—— "Ngươi là yêu, lại còn không phải yêu của thế giới này."
Những lời này giống như một tiếng sét nổ vang giữa trời quang, trực tiếp khiến Đường Tự bàng hoàng đến ngẩn người.
Toàn thân cậu lập tức căng lên đầy cảnh giác, yêu lực vốn đang sôi trào trong cơ thể bỗng chốc như muốn bùng nổ, không khác gì một quả bom chỉ chực chờ phát nổ.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Đường Tự không phải là mình có thể bị đánh tan thành tro bụi, mà là phải bảo vệ Bùi Hành Vũ, không muốn anh vì mình mà bị liên lụy vào chuyện này.
Chỉ vì một ý niệm đó, Đường Tự lập tức bước lên, chắn trước mặt Bùi Hành Vũ, dang rộng hai tay như một con gà mái che chở đàn con, bảo vệ anh ở sau lưng. Đôi mắt cậu trừng lớn nhìn Giang Lai, gương mặt lộ rõ sự quyết tâm: "Có giỏi thì nhắm vào tôi, chuyện này không liên quan gì đến Bùi Hành Vũ, anh ấy chẳng biết gì cả!"
Nói xong, Đường Tự phát ra một âm thanh trầm thấp, giống như tiếng gầm gừ của loài mèo khi đối mặt với nguy hiểm. Toàn thân cậu dựng đứng lông lên như một con mèo xù lông, cố gắng uy hiếp kẻ địch trước mặt.
Bùi Hành Vũ hoàn toàn không ngờ rằng Đường Tự lại phản ứng như thế, nếu không phải tình huống hiện tại quá căng thẳng, anh chắc chắn đã cười phá lên rồi.
Nhưng anh tuyệt đối không phải kiểu người đứng sau lưng để Đường Tự bảo vệ. Bùi Hành Vũ nắm lấy tay Đường Tự, kéo cậu về bên cạnh mình, tay kia nhẹ nhàng xoa phía sau lưng cậu, như đang vu.ốt ve an ủi.
Đôi mắt đen thẳm của anh nhìn chằm chằm vào Giang Lai, ánh mắt sắc bén và đầy cảnh giác.
Chỉ vài giây sau, khóe môi Bùi Hành Vũ hơi nhếch lên, bật ra một tiếng cười khẽ: "Giang tổng, có gì thì cứ nói thẳng, không cần phải làm Đường Tự nhà tôi sợ. Cậu ấy là tiểu yêu quái, nhưng không phải dạng dễ bị dọa đâu."
Đường Tự nghe thấy Bùi Hành Vũ gọi mình là "tiểu yêu quái", lập tức lẩm bẩm phản đối, giọng đầy bất mãn: "Tôi không phải tiểu yêu quái! Tôi là đại yêu!"
Bùi Hành Vũ khẽ nhéo phần da sau cổ Đường Tự như một cách đáp lại, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Giang Lai.
Cũng giống như Đường Tự, Bùi Hành Vũ không cảm nhận được nguy hiểm từ Giang Lai. Ngược lại, anh cảm thấy trên người Giang Lai mang theo chút gì đó thú vị kỳ lạ, như thể anh ta chỉ đơn giản muốn trêu chọc Đường Tự một chút mà thôi.
Thấy trò đùa của mình bị vạch trần, Giang Lai xua tay cười: "Thôi, thôi, không chơi nữa. Nhưng tôi nói thật đấy."
Giang Lai quay sang nhìn Đường Tự, ánh mắt chắc chắn: "Cậu thật sự là yêu, hơn nữa... còn là yêu quái đến từ thế giới khác, đúng không?"
Không đợi Đường Tự kịp lên tiếng, Giang Lai đã tiếp lời: "Chắc chắn là nghe nói sau khi đất nước kiến lập, yêu quái không thể hóa hình được nữa, cho nên cậu mới vội vã rời khỏi nguyên thần mà nhập vào thân thể của 'Đường Tự' đã chết."
Đường Tự nghe xong, ngây ngốc nhìn Giang Lai, thốt lên đầy ngạc nhiên: "Sao anh biết được?"
Giang Lai cười đắc ý: "Vì tôi thông minh tuyệt đỉnh mà!"
Nhưng lời khoe khoang đó nhanh chóng bị Bùi Hành Vũ phá đám. Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng giọng anh lại chắc nịch: "Hắn chắc chắn cũng trải qua điều tương tự như em."
