Bùi Hành Vũ hiện tại "thân kiều thể nhược", bị Đường Tự nhẹ nhàng một cái đã đẩy ngã xuống giường.
Đường Tự nào biết Bùi Hành Vũ lại yếu ớt đến thế, cậu cũng không khống chế được lực, ngã theo, cả người đè lên người Bùi Hành Vũ.
Tư thế này trông thế nào cũng giống như nhào thẳng vào lòng người ta.
Đường Tự không cảm thấy ngượng ngùng hay kỳ cục gì cả, thậm chí còn cứ giữ nguyên tư thế đó, cúi xuống gặm lên mặt Bùi Hành Vũ một cái.
Gặm một cái vẫn cảm thấy chưa đủ để thể hiện uy lực của "đại lão hổ", cậu còn cắn nhẹ lên má Bùi Hành Vũ, nghiến nghiến vài cái như đang tuyên bố chủ quyền.
Mặt Bùi Hành Vũ dính đầy nước miếng, Đường Tự mới vừa lòng ngẩng đầu lên, diễu võ dương oai mà hô: "Ta là đại não rìu, hỏi ngươi có sợ không!"
Vừa dứt lời, Đường Tự chạm phải ánh mắt đen sâu thẳm của Bùi Hành Vũ, trong phút chốc, cậu mới nhận ra có gì đó không đúng, một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng.
Cậu có linh cảm như Bùi Hành Vũ sắp ăn tươi nuốt sống mình vậy.
Toàn thân Đường Tự bỗng nhiên trở nên mềm nhũn.
Nhưng mà... cậu có thể rút lui sao?
Không thể!
Cậu là đại yêu quái cơ mà! Làm sao có thể sợ một con người yếu đuối như Bùi Hành Vũ chứ?
Đường Tự tự mình động viên, nhưng cơ thể đã sớm mẫn cảm nhận ra nguy hiểm, từng chút một lùi về phía sau.
"Cái đó... cái đó..." Đường Tự ngoài mạnh trong yếu nói: "Đại lão hổ rất hung dữ, ngươi tốt nhất đừng..."
Lời còn chưa dứt, cậu đã cảm thấy trời đất quay cuồng.
Trong chớp mắt, vị trí của hai người hoàn toàn thay đổi, Đường Tự bị Bùi Hành Vũ đè xuống giường.
"Ngươi làm..."
Lời vừa thốt ra, môi đã bị Bùi Hành Vũ chặn lại, nụ hôn mạnh mẽ và bá đạo lập tức xâm chiếm khoang miệng của cậu.
Trong đầu Đường Tự lập tức biến thành một mảnh mơ hồ, hoàn toàn bị cuốn vào nụ hôn cuồng nhiệt này, đôi tay bất giác bám chặt lấy bờ vai Bùi Hành Vũ, ngoan ngoãn đón nhận.
Không biết bao lâu sau, khi môi Đường Tự bắt đầu tê dại, Bùi Hành Vũ mới buông cậu ra. Đường Tự vô thức đưa lưỡi li.ếm li.ếm môi, cảm giác như môi mình đã hơi sưng lên.
Bùi Hành Vũ thở hổn hển, cả người đè trên người Đường Tự, hơi thở nóng rực phả lên cổ cậu, khiến Đường Tự cũng cảm thấy người mình nóng lên từng đợt.
Không quen với cảm giác này, Đường Tự đẩy đẩy ngực Bùi Hành Vũ: "Ngươi đứng dậy đi, nặng quá."
Cậu cũng không quên vặn vẹo người một chút, mong thoát khỏi sức nặng của Bùi Hành Vũ.
Chân cậu không biết thế nào lại lướt qua một chỗ mẫn cảm, làm Bùi Hành Vũ khẽ "tê" một tiếng, sau đó không chút do dự, vỗ nhẹ lên đùi Đường Tự: "Đừng nhúc nhích, ngoan."
Ánh mắt Bùi Hành Vũ trở nên tối sẫm, sâu thẳm như ẩn chứa cả xoáy nước, muốn cuốn lấy Đường Tự vào trong đó.
Đường Tự lập tức im bặt.
