thấy cả người mình thả lỏng đi rất nhiều, cảm giác rất bình yên, rất an toàn, cô theo bản năng mà trả lời thực lòng mình
" Ừ, vì anh ở đây "
Lãnh Tử Nguyệt có hơi sửng sốt, không nghĩ đến cô sẽ trả lời thành thật như vậy, nhưng sau đó cũng không để ý nữa, anh vẫy tay ra hiệu cho cô chèo vào, Lãnh Nhược Hy không chần chừ, hơi khụy xuống, dùng chút lực mà nhẹ nhàng nhảy vào trong
Nhìn một loạt động tác như đã được luyện qua rất nhiều lần của cô, Lãnh Tử Nguyệt hài lòng gật đầu, bàn tay đưa lên xoa xoa đầu cô
" Thân thủ không tồi, anh hai sau này có khi phải nhờ vào em rồi "
Nhớ lại lúc anh không chút do dự đẩy cô vào trực thăng, Lãnh Nhược Hy mím môi kiên định gật đầu
Cô sẽ thử đặt niềm tin vào thiếu niên này, nhưng nếu mà anh dám phản bội cô!.

.

Ánh mắt Lãnh Nhược Hy chợt lóe qua một tia hàn quang nhưng chỉ là thoáng qua, mà Lãnh Tử Nguyệt cũng không hề chú ý đến
Ừm, mặc dù tóc của nữ chủ cũng rất mềm nhưng cũng không có bằng tóc anh đâu, cần phải dưỡng thêm mới được
Lãnh Tử Nguyệt buông tay, thò vào trong túi áo lấy ra hai chiếc kẹo mút, bóc ra, một chiếc đút cho Lãnh Nhược Hy, một chiếc liền nhét vào miệng mình
" Giờ đi đâu đây, nói trước, anh là một con người mù đường "
Đây là nói thật, nguyên chủ vốn từ nhỏ ốm yếu, thường xuyên ở bệnh viện mà không được đi đâu, đương nhiên là sẽ không biết đường, có thể nói là ngoại trừ đường từ bệnh viện về nhà ra thì anh chẳng biết đường nào khác
Lãnh Nhược Hy cũng không có gì ngoài ý muốn, chuyện này cũng không có gì lạ, cô chỉ bình tĩnh nhìn qua cảnh vật xung quanh rồi chỉ về một hướng
" Đường đến thủ đô là đi bên đó "
Lãnh Tử Nguyệt không nghi ngờ gì mà gật đầu " Vậy thì đi thôi "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.