Giang Lai bị vạch trần, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng. Còn Đường Tự thì lập tức quay sang Giang Lai, hỏi đầy nghiêm túc: "Anh cũng là yêu quái sau khi đất nước kiến lập thành tinh sao? Cũng sợ bị chuyển phát nhanh đánh thành tro sao?"
Giang Lai: "..."
Nhắc lại quá khứ đen tối của người khác, cần phải nghiêm túc đến vậy sao?
Hiển nhiên, Giang Lai không có ý định tiếp tục đề tài này, anh lập tức quyết đoán chuyển hướng câu chuyện.
Anh hỏi Đường Tự: "Hôm nay cậu có phải cảm thấy đặc biệt không thoải mái, trong người như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, kiểu gì cũng không dập tắt được đúng không?"
"Đúng vậy." Đường Tự gật đầu, những gì Giang Lai nói đều chính xác với tình trạng của cậu hiện tại.
Giang Lai: "Cậu biết vì sao lại như vậy không?"
Đường Tự nghiêm túc đáp: "Động dục kỳ đến rồi."
Giang Lai: "..."
Anh lảo đảo suýt ngã vì câu trả lời đột ngột của Đường Tự, trên mặt lộ rõ sự không tin nổi.
"Ai nói cho cậu đó là động dục kỳ?" Giang Lai có chút bất lực, hận sắt không thành thép: "Đây là dấu hiệu nguyên thần của cậu sắp sửa dung hợp hoàn toàn với thân thể!"
Đường Tự là nguyên thần xuyên qua thế giới này, nhập vào thân thể của "Đường Tự". Khi yêu lực của cậu ngày càng tăng trưởng, nguyên thần sẽ dựa vào sức mạnh của yêu lực để cải tạo thân thể này, giúp nó trở thành vật chứa hoàn hảo nhất cho nguyên thần.
Quá trình này vốn dĩ phải diễn ra từ từ, từng bước một. Nhưng do yêu lực của Đường Tự tăng trưởng quá nhanh, khiến cho sự cải tạo cũng diễn ra với tốc độ chóng mặt, đến một mức độ nhất định thì bắt đầu bước vào giai đoạn dung hợp hoàn toàn.
Đáng lý ra, với sự thay đổi này, Đường Tự phải cảm nhận được ngay từ đầu, không cần ai phải nhắc nhở.
Nhưng vấn đề là, yêu lực của cậu phát triển quá nhanh, không kịp để cậu nhận ra sự biến đổi, khiến cho cơ thể và nguyên thần phải tiến hành dung hợp ngay lập tức.
Giang Lai đơn giản giải thích nguyên lý cho Đường Tự, sau đó căn dặn: "Trong thời gian tới tốt nhất cậu đừng xuất hiện trước công chúng. Khi thân thể và nguyên thần đang dung hợp, yêu lực sẽ không ổn định, rất dễ hiện ra nguyên hình bất cứ lúc nào. Tôi khuyên cậu nên ở nhà tĩnh dưỡng, đợi mọi thứ ổn định rồi hẵng ra ngoài."
Giang Lai nói rất nhiều, nhưng Đường Tự chỉ chú ý đến một điều: "Vậy là... thật sự không phải động dục kỳ sao?"
Giang Lai: "..."
Anh cảm giác như mình vừa nghe thấy chút thất vọng trong giọng của Đường Tự. Không phải động dục kỳ... cậu ta còn tiếc nuối?
Giang Lai nghi ngờ nhìn qua Đường Tự và Bùi Hành Vũ. Anh có thể nhận ra hai người này tình cảm rất tốt, đều là người trưởng thành, hơn nữa còn đã kết hôn, chẳng lẽ... còn phải đợi đến động dục kỳ mới được phép làm chuyện đó sao?
Tuy nhiên, dù gì đó cũng là chuyện riêng tư của người khác, Giang Lai cũng không tiện hỏi thêm.
"Còn một chuyện nữa, tôi muốn nhắc nhở cậu." Giang Lai nhớ tới một việc, cảm thấy mình và Đường Tự có điểm tương đồng, hơn nữa trên người Đường Tự còn phát ra ánh kim sáng lấp lánh, anh quyết định nói hết ra cho rõ ràng: "Câu 'kiến quốc về sau không được thành tinh' chỉ là lời đồn thôi, cậu bị nó lừa rồi. Nhưng sau khi kiến quốc, việc quản lý yêu quái trở nên nghiêm ngặt hơn là thật. Với tình trạng hiện tại của cậu, xem như là chưa có hộ khẩu. Tốt nhất nên đến Bộ Quản lý Yêu Quái để đăng ký, sau đó làm giấy phép cư trú, về sau định kỳ chấp hành giám sát là được."