Không, thật ra là cậu giả vờ im lặng.
Bề ngoài thì Đường Tự ngoan ngoãn nằm yên, không hề vặn vẹo nữa, nhưng chân cậu thì lại cố tình, rất khẽ khàng mà chạm nhẹ vào "tiểu Bùi Hành Vũ", như đang cố ý trêu chọc giới hạn của anh.
"Đường Tự!" Bùi Hành Vũ khẽ gầm lên một tiếng, giọng nói như rít qua kẽ răng, khàn khàn và đầy kiềm chế.
Đường Tự lập tức ngoan ngoãn đứng yên, đôi mắt vô tội nhìn Bùi Hành Vũ, sau đó lại bất ngờ buông một câu chấn động: "Anh có phải muốn giao phối không?"
Khi còn tu luyện sâu trong núi, Đường Tự thường xuyên bắt gặp cảnh các loài động vật giao phối, trạng thái của chúng lúc đó rất giống với Bùi Hành Vũ bây giờ.
Bùi Hành Vũ: "......"
Anh hoàn toàn không ngờ rằng Đường Tự lại thốt ra một câu như vậy.
Ánh mắt Bùi Hành Vũ tối lại, đen sâu như đang tích tụ một cơn bão ngầm.
Đường Tự theo phản xạ co người lại, hoàn toàn không hiểu tại sao Bùi Hành Vũ lại nhìn mình như thế, vẻ mặt càng thêm ngây thơ vô tội.
Bỗng nhiên, Bùi Hành Vũ khẽ cười, tiến sát lại gần, giọng trầm thấp vang bên tai Đường Tự: "Đúng vậy, anh muốn giao phối. Nhưng chỉ muốn giao phối với em, làm sao bây giờ?"
Đường Tự lập tức sững sờ, trong đầu chỉ còn lại âm thanh của Bùi Hành Vũ vang vọng, như tiếng 3D dội lại khắp mọi ngóc ngách.
Một lát sau, Đường Tự bỗng nhiên dang rộng tay chân, nằm thành hình chữ đại (大) trên giường, hai mắt tròn xoe nhìn Bùi Hành Vũ: "Đến đây đi."
Trông cậu giống như hoàn toàn buông xuôi, chấp nhận số phận vậy.
Bùi Hành Vũ: "..."
Với dáng vẻ như thế này, anh thật sự không thể làm gì được.
Đường Tự nằm chờ một lúc, không thấy Bùi Hành Vũ có động tĩnh gì, không khỏi ngạc nhiên: "Anh sao còn chưa tới? Em đã chuẩn bị xong rồi mà."
Bùi Hành Vũ giơ tay lên, đặt lên mặt Đường Tự, nhẹ nhàng xoa xoa như trừng phạt: "Không tới."
Nói xong, anh xoay người ngồi dậy, như thể đang cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Đường Tự cũng ngồi dậy theo, tò mò nhìn chằm chằm vào Bùi Hành Vũ: "Anh không phải vừa nói muốn sao? Sao lại không tới?"
"Em nguyện ý sao?" Bùi Hành Vũ quay lại hỏi.
Đường Tự không hề suy nghĩ, đáp ngay lập tức: "Nguyện ý chứ."
"Vì sao?" Bùi Hành Vũ nhướng mày, ánh mắt chằm chằm nhìn cậu.
Đường Tự đáp rất tự nhiên: "Chúng ta đã kết hôn, làm chuyện đó là bình thường mà?"
Đây là kết luận mà Đường Tự rút ra từ ký ức của "Đường Tự". Mặc dù khi trước "Đường Tự" rất kháng cự Bùi Hành Vũ, nhưng anh cũng chưa từng chạm vào cậu.
"Đường Tự" sống hơn hai mươi năm, mấy kiến thức cơ bản này chắc chắn phải có. Đường Tự mặc dù lúc đầu có ngây ngô thật, nhưng một khi đụng chạm đến thực tế, cậu nhanh chóng nhớ lại những kiến thức đó.
Đường Tự nói rất hiển nhiên, nhưng Bùi Hành Vũ lại không hề hài lòng.
Kết hôn là có thể sao? Nếu là người khác kết hôn với Đường Tự, cũng có thể làm vậy sao?
