Từ ngày đó trở đi, trong phòng của Đường Tự thỉnh thoảng lại xuất hiện đồ ăn.
Khi thì là trái cây, khi thì là bánh mì, có lúc còn là gà nướng.
Không cần nói cũng biết, những món này đều là do sơn tiêu mang tới. Tâm nguyện phát tài của nó đúng là mãnh liệt, chẳng khác gì nhật nguyệt chứng giám.
Sơn tiêu muốn bày tỏ mong ước của mình rất rõ ràng: sau khi hóa hình, nó muốn phát tài.
Nó thấy mỗi lần dâng cống phẩm cho Đường Tự, cuối cùng đều bị Đường Tự đặt lại ven đường hoặc trả lại cho nó, liền cho rằng Đường Tự không muốn phù hộ cho nó phát tài, thế là cứ đều đặn tặng hết lần này đến lần khác.
Đến khi Đường Tự quay xong các cảnh ở trấn nhỏ, chuẩn bị theo đoàn phim di chuyển đến địa điểm ngoại cảnh tiếp theo, sơn tiêu vẫn đều đặn mang đồ đến vài lần nữa.
Sau đó, có lẽ nó nhận ra Đường Tự thật sự không muốn nhận lễ vật của mình, hoặc cũng có thể vì lý do nào khác, sơn tiêu không xuất hiện nữa, cũng không còn mang đồ đến.
Vì vậy, Đường Tự và Bùi Hành Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ vốn dĩ không trực tiếp bảo sơn tiêu đừng tặng đồ nữa cũng là để tránh dính vào những nhân quả không cần thiết. Thay vì trực tiếp từ chối, cứ giả vờ như không biết, sau đó lặng lẽ đặt trả lại là xong.
Chuyện này chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ trong quá trình quay phim của Đường Tự.
Sau khi hoàn thành ba địa điểm ngoại cảnh khác, đoàn phim quay trở lại Cao Ninh Thành.
Từ lần đầu quay cảnh ở Cao Ninh Thành đến khi quay trở lại đây, thời gian đã trôi qua hơn ba tháng.
Trong hơn ba tháng đó, Đường Tự từ một người hoàn toàn "trắng tay" về kinh nghiệm, đã dần trở thành một diễn viên có chút thiên phú, nỗ lực và cố gắng không ít.
Dù là nhân viên trong đoàn phim hay các diễn viên khác, ai nấy đều thấy rõ sự chăm chỉ và tiến bộ của Đường Tự, đồng thời cũng rất quý mến chàng trai trẻ có ngoại hình sáng sủa và khí chất đặc biệt này.
Vì vậy, khi Đường Tự hoàn thành những cảnh quay cuối cùng, đoàn phim còn tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chia tay, tặng hoa và gửi lời chúc tốt đẹp cho cậu.
Đường Tự lần lượt gửi lời cảm ơn từng người.
Diệp Chi Vân đặc biệt gọi Đường Tự đến gặp riêng.
Có thể thấy, Diệp Chi Vân thật sự quý mến Đường Tự, khoảng thời gian này, ông cũng đã chỉ dạy cho Đường Tự không ít thứ, Đường Tự cũng rất tôn trọng ông.
Khi bước vào phòng nghỉ của Diệp Chi Vân, Đường Tự lịch sự hỏi: "Diệp đạo, ngài tìm con có việc gì ạ?"
Diệp Chi Vân không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: "Đường Tự, con có dự định phát triển lâu dài trong giới giải trí không?"
Đường Tự suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Ban đầu nhận 《Người Chết Vì Tiền》 là vì hoàn cảnh sinh hoạt bắt buộc, nhưng hiện tại, con cảm thấy đóng phim rất thú vị, cũng muốn tiếp tục đi tiếp, thử nhìn xem con đường này như thế nào."
Về việc liệu có thể đi xa hay không, Đường Tự cũng không quá bận tâm.
Việc tham gia 《Người Chết Vì Tiền》 lúc đầu chỉ đơn giản là để kiếm tiền, nhưng sau đó, cậu cũng không hẳn là đam mê diễn xuất, chỉ thấy nó thú vị.
Còn một lý do khác, quay phim kiếm tiền nhanh. Cậu vẫn nhớ lời hứa với Bùi Hành Vũ rằng mình sẽ chăm lo cho anh ấy.
Diệp Chi Vân đại khái cũng hiểu ý Đường Tự, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Thật ra hôm nay ta gọi con đến là muốn nói về chuyện người đại diện. Ta thừa nhận Tiểu Bùi rất có năng lực, nhưng trong giới này, mối quan hệ và tài nguyên quan trọng hơn nhiều. Nếu con thật sự muốn phát triển lâu dài trong ngành này, ta khuyên con nên đổi người đại diện."