"À à à." Đường Tự theo bản năng đáp lời, nhưng ngay giây tiếp theo, cậu đột nhiên nhận ra Giang Lai đang nói gì, đôi mắt trợn to đầy kinh ngạc. Vì mọi thứ đảo lộn, giọng cậu cũng trở nên gấp gáp hơn: "Anh nói cái gì? 'Kiến quốc về sau không được thành tinh' là lời đồn? Vậy bị phát hiện rồi bị Đông Phong chuyển phát nhanh oanh thành cặn bã cũng là lời đồn sao?"
Giang Lai nhìn cậu đầy ngạc nhiên: "Bị Đông Phong chuyển phát nhanh oanh thành cặn bã?"
Thật sự không thể tin nổi, lời đồn này giờ còn cập nhật theo thời đại?
Trước khi xuyên đến thế giới này, lời đồn còn chưa tiến bộ tới mức này.
Giang Lai khẳng định: "Giả, tất cả đều là giả."
"Dù sao thì cậu nhớ đi đến Bộ Quản lý Yêu Quái đăng ký, trở thành yêu quái cư dân chính thức đi." Giang Lai có chút bất lực, nói: "Sau này đừng tin lời đồn quá, làm việc trước khi quyết định nhớ suy nghĩ kỹ một chút."
Đường Tự ngơ ngác gật đầu, rồi lại ngơ ngác hỏi lại Giang Lai: "Vậy anh trước khi xuyên đến thế giới này có suy nghĩ kỹ không?"
Giang Lai: "..."
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Đường Tự, Giang Lai thật sự không hiểu, sao lúc này cậu trông ngơ ngẩn như vậy mà câu nói nào cũng cứ như dao cứa vào chỗ đau của anh.
Giang Lai quyết đoán từ bỏ ý định tiếp tục nói chuyện với Đường Tự, sau đó bình tĩnh đối diện với ánh mắt đánh giá của Bùi Hành Vũ: "Những gì tôi nói đều là sự thật. Còn tin hay không, đó là lựa chọn của hai người."
"Được rồi," Giang Lai xua tay, cười cười xoay người rời đi: "Hôm nay đến đây thôi, hy vọng lần sau gặp lại, tôi có thể biết được bản thể của Đường Tự rốt cuộc là gì."
Anh thật sự rất muốn biết, nền tảng của Đường Tự là gì, tại sao trên người lại phát ra ánh kim lấp lánh như vậy. Ánh sáng ấy thật sự rất cuốn hút, khiến Giang Lai không kìm được cảm giác thích thú.
Giang Lai cảm giác tim gan mình như bị cào cấu vì tò mò.
Chậc, nếu không phải ở nhà đã có một người hay ghen quá đáng, anh thật sự muốn bắt Đường Tự về mà cất giữ.
Ánh kim lấp lánh, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.
Giang Lai vừa mới suy nghĩ như vậy, bỗng cảm giác một luồng ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng vào lưng mình, khiến anh bất giác rùng mình một cái.
Bản năng mách bảo anh rằng chủ nhân của ánh mắt đó cực kỳ nguy hiểm.
Giang Lai nhíu mày, khẽ xoay người lại, dùng khóe mắt liếc về phía Bùi Hành Vũ đang đứng cạnh Đường Tự.
Bùi Hành Vũ vẫn bình thản, không có chút khác thường nào, đang nhẹ nhàng trò chuyện với Đường Tự.
Nhưng Giang Lai chắc chắn, cảm giác vừa rồi không phải là ảo giác.
Xem ra Bùi Hành Vũ này đúng là ẩn giấu rất sâu!
Giang Lai không nhận ra rằng, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt của Bùi Hành Vũ thoáng hiện lên một tia sáng đỏ kỳ lạ, chợt lóe lên rồi biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Đối với những gì Giang Lai nói, Đường Tự và Bùi Hành Vũ đều cảm thấy có thể tin tưởng.
Đúng lúc Đường Tự cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng khó chịu, cậu liền gọi điện cho Tả Khánh Viễn, thông báo rằng mình cần nghỉ ngơi một thời gian vì lý do sức khỏe.