Dù biết giả thuyết này vô nghĩa, Bùi Hành Vũ vẫn không ngăn được sự khó chịu, trong lòng âm thầm ghen tuông mà Đường Tự hoàn toàn không hay biết.
"Anh đi tắm." Bùi Hành Vũ đứng dậy khỏi giường, để lại ánh mắt đầy nghi hoặc của Đường Tự mà bước vào phòng tắm.
Kết quả cũng không nằm ngoài dự đoán.
Bùi Hành Vũ hiện tại sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lại còn ở giữa trời đông giá rét mà tắm nước lạnh. Chưa đầy vài tiếng sau, anh đã bị cảm nặng hơn.
May mắn là những ngày sau đó, Đường Tự vẫn luôn lén lút thêm một chút yêu lực vào thuốc của Bùi Hành Vũ. Cuối cùng, đến Nguyên Đán, sức khỏe của anh cũng hoàn toàn bình phục.
Nguyên Đán đến, chỉ còn hơn một tháng nữa là tới ngày công chiếu "Người Chết Vì Tiền".
Ngày Nguyên Đán, thành phố Cao Ninh bất ngờ đón một trận tuyết.
Cao Ninh nằm ở phương Nam, quanh năm hiếm khi có tuyết. Lần cuối cùng nơi này có tuyết rơi là 5 năm trước.
Trận tuyết lần này không lớn, bông tuyết vừa chạm đất đã tan thành nước.
Dù vậy, cơn tuyết nhẹ nhàng này vẫn mang đến sự bất ngờ và niềm vui cho người dân Cao Ninh. Ai nấy đều vui mừng ra đường chơi đùa trong tuyết.
Đây cũng là lần đầu tiên Đường Tự được thấy tuyết. Ngày trước, lúc cậu tu luyện ở trên núi, nơi đó cũng ở phương Nam nên chưa từng có tuyết rơi.
Lần đầu tiên được nhìn thấy tuyết, Đường Tự không khỏi phấn khích.
Lúc này, cậu ngồi bên cửa sổ, chống cằm, chăm chú nhìn những bông tuyết bay múa ngoài cửa sổ.
Cậu cũng muốn ra ngoài chơi một lúc rồi trở về, nhưng lại nghĩ đến việc Bùi Hành Vũ mới khỏi bệnh, không thể để anh cảm lạnh được, nên đành ngoan ngoãn ngồi trong phòng bầu bạn với anh.
Bùi Hành Vũ đang xem tài liệu, ngẩng đầu lên liền bắt gặp Đường Tự đang nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt tràn đầy khao khát.
Anh khép tập tài liệu lại, đứng dậy đi đến bên cạnh Đường Tự: "Đi thôi, anh đưa em ra ngoài dạo một chút."
"Anh mới khỏi bệnh, bên ngoài lạnh lắm." Đường Tự lắc đầu, không muốn anh bị cảm lại.
Bùi Hành Vũ kéo cậu đứng lên: "Anh mặc ấm thêm một chút là được."
Đường Tự cuối cùng cũng không cưỡng lại nổi sức hút của tuyết, vui vẻ đứng dậy, khuôn mặt lộ rõ niềm phấn khích: "Vậy chúng ta đi thôi!"
Câu "mặc ấm thêm một chút" của Bùi Hành Vũ cuối cùng đều thực hiện trên người Đường Tự.
Anh đội mũ len, đeo bao tay, quấn khăn choàng cho Đường Tự thật kỹ, đến khi cảm thấy cậu đủ ấm áp mới nắm tay dẫn ra ngoài.
Đường Tự cảm giác mình hiện tại như một quả cầu tròn, đi đường lắc lư như chim cánh cụt, thực sự không quen chút nào.
Nhưng mà vừa bước ra ngoài, cảm nhận những bông tuyết bay lất phất, Đường Tự lập tức quên hết mọi thứ, hệt như chú chim non vừa được sổ lồng, chạy nhảy khắp nơi trong tuyết, vui vẻ như một đứa trẻ.
Bùi Hành Vũ đứng nhìn Đường Tự chạy nhảy trong tuyết, khuôn mặt lộ nụ cười ấm áp.
