Chương 173: Truy nã
"Thịt thỏ này sao có thể ngon đến vậy.” Chu Linh ngẩn người ra, cảm nhận miếng thịt thỏ tan mềm đậm vị trong miệng, ngon đến nước mắt muốn chảy ra.
Khuôn mặt Chu Linh lúc này có chút thanh thuần, Võ Văn bất giác liền nghĩ đến Đậu Na, hắn khẽ thở dài, gắn bó với nhau lâu dài như vậy, nói không có cảm tình chính là giả.
Chu Linh như lang thôn hổ đói nhanh chóng nuốt sạch cái đùi thỏ. Tặc nhãn lại ném đến phần thịt thỏ ở trên gác bếp nhưng khuôn mặt đỏ bừng không dám mở miệng xin xỏ.
Võ Văn cũng không keo kiệt liền chia cho nàng ta phân nửa.
Đang ăn uống Võ Văn liền cảm nhận được điều gì đó. Hắn khẽ đứng dậy nhìn về phía xa nói với Chu Linh:
“Ngươi ăn đi, ta đi xử lý chút việc.”
Chu Linh ngẩn người, quay đầu nhìn đã thấy thân ảnh Võ Văn mất hút.
"Đã đến rồi, không cần ẩn núp nữa.” Võ Văn không mặn không nhạt nói.
Trong rừng sâu đang thinh lặng, 1 thoáng sau có 2 cái bóng người từng bước đi ra ngoài xuất hiện trong tầm mắt Võ Văn, là 2 cái Đại Tông Sư sơ kỳ.
1 cái người trong đó ánh mắt trầm trọng, có thể phát hiện hành tung bọn hắn, người trẻ tuổi này không tầm thường.
Võ Văn cười nhạt: “2 người các ngươi là đến bắt nàng ta đi, còn 4 kẻ nữa không đi ra luôn còn ẩn nấp làm gì.”
Không gian vang lên tiếng xào xạt, có người giật mình. 1 người trong đám lạnh lùng nói:
“Thiếu hiệp, chúng ta chỉ là phụng mệnh đến đây bắt người, mong thiếu hiệp nể tình liền tránh qua một bên, chúng ta tuyệt đối không thương tổn thiếu hiệp.”
Võ Văn cười nhạt nói:
"Chỉ dựa vào 6 người các ngươi sợ rằng không đủ tư cách làm thương tổn ta. Ta chỉ khuyên các ngươi từ nơi nào liền trở về nơi ấy. Giúp kẻ ác nhất định gieo gió gặt bão.”
Người bịt mặt giật mình, bọn họ nghe được tự tin trong lời nói của Võ Văn. Trong thâm tâm cũng xuất hiện chút sợ sệt nói:
“Thiếu hiệp, Ngạo gia là có Đan Cảnh tọa trấn, chọc vào Ngạo gia sợ rằng thiếu hiệp cũng gặp nguy hiểm. Giao người tuyệt đối chúng ta sẽ không báo ra thiếu hiệp.”
Võ Văn chắp tay lạnh nhạt nói:
"Muốn bắt người liền lên, không cần nói nhiều.”
“Tam ca, chúng ta sao phải nhiều lời với hắn, hắn mới bao tuổi, chúng ta đều là Đại Tông Sư sao phải sợ hắn.” 1 cái giọng nam nhân khác phát lên.
Không đợi ra lệnh, gã này đã ra tay, liên tiếp có nỏ tên bắn đến Võ Văn. Nhưng thân ảnh Võ Văn đã biến mất.
Gã ta giật mình, mở mắt lần nửa liền thấy Võ Văn đã ở bên cạnh tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn. Hắn sợ hãi rút đao ra muốn chém đến Võ Văn liền thấy cổ họng mát lạnh, mắt trợn trắng, huyết diễm phun lên.
“"Lão Lục..” ngay lập tức có tiếng hét lên. 1 loạt cung nỏ lại bắn đến. Võ Văn lần nữa biến mất. Lần nữa xuất hiện lại 1 cái thủ cấp bay lên. Lại thêm 1 cái.
Gã gọi là Tam ca nhìn thấy Võ Văn g·iết huynh đệ hắn giống như là g·iết gà, dường như là trong chớp mắt. Đến cả lão nhị là Đại Tông Sư trung kỳ cũng là 1 chiêu thuấn sát, đến cả kiếm cũng là không kịp rút. Hắn vô cùng sợ hãi, vô lực chiến đầu ngồi quỵ xuống. Võ Văn lúc này đã ở trước mặt hắn giọng lạnh lẽo:
"Đã có gan làm ác, tiếp giáo cho giặc liền nên nghĩ đến ngày này.”
Võ Văn lúc này đi trở lại. Nhìn thấy Võ Văn trở về Chu Linh liền mở miệng hỏi:
"Ngươi vừa rồi đi đâu?”
“Đi tè.” Võ Văn cợt nhã đáp.
Chu Linh khuôn mặt chợt đỏ bừng: “Lưu manh.”
Võ Văn cũng không để ý nàng, nhanh chóng trải rơm ngã lưng nằm xuống, rất nhanh liền ngủ.
Chu Linh ngẩn ra, tên này vậy mà ngủ rồi. Nàng bỗng chốc liền cảm thấy không thoải mái, nàng trước giờ cũng chưa từng qua đêm trong rừng sâu với đàn ông lạ. Không khí có chút ái muội.
