Bộ phận liên quan muốn tìm đến Đường Tự làm Đại sứ phòng chống lừa đảo quốc gia không chỉ vì đoạn video lan truyền mạnh mẽ trên mạng, mà còn vì sức ép đến từ các ngân hàng lớn.
Từ khi biết đoạn video có sức ảnh hưởng đặc biệt, ngân hàng nơi Đường Tự từng làm việc đã tiên phong phát sóng đoạn video này trên hệ thống nội bộ. Không chỉ vậy, họ còn cài đặt đoạn video vào hệ thống ATM, để mỗi lần khách hàng cắm thẻ và chờ đợi máy đọc dữ liệu, màn hình ATM sẽ phát hình ảnh của Đường Tự kèm lời nhắc:
"Bà chắc chắn muốn chuyển khoản chứ? Một khi chuyển đi thì sẽ không lấy lại được đâu."
Thật kỳ diệu, không ít người khi nhìn thấy câu nói ấy đã lập tức dừng lại, không chuyển khoản nữa.
Video này được thử nghiệm trong vòng một tuần, phản hồi nhận được vô cùng tích cực.
Ngân hàng lập tức đưa ra đề xuất với cơ quan chức năng, mong muốn mô hình này được nhân rộng trên cả nước.
Nhưng vấn đề phát sinh, các ngân hàng khác lại không đồng ý. Lý do là trong video, Đường Tự mặc đồng phục của Ngân hàng Nông X, nếu phát sóng rộng rãi thì chẳng khác nào giúp Ngân hàng Nông X quảng bá miễn phí.
Vì vậy, một số ngân hàng khác đã cùng nhau đề xuất, mong muốn Đường Tự có thể quay riêng một video công ích độc lập, không gắn thương hiệu. Như vậy, phát sóng 24/7 cũng không ai phàn nàn.
Cơ quan chức năng thấy đây là đề xuất hợp lý, nên quyết định mời Đường Tự làm Đại sứ phòng chống lừa đảo quốc gia, giúp ngăn chặn nhiều người bị lừa đảo hơn.
Đường Tự nhận được thông báo chính thức về việc này.
Nhưng Đường Tự lại có chút lưỡng lự, vì chuyến đi lần này khá dài, nghĩ tới việc phải xa Bùi Hành Vũ, trong lòng không khỏi có chút không nỡ.
Trước ngày lên đường, Đường Tự theo bản năng ôm Bùi Hành Vũ hôn thật lâu. Bùi Hành Vũ nhận đủ "phần thưởng" rồi mới nhẹ nhàng nói với cậu: "Lần này anh sẽ đi cùng em."
Phản ứng đầu tiên của Đường Tự là vui sướng mà nhảy lên, nhưng sau đó lại nhận ra Bùi Hành Vũ cố ý không nói sớm, cậu bĩu môi trách: "Sao anh không nói sớm chứ?"
Hại cậu mấy ngày nay cứ lăn tăn mãi trong lòng, còn nghĩ cách "hôn bù" cho những ngày xa cách.
Bùi Hành Vũ cười, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của Đường Tự, giọng cưng chiều: "Là em không cho anh cơ hội để nói mà."
Đường Tự ngẫm lại, hình như đúng là vậy. Nhìn thấy Bùi Hành Vũ trở về, cậu chỉ biết nhào tới ôm lấy, hôn tới tấp, nào để anh có cơ hội mở miệng chứ.
Nghĩ tới đây, Đường Tự lém lỉnh cười, rồi không chút ngại ngùng nhảy lên người Bùi Hành Vũ, vội vã hôn lấy hôn để.
Biết được Bùi Hành Vũ sẽ đi cùng, Đường Tự vui mừng khôn xiết. Cậu lại hôn thêm một cái lên môi anh, rồi vui vẻ nhảy xuống khỏi người Bùi Hành Vũ, vung tay: "Vậy anh đi làm việc của anh đi!"
Bùi Hành Vũ không để Đường Tự đi, anh nắm chặt tay kéo cậu lại, ôm vào lòng rồi cúi xuống hôn thật sâu.