Tả Khánh Viễn gần đây bận rộn với công việc của công ty mới, việc của Đường Tự anh ít phải đích thân xử lý, nên khi nghe tin Đường Tự bị bệnh, anh lập tức quan tâm hỏi: "Không sao chứ? Đi bệnh viện kiểm tra chưa?"
Đường Tự đương nhiên không thể nói ra nguyên nhân "bệnh" của mình, chỉ hàm hồ trả lời vài câu rồi chuyển chủ đề qua chuyện khác.
Cùng ngày, Đường Tự cùng Bùi Hành Vũ lên tàu cao tốc trở về thành phố Cao Ninh.
Về đến nhà, trừ những lúc cần thiết, cả hai hầu như không bước chân ra khỏi cửa.
Đường Tự chính thức bước vào cuộc sống dưỡng bệnh.
Khi dấu hiệu dung hợp giữa cơ thể và nguyên thần ngày càng rõ rệt, Đường Tự dần cảm nhận được bên trong cơ thể như có hai luồng sức mạnh không ngừng va chạm và giằng co với nhau, cứ mãi đấu đá mà không chịu dung hòa.
Hai luồng sức mạnh đối kháng ấy khiến Đường Tự chịu đựng khổ sở không ít.
Mỗi ngày cơ thể như rơi vào trạng thái nặng nề, đầu óc mơ hồ, cảm giác như bị thiêu đốt trong lửa, khiến cậu mệt mỏi đến mức muốn gục ngã.
Bùi Hành Vũ thấy hết những thay đổi trên người Đường Tự, nhưng anh chẳng thể làm gì ngoài việc ở bên cạnh chăm sóc. Bởi vì anh biết, đây là giai đoạn mà Đường Tự bắt buộc phải trải qua, không ai có thể giúp được.
Đêm hôm đó, trời đổ mưa lớn.
Từng tia chớp xé toạc bầu trời đen, tiếng sấm nổ vang rung chuyển cả không gian.
Cả thế giới như đang bị rung chuyển trong cơn bão dữ dội.
Đường Tự nằm trên giường, cảm nhận ngọn lửa trong cơ thể càng lúc càng bùng cháy mạnh mẽ hơn, hai luồng sức mạnh đang tranh đấu dữ dội trong cậu, và cuối cùng, trong tiếng sấm đinh tai nhức óc, chúng bất ngờ hòa quyện vào nhau.
Lần này, hai luồng sức mạnh không còn tách rời, mà bắt đầu dung hợp dần dần, chậm rãi nhưng rất vững chắc.
Khi nhận thấy sự thay đổi của Đường Tự, Bùi Hành Vũ lập tức ở bên cạnh, nắm chặt tay cậu, từng lần, từng lần một, hôn nhẹ lên mu bàn tay.
Không một lời nói, nhưng lại mang đến cho Đường Tự một nguồn sức mạnh to lớn.
Ngoài cửa sổ, tia chớp xé ngang bầu trời, biến đêm đen thành ban ngày rực rỡ.
Ngay sau đó, tiếng sấm rền vang, âm thanh to lớn đến mức tưởng chừng cả thế giới đều rung chuyển.
Bên trong căn phòng, theo tiếng sấm, một luồng ánh sáng kim sắc chói lòa bất ngờ bùng lên, còn rực rỡ hơn cả ánh sáng của tia chớp bên ngoài.
Bùi Hành Vũ dường như không cảm nhận được ánh sáng chói mắt ấy, ánh mắt anh không rời khỏi trung tâm của luồng sáng — nơi Đường Tự đang nằm.
Nhưng vì ánh sáng quá mạnh, anh chỉ thấy được một màn trắng xóa, hoàn toàn không nhìn rõ hình dáng của Đường Tự.
Dù vậy, Bùi Hành Vũ vẫn không dời mắt.
Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng chói lòa ấy dần dần yếu đi, Bùi Hành Vũ từ từ thích nghi, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ hình dạng trên giường —
Một khối vàng lấp lánh, sáng chói rực rỡ.
Là một đồng kim nguyên bảo!
Kim nguyên bảo to bằng nắm tay của một người đàn ông trưởng thành, tròn trịa, sáng lấp lánh, lúc này đang nhảy nhót tung tăng trên giường.
Ánh mắt của Bùi Hành Vũ thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng hành động lại hoàn toàn đi ngược lại lý trí. Anh cúi xuống —
Và nhẹ nhàng li.ếm một cái lên bề mặt tròn trịa của kim nguyên bảo đó.