Chu Linh cố giữ bản thân bình tĩnh, lúc này nàng bỗng nhìn đến khuôn mặt Võ Văn, trong lòng thầm khen: “Rất soái, còn soái hơn cả ca ca.”
Chu Linh giật mình vội trấn tĩnh bản thân, trên đời không có ai soái hơn ca ca. Không biết rằng khuôn mặt mình đã đỏ bừng.
Nàng ta không kiềm được lại nhìn lén Võ Văn vài lần, trong lòng tò mò không biết Võ Văn rốt cuộc trải qua những gì, không hề biết tò mò chính là thuốc độc.
....
Qua ngày hôm sau Võ Văn ngáp lớn 1 cái liền tỉnh dậy, mở mắt nhìn thấy Chu Linh ở đó không xa, nàng ta quầng mắt có chút thâm, nói rõ đêm qua không hề chợp mắt.
Võ Văn nhanh chóng tẩy rửa một phen. Sau đó liền bước đi.
Chu Linh nhìn thấy Võ Văn đi, nàng ta thoáng cái giật mình hỏi:
"Ngươi đi đâu?”
Võ Văn không quay đầu nói: “Về hướng Bắc.” Nói rồi liền đi.
Chu Linh giật mình, biết là Võ Văn muốn bỏ lại nàng ở đây, nàng ta nghĩ đến gì đó liền ngay lập tức đứng dậy bước theo Võ Văn.
Võ Văn đi một lúc liền chau mày quay đầu nói:
“Ngươi đi theo ta làm gì?”
Chu Linh nghe vậy chợt hoảng, lại không biết giải thích sao liền lí nhí nói:
"Ai theo ngươi, ta là đi cùng đường.”
“Vậy sao?” Võ Văn cười nhạt, bước chân liền ngày càng nhanh hơn, Chu Linh giật mình, chỉ một lúc sau bóng dáng Võ Văn đã mất hút trong tầm mắt nàng.
Nàng ta vội lấy hết sức bình sinh đuổi theo. Nhưng sau đó không hề thấy Võ Văn, nàng ngồi thụp xuống. Khuôn mặt thoáng chút đắng chát hô:
"Tiêu Vũ Sinh vương bát đản, ngươi vậy mà lại bỏ ta ở đây, ta dù gì cũng là nữ nhân.”
"Ngươi mắng ta.” Trên đầu của Chu Linh vang lên tiếng nói làm nàng lập tức giật mình. Nàng vội vàng nhìn lên liền nhìn thấy Võ Văn đang đứng ở trên cây.
"Lại dám nói không phải đi theo ta.” Võ Văn cười lạnh.
“Ta...” Chu Linh thoáng chốc á khẩu.
“Ta dù gì cũng là nữ nhân, ngươi cũng không thể bỏ mặc ta ở trong rừng sâu.” Nàng cố chống chế.
"Ta chính là không thích mang theo 1 cái nữ nhân thích mắng chửi người.” Võ Văn nhếch miệng.
“Ta.. ta xin..l” đôi mắt của Chu Linh lúc này đã có chút đỏ hoe.
Võ Văn giật mình vội hô:
“Dừng, ta mang theo ngươi được chưa. Xem như kiếp trước ta thiếu nợ ngươi đi.” Võ Văn vuốt trán nói.
Đi một đoạn sau Võ Văn quay đầu hỏi:
“Ngươi biết đường này đi đến đâu sao?”
Chu Linh bỗng chút e ngại nói:
"Đường này chính là dẫn đến Đông Thành.”
Võ Văn giật mình hô:
“Đông Thành? Chính là chỗ của Ngạo gia.”
Chu Linh khuôn mặt hiện vẻ lo lắng gật đầu.
.....
Đông Thành
Ngạo gia phủ, 1 cái thiếu niên lúc này cầm lấy 1 phiến bình sứ đập mạnh vào đầu 1 người đàn ông đến tóe máu b·ất t·ỉnh, vô cùng tức giận:
“Vô dụng, các ngươi là một đám vô dụng, đến cả 1 đứa con gái cũng không bắt về được, Ngạo gia nuôi các ngươi để làm gì.”
"Thiếu gia bớt giận.” Bên cạnh 1 cái lão nô bộc sợ hãi nói.
"Không, nữ nhân kia Ngạo Thiên ta nhìn trúng nhất định phải bắt về cho được.” Thiếu niên trán nổi gân xanh.
Hắn lúc này nhanh bước chân ra bên ngoài, hướng đi vô cùng vội vàng.
Lão nô nhìn thấy chợt giật mình, hắn biết thiếu chủ là muốn làm gì. Hắn tìm đến Lục thúc của hắn. Cũng chính là đệ nhất cường giả của Ngạo gia, Ngạo Hùng.
Võ Văn lúc này đã đứng ở phía xa quan sát cửa Đông Thành. Hắn có chút giật mình, cửa thành đang đứng vô số người, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, phía bên trong cũng không thiếu lấy Đại Tông Sư hậu kỳ, đỉnh phong trực chờ, rốt cuộc có chuyện gì?
Võ Văn phóng ra thần niệm nhìn đến liền phát hiện ra cửa thành đang treo lấy 1 tấm lệnh truy nã to đùng, trên hình chính là Chu Linh. 100 vạn lượng vàng.
Hắn khẽ nhăn trán nhìn Chu Linh. Chu Linh giật thót hỏi:
"Có chuyện gì?”
“Có người nhớ thương ngươi.” Võ Văn chán nản lắc đầu. Hồng nhan đúng là họa thủy.