Ban đầu, Đường Tự còn giả vờ giãy giụa đôi chút, nhưng chỉ vài giây sau đã hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn ấy, cả người mềm nhũn dựa vào người Bùi Hành Vũ.
Khi nụ hôn kết thúc, Bùi Hành Vũ vẫn không chịu buông Đường Tự ra, ngược lại càng ôm chặt hơn, như muốn khắc sâu cảm giác này vào tim.
Ban đầu, Đường Tự còn không hiểu tại sao Bùi Hành Vũ lại ôm chặt như vậy, nhưng khi cậu khẽ động đậy, lập tức nhận ra vấn đề.
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tội nhìn Bùi Hành Vũ, giọng nói nghiêm túc: "Anh cứng rồi."
Bùi Hành Vũ: "..."
"Ừm." – Giọng anh khàn đặc, nặng nề đáp lại, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh hít sâu, nhẹ nhàng siết chặt Đường Tự trong vòng tay.
"Không sao đâu, để anh ôm em thêm chút nữa là được."
"Ừm." – Đường Tự ngoan ngoãn gật đầu, nhưng rồi lại cọ cọ vào người Bùi Hành Vũ, đôi mắt lấp lánh: "Nhưng em cũng cứng rồi."
Đường Tự luôn có một kiểu phản ứng rất bản năng, trực quan mà thẳng thắn. Thích là thích, thoải mái là thoải mái, không hề che giấu hay e ngại. Giống như lúc này, khi cơ thể có phản ứng, cậu liền nói ra mà không hề thấy xấu hổ hay ngượng ngùng.
Đó chính là bản năng, và càng mạnh mẽ hơn khi đối diện với Bùi Hành Vũ.
Bùi Hành Vũ: "..."
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, anh thực sự không biết phải phản ứng thế nào.
Thế nhưng, Đường Tự đã không đợi lâu, cậu theo bản năng mà cọ sát vào người Bùi Hành Vũ, giọng nói mềm mại vang lên, mang theo chút nghẹn ngào như có chút uất ức, nhưng cũng thật mê hoặc: "Bùi Hành Vũ, giúp em đi mà..."
Cảm giác nóng rực bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể, chỉ khi ở gần Bùi Hành Vũ mới có thể xoa dịu đi phần nào, khiến Đường Tự càng thêm quấn quýt, không ngừng châm ngòi thêm sự kích động.
Bùi Hành Vũ không phải thánh nhân, ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm, cảm xúc mãnh liệt sục sôi, khó có thể kiềm chế.
"Giúp em đi..." – Đường Tự lại thúc giục, đôi mắt lấp lánh như đang đốt cháy mọi lý trí của Bùi Hành Vũ.
Bùi Hành Vũ khẽ thở dài, bàn tay đặt trên eo Đường Tự nhẹ nhàng vu.ốt ve, lúc siết chặt, lúc thả lỏng, như đang đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc. Nhưng chỉ sau một thoáng, anh như đã hạ quyết tâm, lập tức cúi xuống bế Đường Tự lên, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Cánh cửa chỉ khép hờ, những tiếng thở dốc gấp gáp, đầy kìm nén mà cũng tràn ngập khát vọng, khe khẽ len lỏi ra ngoài. Giọng nói mềm mại của Đường Tự, xen lẫn chút nghẹn ngào, làm không gian như đong đầy hơi thở ái tình.
Hơi thở nóng rực hòa quyện vào nhau, như kéo dài mãi không dứt.
Rất lâu sau, tất cả mới dần trở lại yên bình, chỉ còn lại hơi thở nhẹ nhàng đan xen.
Đường Tự cả người nằm dạng hình chữ đại (大) trên giường, gương mặt tinh xảo còn mang theo nét mơ màng, khóe mắt thấm đẫm hơi nước, giống như trái đào mật vào mùa hè, ửng lên sắc hồng nhàn nhạt.
Đôi môi của cậu đỏ hơn bình thường, môi trên còn lưu lại dấu răng sâu hằn, như thể suýt chút nữa đã làm rách da.
Đó là lúc Đường Tự lên đỉ.nh, Bùi Hành Vũ cúi xuống khẽ cắn một cái.