Những cảm xúc tích tụ trong lòng mấy ngày nay, tựa như tuyết tan, dần dần tan biến vào hư không.
Thôi vậy, từ từ thôi, cho cậu ấy thời gian để học hỏi và cảm nhận.
Thời gian sau đó, Đường Tự cùng đoàn phim "Người Chết Vì Tiền" chạy tuyên truyền ở nhiều nơi. Những lúc rảnh rỗi, cậu đều theo Chu Tây Duy học diễn xuất.
Từ khi biết được nguyện lực của fan có thể chuyển hóa thành yêu lực, Đường Tự quyết tâm theo đuổi con đường diễn viên nghiêm túc.
Cậu cũng tự hiểu rằng hiện tại kỹ năng diễn xuất của mình chưa đủ, nếu cứ tiếp tục như vậy, dù fan có yêu thích đến đâu, cậu vẫn sẽ cảm thấy chột dạ, cảm giác như không xứng đáng với sự yêu mến của họ.
Nói một cách đơn giản, nếu Đường Tự muốn tồn tại lâu dài trong giới giải trí, diễn xuất chính là nền tảng vững chắc nhất.
Khi Tả Khánh Viễn biết được quyết tâm của Đường Tự, anh vừa bất ngờ vừa cảm thấy mình thật may mắn khi tìm được một viên ngọc quý. Người có tiềm năng, nổi tiếng nhanh chóng đã hiếm, nhưng nổi tiếng mà còn tự biết điểm yếu của mình, sẵn sàng học hỏi và khắc phục, đó mới là báu vật.
Vì vậy, dưới sự sắp xếp của Tả Khánh Viễn, Đường Tự đã chính thức bái Chu Tây Duy làm thầy, bắt đầu học hỏi kỹ năng diễn xuất từ người thầy đầy kinh nghiệm này.
Không chỉ thế, Tả Khánh Viễn còn tìm thêm cho Đường Tự vài giáo viên về hình thể và kỹ thuật thoại. Dự định năm sau, khi phòng làm việc của Tả Khánh Viễn chính thức đi vào hoạt động, những giáo viên này sẽ trở thành giảng viên chính thức, còn Đường Tự sẽ là học viên đầu tiên.
Điều đáng nói là, từ sau khi "Tầm Bảo" phát sóng, rất nhiều nhãn hàng đã tìm đến Tả Khánh Viễn, mong muốn Đường Tự trở thành đại sứ thương hiệu cho sản phẩm của họ.
Họ nhìn thấy tiềm năng của Đường Tự không chỉ ở độ hot, mà còn ở "huyền học" đang được bàn tán xôn xao. Trong số đó không thiếu những thương hiệu lớn.
Tả Khánh Viễn đã bàn bạc với Đường Tự, cuối cùng cả hai quyết định từ chối những lời mời này.
Những thương vụ đại diện này thường chỉ kéo dài từ một đến ba tháng, thực chất là muốn tận dụng độ hot của Đường Tự mà thôi.
Nếu như Tả Khánh Viễn chỉ muốn Đường Tự nổi lên một cách chóng vánh rồi thôi, anh hoàn toàn có thể nhận những hợp đồng này. Nhưng rõ ràng, Đường Tự hiện tại muốn tập trung học tập, quá nhiều thương vụ và sự kiện sẽ làm cậu phân tâm.
Dù không nhận đại diện thương hiệu, nhưng Đường Tự vẫn rất bận rộn.
Ngoài việc tham gia "Người Chết Vì Tiền", Đường Tự cơ bản là một "tiểu bạch" (người mới) trong giới diễn xuất, gần như không biết gì về cách quay phim, diễn xuất sao cho tốt. Tất cả mọi thứ đều phải học từ đầu.
Chu Tây Duy là một người thầy nghiêm khắc nhưng cũng rất kiên nhẫn. Dưới sự giám sát của thầy, Đường Tự gần như không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến đêm giao thừa.
Cũng chính vào đêm giao thừa, "Người Chết Vì Tiền" và "Tiếp Theo Cái Ta" chính thức ra mắt khán giả.