Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!

Chương 209: Lý Thanh Dương Bái Sư





Lý Thanh Dương còn đang muốn tận hưởng thêm quang cảnh trong ngày mà có lẽ cả đời này mình đều khó quên thì bỗng nhiên một bàn tay túm lấy hắn, tiếp sau đó trời đất đảo lộn, một lẫn nữa tỉnh táo lại đã phát hiện mình đang ở trong một nơi xa lạ.
Nơi này đương nhiên không phải kinh thành rồi!
Hắn còn chưa kịp định hình cảnh tưởng xung thì lại một trận trời đất quay cuồng nữa khiến cho hắn kém chút nôn mửa.
Khi ngẩng đầu lên thì kinh ngạc phát hiện mình đã quay trở về trong đại điện của Thanh Vân Các, bên tai còn vang lên tiếng Ma Quân thở phào nhẹ nhõm.
" May là vẫn kịp.

Bóng dáng của Chu Lượng đã không thấy đâu, trong đầu Ma Quân vang lên giọng của hắn: " Công tử, ta đi đánh lạc hướng bọn họ.
"
Ma Quân dẫn theo Lý Thanh Dương còn đang ngơ ngơ ngác ngác đi ra bên ngoài nhìn xem, quả nhiên nơi bọn họ vừa đứng không lâu bây giờ đã kim vân đầy trời.
Ma Quân mạnh dạn đoán chắc hẳn không chỉ có một hai vị Bán Thánh đến hiện trường a.
Cảnh tượng này Lý Thanh Dương tự nhiên cũng đồng dạng trông thấy, cái mồm của hắn há ra thật to.
Ma Quân không an tâm tấm chiếu mới này, nhắc nhở: " Sau này ngươi tuyệt đối không nên để lộ ra mình có Kiếm Thể.
"
Lý Thanh Dương gãi gãi đầu, ngơ ngác hỏi: " Tại sao vậy tiền bối? "
Ma Quân giải thích: " Thể chất của ngươi rất cường đại, thậm chí còn vượt qua cả Thần Thể.
Nhưng ngươi cũng nên biết rằng trên thế gian này có rất nhiều thuật đoạt xá.
"
" Chuyện ngươi có kiếm thể nếu như để lộ ra rất có thể sẽ bị mấy lão gia hỏa sắp chết chú ý đến, muốn đoạt xá ngươi.
"
Lý Thanh Dương chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài lại thêm trải qua chuyện vừa rồi trong lòng đặc biệt tin tưởng Ma Quân cho nên chẳng cần nghĩ nhiều đã tin ngay.
" Tiền bối yên tâm, ta tuyệt đối không để lộ.
"