Nghe thấy tiếng động từ hướng phòng tắm, Đường Tự quay đầu nhìn lại, liền thấy Bùi Hành Vũ bước ra từ bên trong. Anh đã thay một bộ đồ mới, tóc còn ướt đẫm nước.
Đường Tự cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, cất tiếng: "Anh có cần em giúp không?"
Dường như muốn tăng thêm độ tin cậy cho lời nói của mình, Đường Tự nghiêm túc bổ sung thêm một câu: "Vừa nãy thật sự rất thoải mái, hơn nữa... em cũng học xong rồi."
Ngâm mình trong nước ấm bao lâu để xua đi xao động, Bùi Hành Vũ: "..."
Chết tiệt, lại bị khơi lên nữa rồi.
Anh ánh mắt tối lại, nhìn chằm chằm vào Đường Tự: "Em chắc chắn là mình học xong rồi chứ?"
"Chắc là vậy..." Đường Tự hơi ngập ngừng, rồi không chắc chắn lắm, "Không thực nghiệm thì không biết được."
Đột nhiên em cười, quay sang Bùi Hành Vũ đề nghị: "Hay là anh để em thực nghiệm thử một chút?"
Bùi Hành Vũ cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
Anh biết Đường Tự không phải đang cố tình quyến rũ, mà thật sự là cảm thấy thoải mái, cho nên muốn giúp anh cũng thoải mái như vậy.
Nhưng chính sự ngây thơ và tự nhiên ấy lại là điều quyến rũ nhất, khiến người khác không thể kìm lòng.
Ngọn lửa vừa bị dập tắt lại một lần nữa bùng lên, lần này còn mãnh liệt hơn trước, không thể dễ dàng tắt đi được.
Nhìn vào đôi mắt ngây thơ mà chân thành của Đường Tự, Bùi Hành Vũ cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
"Được."
Một chữ "Được" khàn khàn vang lên, đại diện cho lý trí hoàn toàn tan rã.
Thế là Đường Tự kéo Bùi Hành Vũ vào một cuộc "thực nghiệm" dài đằng đẵng, đến mức tay em cũng mỏi nhừ mới có thể dừng lại.
Đường Tự khẽ lẩm bẩm: "Sao anh lâu như vậy chứ?"
Bùi Hành Vũ xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của em, không nhịn được bật cười, ánh mắt đầy sủng nịch.
——
Hôm sau, Đường Tự lên máy bay đi đến Kinh thị.
Đi cùng với cậu, ngoài đội ngũ của Đường Tự, còn có cả Bùi Hành Vũ.
Tả Khánh Viễn thấy Bùi Hành Vũ cũng đi cùng thì có chút bất ngờ, nhưng nhìn thấy Đường Tự với Bùi Hành Vũ quấn quýt thân mật như vậy, anh cũng chẳng nói thêm lời nào.
Mang người thân đi cùng thì cứ mang thôi.
Lên máy bay, mọi thiết bị thông tin đều ngắt kết nối, không có tín hiệu.
Mãi đến khi máy bay hạ cánh, Tả Khánh Viễn mới nhận được thông báo rằng hành trình lần này của Đường Tự đã bị lộ, có rất nhiều fan đã đến sân bay để đón.
Biết được tin này, sắc mặt Tả Khánh Viễn không tốt chút nào. Trước giờ, hành trình của Đường Tự luôn được bảo mật kỹ lưỡng, lần này không hiểu sao lại để lộ ra ngoài, dẫn đến tình trạng như vậy.
Vì không lường trước sự cố này, Đường Tự không mang theo vệ sĩ, chỉ có trợ lý Tiểu Vệ, tài xế Hầu Dương, Tả Khánh Viễn và Bùi Hành Vũ đi cùng.
Đột nhiên, Tả Khánh Viễn cảm thấy may mắn khi Bùi Hành Vũ đi theo. Thêm một người là thêm một phần sức mạnh, ít nhất có thể bảo vệ Đường Tự tốt hơn.
Khi đến sảnh lớn, Tả Khánh Viễn mới phát hiện mình lo xa.
