Xuyên Không Vào Nữ Phụ Đáng Ghét

Chương 53: Giải Cứu





Không biết đã qua bao lâu nhưng cô nhìn con đường khá quen thuộc đoán rằng bản thân đã về đến gần trung tâm thành phố.
Cuối cùng hai chiếc moto cũng dừng lại, cô nhanh chóng nhảy xuống xe vừa chạy vào vừa cởi bỏ mũ bảo hiểm.
Khung cảnh đập vào mắt cô là vô số người đang nằm trên nền cỏ trước sân không rõ sống chết, cô càng lo lắng hơn chạy một mạch vào nhà.
Khung cảnh bên trong cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, rất nhiều người đang hấp hối trên sàn nhà.
Thẩm Hoắc Nam, Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn cũng vào nhà, lúc này một chàng trai đang hô hấp vô cùng khó khăn ngồi trên sàn dựa lưng vào tường, nói:
- Đội phó, đám người kia bắt cô gái đi rồi chúng tôi không đánh lại bọn chúng, thật xin lỗi -
Thẩm Hoắc Nam đi đến bên cạnh chàng trai đó.
- Bọn chúng đã làm gì? Đưa cô gái đó đi đâu? - anh hỏi.
- Bọn chúng đánh thuốc mê rồi tấn công chúng tôi, chúng tôi không có sức phản kháng còn cô gái kia tôi không biết họ đưa cô ấy đi đâu - chàng trai trả lời.
- Gọi xe cứu thương đưa đến bệnh viện của Thẩm gia - anh nói.
Trương Thiệu Ngôn lập tức gọi xe cứu thương, tâm trạng cô bây giờ không ổn định nhìn mọi thứ xung quanh liền thấy một tên áo đen đang cố gắng đứng lên bỏ trốn.
Cô nhanh chóng đi đến đạo hắn một cái làm hắn ngã ra sàn, cô kích động xoay người hắn lại nắm cổ áo hắn.

- Tên khốn đồng bọn của mày đưa cô gái đó đi đâu? - cô hỏi.
Tên đó không trả lời mà cứ nhìn cô, anh đi đến muốn ngăn cô lại nhưng chưa kịp hành động cô đã đẩy ngã hắn ra sàn.
- Tôi nghĩ ông nên suy nghĩ cho kĩ vào, tôi không muốn động vào người vô tội là vợ ông đâu - cô nói.
Tên đó tròn mắt ngạc nhiên, lắp bắp trả lời:
- Sao! sao cô biết? Đừng nói bừa! tôi! tôi không có vợ -
- Ông không có vợ vậy chắc là có chồng nhỉ? Chiếc nhẫn cưới còn đeo trên tay cơ mà - cô nói.
Hắn ta nghe thế liền che chiếc nhẫn lại, hắn quỳ xuống thành khẩn nói:
- Tôi xin cô đừng làm hại vợ tôi, cô ấy vô tội tôi không muốn luyên lụy cô ấy -
- Được, chỉ cần ông nói địa điểm mà tổ chức của ông đưa cô gái đó đến tôi lập tức tha cho ông và cả vợ ông - cô trả lời.
- Có thật không? - hắn hỏi.
- Tôi không có nhiều thời gian - cô nói.
- Tôi nói, tôi nói là một nhà kho cũ ở bến cảng của Hà Long - hắn đáp.
- Hà Long? - cô nhíu mày.
"Hà Long là tỉnh quái quỷ gì? Sao trước giờ mình chưa nghe đến?"
- Đi thôi - anh nói.
Thẩm Hoắc Nam kéo tay cô đi Trác Vỹ cũng chạy theo, Trương Thiệu Ngôn ở lại phụ trách đưa tất cả những người bị thương vào bệnh viện.
Anh lái xe chở cô đi, lúc này cô mới nhớ ra bản thân đang ở trong quyền tiểu thuyết, mà trong tiểu thuyết này toàn là những tên hư cấu hoàn toàn không có thật.
___________________
Hai chiếc moto dừng lại trước một bến cảng, cả ba người tháo mũ xuống.
- Ở đây không phải chỉ có một nhà kho, phải làm sao đây? - Trác Vỹ hỏi.
- Chúng ta chia nhau ra tìm, người nào tìm được thì hô lớn cho hai người kia chạy đến - cô trả lời.

- Quá nguy hiểm, anh đi với em - anh nói.
- Không sao, chúng ta chia ra sẽ tìm nhanh hơn - cô đáp.
- Đừng cãi lời, hành động - anh nói.
Cô chưa kịp nói thêm từ nào anh đã kéo cô đi, Trác Vỹ thì chạy theo một hướng khác.
Anh chạy đến nhà kho gần nhất cô thì chạy theo anh, bởi vì cô có biết đường đâu.
- Em cầm theo mũ bảo hiểm làm gì? - anh hỏi.
- Chúng ta không có vũ khí chỉ còn cách dùng nó, sau khi mọi chuyện ổn thỏa em sẽ gửi tiền lại - cô trả lời.
- Ngốc - anh nói.
Anh đâu có muốn lấy tiền của cô, anh chính là muốn cô nợ anh cả đời nha.
Đến trước cửa nhà kho anh mạnh bạo đạp cửa, chiếc cửa mở toang ra phải nói nhà kho to như sảnh cung điện vậy, nhưng bên trong không phải là sự hoành tráng, uy nga của cung điện mà là cảnh giao chiến hỗn loạn đẫm máu.
Giữa đám người ấy cô liền nhìn thấy Nam Phong hắn ta bị rất nhiều tên áo đen bao vây đang gắng gượng chống trả.
- Em đứng sang một bên - anh nói.
Thẩm Hoắc Nam đẩy cô sang một bên không muốn đám người áo đen nhìn thấy cô trực tiếp chạy vào giúp đỡ Nam Phong.
Cô nghe lời anh ngoan ngoãn đứng nép vào quan sát thì nhìn thấy một tên áo đen đang vung gậy lên muốn đánh anh từ phía sau.

Lý Tiểu Sở không chần chừ dứt khoát ném thẳng mũ bảo hiểm vào đầu tên đó, hắn ngã xuống đất cô chạy vào tham gia cuộc chiến.
- Tiểu Sở ai cho em vào? - anh hỏi.
- Em không thể nhìn anh bị thương - cô trả lời.
Hai bên giao chiến quyết liệt, anh, Nam Phong và cô tận dụng vũ khí của kẻ địch mà hạ chúng.
Lúc này anh và cô dựa sát vào lưng nhau anh nói:
- Tiểu Sở vẫn chưa tìm được An Huyệt, em mau đi chỗ này để bọn anh -
- Vậy em đi trước anh và mọi người cẩn thận - cô nói.
Anh mở đường cho cô chạy ra ngoài, một tên dùng dao tấn công cô nhưng anh là người đỡ còn cô vẫn không biết mà cứ chạy ra ngoài.
Cô chạy theo hướng của Trác Vỹ đến được một cái nhà kho, càng đến gần cô lại nghe thấy tiếng khóc của An Huyệt và tiếng ẩu đả.
Lý Tiểu Sở cảm thấy có chuyện chẳng lành liền cố hết sức chạy nhanh hơn nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.