Ma Quân khẽ gật đầu, vô ý thức xoa xoa đầu Lý Thanh Dương khen: " Trẻ nhỏ dễ dạy.
"
Nhưng hắn chắc chắn không thể nào ngờ tới được chỉ một hành động đơn giản như vậy lại khiến cho một đứa trẻ chưa từng cảm nhận được tình thương của cha như Lý Thanh Dương cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ma Quân thấy kim vân đã tản đi liền vỗ vỗ bả vai Lý Thanh Dương nói: " Đi thôi, chúng ta trở về.
"
Lý Thanh Dương nở nụ cười rạng rỡ đáp: " Vâng.
"
Hai người một trước một sau đi ở trên phố, Lý Thanh Dương vẫn luôn trầm mặc tựa như đang suy nghĩ chuyện gì.
Tình cờ đi qua một cửa tiệm vịt quay bán hàng đêm, cái bụng của Lý Thanh Dương bỗng nhiên kêu lên òng ọc làm cho thằng bé xấu hổ vội che bụng mình lại.
Ma Quân biết tình cảnh của hai mẹ con Lý Thanh Dương ở trong phủ thế nào, hắn liền dẫn theo thằng bé đi vào trong tiệm vịt quay đóng gói hẳn ba con cho Lý Thanh Dương đem về.
Trước khi về đến phủ, Ma Quân còn tặng cho Lý Thanh Dương một cái nhẫn trữ vật.
Cái nhẫn này diện tích không gian bên trong không lớn, thuộc về loại kém chất lượng nhất nhưng lấy tình cảnh của Lý Thanh Dương hiện giờ, chiếc nhẫn này sẽ không đem đến cho thằng bé nhiều phiền phức không đáng có.
Vẫn câu nói cũ, ngọc bích vô tội, thất phu có tội.
Trở về đến khu đất trống bên cạnh ao cá, Ma Quân còn muốn tiếp tục tu luyện ở chỗ này cho nên không về phòng nhưng còn Lý Thanh Dương chẳng hiểu sao cứ do dự mãi không chịu về chỗ ở của mình.
Ma Quân nhíu mày hỏi: " Làm sao? Sướng quá không ngủ được à? "
Lý Thanh Dương ra sức lắc đầu, điều này lại càng làm cho Ma Quân cảm thấy khó hiểu.
Hắn lại hỏi: " Ngươi thế nào? "
Lý Thanh Dương bỗng nhiên siết chặt hai nắm đấm giống như vừa hạ quyết tâm thực hiện một điều gì đó lớn lao.
Ma Quân còn chưa kịp mở miệng lần nữa đã thấy Lý Thanh Dương quỳ xuống rất dứt khoát, cung kính hô lên: " Xin tiền bối nhận ta làm đồ đệ.
"
Ma Quân: "??? "
Tên này không lẽ đầu bị nước vào? Không lẽ quá trình giác tỉnh Kiếm Thể xảy ra vấn đề?
Để xác nhận lại, hắn hỏi: " Ngươi chắc chưa? "
Lý Thanh Dương đáp: " Ta chắc chắn! "
Ma Quân: "....!"
Xem ra não bị hư thật rồi.
Chứ trên đời này làm éo có thằng ngáo nào đi bái một kẻ mới chỉ Siêu Phàm Sơ Kỳ làm sư phụ?
Lại còn là thiên tài có Kiếm Thể!
Ngáo rồi, thanh niên này giác tỉnh xong Kiếm Thể cái lú luôn rồi!
Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên có người muốn bái mình làm thầy, cái mũi cũng vểnh cao lên kha khá, cho nên hắn lựa lời nói: " Ta nói này tam công tử, bái sư là chuyện có quan hệ cả đời, ngươi không nên một giây xúc động để cả đời bốc cờ ứt.
"
" Mặc dù kiếm thuật của ta rất khá nhưng chung quy vẫn chưa đủ tư cách để dạy bảo một người gánh vác Kiếm Thể.
"
" Mong cậu hãy suy nghĩ lại.
"
Thật ra thì hắn từ chối còn vì một vài nguyên nhân nữa, ví dụ như điều hắn đang gây ra cho Lý Phủ chẳng hạn, tương lai đợi Lý Thanh Dương biết được chân tướng chẳng phải cả hai đều khó xử hay sao.
Còn có thời gian để tu luyện của hắn vốn không nhiều, thực sự chưa muốn nhận đồ đệ.
Chung quy thì không biết não của Lý Thanh Dương có bình thường hay không, hắn vẫn muốn từ chối.
Lý Thanh Dương nghe xong lời khuyên bảo nhưng vẫn kiên quyết muốn bái Ma Quân làm thầy, thằng nhóc nói: " Từ nhỏ Thanh Dương đã không thể tu luyện, bị coi thành phế vật trong phủ, ngậm đắng nuốt cay ngày này qua tháng khác.
"
" Tiền bối không những không chê bai ta kém cỏi, dạy cho ta kiếm thuật còn đối xử rất tốt với ta.
"
" Trong lòng của ta, tiền bối giống như cha ta vậy.
"
Ma Quân: "....!"
Khoan! Dừng khoảng chừng là hai giây!
Cha ngươi không phải là Lý Thạch sao? Ta chưa muốn có đứa con lớn như ngươi a!
Lý Thanh Dương không biết nội tâm Ma Quân đang nghĩ gì, nếu không hắn nhất định sẽ mắng: " Tiền bối, não ngươi mới có vấn đề! "
Đáng tiếc hắn không chỉ không biết được những thứ này mà tâm trí hiện giờ cũng đang cố gắng nghĩ xem phải làm thế nào mới thuyết phục được Ma Quân đồng ý nhận hắn làm đồ đệ.
Rốt cuộc, hắn tổng kết lại: " Không có tiền bối, Thanh Dương cả đời này chỉ có thể làm một tên phế vật vô dụng.
Ân của tiền bối đối với ta, cả đời này ta cũng không trả hết được.
"
" Kính xin tiền bối nhận ta làm đồ đệ! "
Vẻ mặt của Ma Quân cũng dần dần trở nên nghiêm túc bởi vì đến giờ phút này hắn hiểu vấn đề không nằm ở não bộ của thằng nhóc này nữa, mà nó đã thật sự quyết tâm rồi.
Ma Quân thở dài một hơi, thật không nghĩ đến ngày này lại đến sớm như vậy.
Hắn không thể phủ nhận, thằng bé chính là một mầm mống tốt.
Thiên Sinh Kiếm Thể quả là hiếm có khó tìm, so với Đạo Thể độ hiếm gặp không thua kém bao nhiêu.
Nhưng thật sự bản thân hắn chưa sẵn sàng cho việc thu đồ đệ, hắn mới chỉ tiếp xúc với tu luyện có một năm, rất nhiều thứ đều chưa hiểu rõ.
Tử Vì nhàm chán nói: " Cứ gật bừa đi rồi ném cho nó mấy chục quyển kiếm thuật, thế nào mà chẳng xong.
"
Ma Quân: "....!"
Tử Vi bổ sung: " Người có Thiên Sinh Kiếm Thể đối với kiếm thuật rất có ngộ tính, không cần ngươi phải dạy bảo nhiều.
"
Ma Quân đáp: " Nhận đồ đệ vẫn nên để cả ba chúng ta cùng quyết đi dù sao thì cả ba chúng ta vốn là một thể.
"
Võ Quân thẳng thắn nói: " Gặp nhau là duyên, cần gì phải nghĩ nhiều.
"
Đạo Quân thì cho rằng: " Nói sự thật cho thằng bé, nếu thằng bé sau khi nghe xong vẫn muốn bái sư thì cứ nhận thôi.
"
Họp bàn ngắn ngủi, mỗi người nói một câu, Ma Quân đưa ra quyết định.
Hắn nghĩ giống với Đạo Quân, nên cho thằng bé biết sự thật rồi xem thằng bé có muốn bái hắn làm sư phụ nữa không rồi tính.
" Thanh Dương, ngươi có biết vì sao ta lại đến Lý Phủ không? "
Lý Thanh Dương đáp: " Không biết.