Quả thật có rất nhiều fan đến đón, nhưng họ cực kỳ trật tự, đứng ngay ngắn ở hai bên lối đi, không cản trở người qua lại cũng không chen chúc xô đẩy, chỉ yên lặng chờ Đường Tự xuất hiện.
Thấy Đường Tự, cảm xúc của các fan rõ ràng bùng nổ, nhưng không ai lao lên, họ chỉ đứng tại chỗ, hô vang những khẩu hiệu chào đón.
Một vài fan cầm theo thư tay, Đường Tự thấy vậy liền nhờ trợ lý Tiểu Vệ đến nhận giúp. Tiểu Vệ nhanh chóng làm theo.
Dù fan rất trật tự, nhưng Tả Khánh Viễn vẫn không dám chủ quan, bảo Hầu Dương đứng chắn sau lưng Đường Tự, còn anh đứng bên phải của cậu.
Bên tay trái của Đường Tự, một cách rất tự nhiên, vị trí ấy đã bị Bùi Hành Vũ chiếm trọn.
Anh ta dáng người cao ráo, phong thái nổi bật, đứng đâu cũng dễ dàng trở thành tâm điểm. Ngay khi anh xuất hiện, các fan của Đường Tự lập tức chú ý tới.
Thêm vào đó, anh đứng rất gần Đường Tự, thường xuyên quay sang trò chuyện, ánh mắt hai người tràn đầy ý cười ấm áp.
Mặc dù Bùi Hành Vũ đi bên trái, nhưng cơ thể anh luôn hơi nghiêng về phía Đường Tự, tạo cảm giác che chở. Nếu có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn anh sẽ là người chắn trước để bảo vệ Đường Tự.
Hai người không có bất kỳ hành động thân mật nào, nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra mối quan hệ này không hề đơn giản. Giữa họ như có một bức tường ngọt ngào vô hình, tự động đẩy tất cả những người khác ra xa, không ai có thể chen vào.
Giữa đám đông fan cuồng nhiệt, cuối cùng cũng có người không nhịn được mà hét lên: "Đường Tự! Anh ấy là chồng của cậu sao?"
Tiếng hét lớn đến mức âm cuối còn như vỡ ra, vang vọng khắp sảnh lớn.
Bầu không khí vốn náo nhiệt bỗng chốc trở nên im lặng đến lạ thường.
Đường Tự đương nhiên cũng nghe thấy, cậu quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó rất tự nhiên nắm lấy tay Bùi Hành Vũ, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nở nụ cười tươi rói đáp lại: "Đúng vậy."
"A a a a a!!!"
"Thật rồi! Thật sự là thật rồi!!!"
"Trời ơi, bọn họ đúng là đẹp đôi mà!!!"
Tiếng hét chói tai nối tiếp nhau vang lên, từng đợt từng đợt cuồng nhiệt, thế nhưng lại không hề có ai biểu hiện là không thể chấp nhận nổi.
Dù sao, ngay từ khi Đường Tự mới ra mắt, cậu đã tuyên bố mình đã kết hôn.
Cách Đường Tự không xa, một vài hành khách đi ngang qua thấy cảnh tượng fan hâm mộ đón idol cuồng nhiệt như vậy, không khỏi lắc đầu, có phần khinh thường.
Một bà cụ tò mò hỏi cháu trai: "Đây là ngôi sao nào mà lại có nhiều người đón tiếp thế này?"
Cháu trai lắng nghe tiếng hò reo, cuối cùng cũng nghe được tên của idol kia: "Là Đường Tự, hình như là một ngôi sao tên Đường Tự."
Bà cụ nhíu mày: "Ai cơ?"
Cậu cháu lại lắng nghe thêm một chút, xác nhận kỹ rồi chắc chắn đáp:
"Là Đường Tự đó bà, chính là người đại diện phòng chống lừa đảo của ngân hàng."
Hóa ra nhà họ cũng từng được bảo vệ nhờ chiến dịch phòng chống lừa đảo kia.
Đôi mắt vốn đục ngầu của bà cụ lập tức sáng rực lên, bà chống tay lên cánh tay cháu trai, giọng nói vang dội: "Đường Tự!!! Bà yêu cháu!!!"