Xuyên Không Về Đấu La Cùng Hệ Thống Liên Minh

Chương 47:




Bàn bạc xong xuôi mọi chuyện, mọi người giải tán.
“Tiểu Tam, lát nữa đến khuôn viên của ta” Cổ Phong nói
Sau khi thuê người đến xây, chỗ ở của hắn phải nói là còn hơn cả biệt thự. Không một ai sẽ nghĩ nó là một phần của ngôi trường nghèo nàn cũ rích này.
“Được, Phong ca” Đường Tam cũng không suy nghĩ nhiều gật đầu đồng ý
Mấy người khác quay về phòng chỉ tu luyện một chút là nghỉ ngơi chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai.
“Phong ca” Tiểu Tam vừa tiến vào khu vườn quanh biệt thự đã thấy Cổ Phong đã lơ lửng trên không trung khoanh chân ngồi tu luyện.
“Ừm” Nhẹ nhàng mở mắt, từ từ hạ xuống
“Ta biết ngươi tu luyện một bộ môn tăng cường tinh thần, vì thế ta sẽ hướng dẫn ngươi sử dụng Thập Nhị Dực” Cổ Phong chầm chậm nói
“Được, Phong ca”
“Thứ này không giống hồn cốt, nó không phải một bộ phận của ngươi mà chỉ là được mượn. Đừng cố gắng khống chế, từ từ cảm nhận”
“Nhìn kỹ”
Cổ Phong biểu diễn một chút cách khống chế từng con thoi của Thập Nhị Dực.
1200 con thoi bay lượn sinh động như một con rồng thực thụ.
“Thứ này không nhất định phải gắn liền, ngươi có thể tách ra thành từng mảnh nhỏ. Cũng không cần lúc nào cũng dùng tinh thần lực khống chế. Để nó rải trên đất, bất ngờ thu hồi lại quay về thành một cái cánh”
Cách dùng này khá giống với vị tướng Xayah.
Cổ Phong chỉ dạy từng cái một, như là sử dụng ám khí thủ đoạn phi nó, không nhất định phải tinh thần lực, chọn góc thích hợp để thu lại, nó sẽ gây lượng sát thương cộng dồn lên đối thủ cực kỳ ghê gớm.
Việc này cần làm trong âm thầm, người ta có mắt chứ không phải mù.
Không cần chỉ dạy quá nhiều, Đường Tam là người thông minh, hắn đơn giản là hiểu về nguyên lý, đó chính là phải sáng tạo chứ loạn phi sẽ không có tác dụng nhiều.
“Còn đây chính là cách ngươi cường hóa nó” Cổ Phong nhẹ nhàng hút một chiếc lá đằng xa lại. Hai ngón kẹp lại phi một phát xuyên thủng cái cây trước mặt.
Ám khí của Đường Môn không hề có như vậy. Nó là liên quan đến cơ quan và phẩm chất nguyên liệu.
Để có thể làm được như vừa rồi thì chí ít cũng phải là cao thủ võ lâm ở kiếp trước của hắn.
“Mọi thứ đều được chia cắt rõ ràng, truyền hồn lực vào từng kẽ lá đồng đều có thể cường hóa nó mà không bị đứt gãy”
Đúng như Cổ Phong nói, một cái lá nhỏ sao chịu được hồn lực cuồng bạo, nhưng truyền vào một cách ôn hòa và đồng đều sẽ không tổn thương đến nó.
“Thứ này ngươi cần tập luyện dài dài mới làm được”
Cổ Phong tiếp tục nói, “Ta biểu diễn không phải chỉ để cho ngươi xem, mà để áp dụng lên Thập Nhị Dực, từng con thoi đều được tạo nên từ Ám Kim, cực kỳ cứng rắn, không cần phải lo bị vỡ nát.Tận lực áp dụng”
Hắn vỗ vai Tiểu Tam một cái.
Quay người rời đi để lại Đường Tam từ từ lĩnh ngộ.
Đồng thời vung nhẹ tay một cái, một ngọn gió không biết từ đâu tới, cuộn lấy Đường Tam đang mơ mơ hồ hồ ngồi suy ngẫm bay về phòng hắn.
“Hệ thống, ta có thể dạy Tiểu Tam tu Luyện Hồn Quyết không”
Dù quyển sách đó đã bị chuyển thành Luyện Khí Quyết nhưng vì đã từng luyện qua nên Cổ Phong vẫn nhớ từng chi tiết.
“Có thể, nhưng nó sẽ làm chậm tiến độ tu luyện của hắn lại”
Dù sao cũng là áp súc lại 5 lần.
“Thôi vậy”
Ngày hôm sau
Sáng sớm tất cả đã tỉnh giấc, luyện tập sơ qua để chuẩn bị.
“Phần thiên địa cuối này lĩnh ngộ không thể một sớm một chiều, có lẽ cần lượng lớn thời gian” Cổ Phong mở mắt sau một đêm tu luyện
Chỗ mảng cuối không hề dễ một chút nào, cảnh giới của hắn xem ra là sắp đạt tới bình cảnh.
“Cũng nên là thời điểm ta nghiên cứu Kiếm Đạo trung giải rồi”
Hắn lại bắt đầu nhắm mắt tu luyện, quả thực là cuồng tu luyện.
Trong lúc đó, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Chớp mắt cái đã đến thời điểm hai đội giao đấu
“Đi xem bọn Tiểu Tam như thế nào” Lúc này Cổ Phong mới tỉnh lại
Ở Đại Đấu Hồn Trường
Mã Hồng Tuấn kêu to, “Vinh Vinh, đi thôi”
Nàng vẫn một mực ngồi ra chỗ cổng vào, hình như là chờ đợi một ai đó.
“Đại Sư, hắn không đến sao?” Nàng quay ra hỏi
“Cái này… Ta không biết, từ sáng tới giờ chưa thấy hắn xuất hiện” Đại Sư từ từ nói
“Ngươi nên tập trung vào trận đấu …” Đang nói dở thì bỗng dưng ai đó nói ngang
“Ta đến rồi” Thần không biết quỷ không hay, Cổ Phong bỗng dưng xuất hiện
Lúc này mặt của Trữ Vinh Vinh mới đỡ ủ rũ được chút nào.
“Vào thôi” Cả đoàn kéo nhau vào
Cùng lúc đó, ở phòng nghỉ ngơi của Hoàng Đấu Chiến Đội.
Ai cũng háo hức nghĩ rằng mình sẽ thắng. Dù sao bọn họ cũng một đường nhẹ nhàng thắng từ trước cho tới giờ.
“Chuẩn bị tốt rồi hả” Người lãnh đội, đồng thời cũng là học sinh trước đây của Sử Lai Khắc nói
“Tốt”
“Ta chỉ có một yêu cầu, đừng gây ra án mạng, bọn họ không phải dạng tầm thường, cẩn trọng”
“Cố gắng vậy” Mặt vẫn nghiêm nghị không quan tâm, Ngọc Thiên Hằng dẫn đội tiến tới sân đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.