"
Ma Quân nói: " Ta nhận ủy thác của người khác, đến lấy mạng phụ thân ngươi.
"
Lý Thanh Dương vẫn im lặng lắng nghe.
Ma Quân nói tiếp: " Đoạn thời gian vừa rồi ta phát hiện ra rất nhiều bí mật trong Lý gia....!"
Hắn đem toàn bộ những gì mình trông thấy, mình đã làm, kế hoạch sắp tới toàn bộ đều nói cho Lý Thanh Dương biết bởi vì hắn đã ra một quyết định, nếu như sau khi Lý Thanh Dương nghe xong mà thay đổi quyết định hắn sẽ ngay lập tức giết đối phương để trừ đi hậu hoạn.
Nhưng hắn không thể ngờ được, sau khi hắn kể xong Lý Thanh Dương lại nói: " Tiền bối làm rất đúng, loại người như đại phu nhân, nhị phu nhân hay Lý Thông đều nên chịu kết quả như vậy.
"
" Còn về phía Lý gia, nghe thì có vẻ ích kỉ nhưng ta chỉ quan tâm đến chính mình và mẫu thân.
Bởi vì từ khi biết ta không thể tu luyện, người Lý gia luôn luôn làm khó dễ hai mẹ con ta, khiến mẫu thân ta nhiều năm phải chịu khổ cực.
"
" Gia tộc như vậy ta không có cũng không sao.
"
" Lý Thạch....!"
Đúng, không sai! Lý Thanh Dương gọi thẳng tên của gia chủ Lý gia thay vì xưng hô là phụ thân.
Từ đây đã có thể thấy được sự oán niệm trong lòng thằng nhóc đối với cha mình như thế nào.
" Lý Thạch những năm này luôn biết mẹ con ta sống khổ cực như nào nhưng hắn vẫn chưa từng một lần đến nhìn xem, cũng chưa một lần nào đến thăm mẹ ta.
"
Nói đến đây Lý Thanh Dương đã khóc nấc lên, không thể nói tiếp được nữa.
Ma Quân thì trầm mặc, hắn có thể thông qua tiểu thuyết mạng biết được ở thế giới lấy võ vi tôn, tình người vô cùng lạnh nhạt nhưng không nghĩ đến thực tế sẽ bạc bẽo đến mức độ này.
Tốt hay xấu, Lý Thanh Dương cũng là cốt nhục của Lý Thạch a.
Vậy mà hắn.....
" Thanh Dương, nếu ngươi thực lòng muốn bái ta làm thầy, còn có một chuyện ngươi nên biết.
".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.