Bùi Hành Vũ chỉ là một cá nhân, không thuộc công ty giải trí nào, những tài nguyên mà anh ấy có thể mang lại cho Đường Tự là rất hạn chế.
"Biết vì sao hôm nay ta lại muốn nói chuyện này với con không?" Không chờ Đường Tự trả lời, Diệp Chi Vân đã hỏi tiếp.
Đường Tự đáp: "Diệp đạo là muốn suy nghĩ cho tương lai của con."
Cậu biết rằng Diệp Chi Vân nói vậy cũng là muốn tốt cho mình. Nếu không có ý tốt, Diệp Chi Vân đã chẳng cần phải đứng trước mặt cậu mà nói những điều dễ đắc tội với người khác như vậy.
"Đó là một nguyên nhân." Diệp Chi Vân gật đầu, trong ánh mắt thoáng hiện lên sự hài lòng. Hiểu được tấm lòng người khác dành cho mình, đó là điều rất quan trọng. Nếu Đường Tự không thể hiểu được điều này, Diệp Chi Vân cũng chẳng cần phải phí công chỉ dẫn.
"Nhưng còn một nguyên nhân rất quan trọng khác." Diệp Chi Vân trầm ngâm rồi nói tiếp: "Trong suốt quá trình quay 《Người Chết Vì Tiền》, không ít người đã gọi điện cho ta, hy vọng ta thay thế con."
Là Diệp Chi Vân đã kiên quyết giữ vững lập trường, đồng thời người đại diện của ông là Tả Khánh Viễn cũng có tiếng nói, nếu không có sự bảo vệ kiên cường ấy, e rằng vai Thần Tài của Đường Tự đã sớm bị người khác chiếm mất.
Diệp Chi Vân không rõ Đường Tự đã đắc tội với ai, nhưng Đường Tự là diễn viên do chính tay ông lựa chọn. Qua khoảng thời gian cùng làm việc, ông nhận ra Đường Tự là người khiêm tốn, biết tiến biết lùi, hoàn toàn không có chút cao ngạo hay nóng nảy nào. Diệp Chi Vân cảm thấy đáng để giúp đỡ cậu thêm một bước.
Ông uống một ngụm nước, rồi tiếp tục nói: "Con hiểu ý ta chứ? Một người đại diện có năng lực hoặc một công ty mạnh, có thể trở thành chỗ dựa cho con. Bùi Hành Vũ rất giỏi, điều đó không ai phủ nhận. Nhưng ở giai đoạn này, cậu ấy không đủ sức bảo vệ con."
Bộ phim 《Người Chết Vì Tiền》 này, chính Diệp Chi Vân là nhà đầu tư lớn nhất, nên có quyền kiểm soát gần như toàn bộ, muốn dùng ai thì dùng người đó. Nhưng sau này thì sao? Nếu có người thật sự muốn chèn ép Đường Tự, đối mặt với áp lực từ những thế lực lớn hơn, Bùi Hành Vũ có thể làm gì đây?
Có những ngôi sao đã nổi danh nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của giới tư bản, huống chi Đường Tự chỉ là một tân binh vừa bước vào giới giải trí.
Đó là một thực tế phũ phàng, nhưng không thể chối bỏ.
Đường Tự không thể hoàn toàn hiểu được.
Dù sao, cậu cũng chỉ là một con yêu tu luyện, từ nhỏ đến lớn đều sống trong núi sâu, ít khi tiếp xúc với xã hội loài người, càng không hiểu hết sự phức tạp và hiểm ác của lòng người.
Khi bước vào đoàn phim 《Người Chết Vì Tiền》, vì quyền kiểm soát lớn nằm trong tay Diệp Chi Vân, không khí trong đoàn phim rất tốt, mọi người đều hợp tác vui vẻ, rất ít khi có tranh chấp. Thậm chí nếu có, Bùi Hành Vũ đều âm thầm giải quyết giúp cậu.
Đường Tự vẫn giữ sự đơn thuần của mình, nên khó lòng hiểu hết những điều mà Diệp Chi Vân nói.
"Con..."
Đường Tự vừa mở miệng, Diệp Chi Vân đã ngắt lời: "Con đừng vội từ chối ta. Hãy về bàn bạc với Bùi Hành Vũ. Cậu ấy thông minh, sẽ biết cái gì là tốt nhất cho con."
Nói rồi, Diệp Chi Vân đưa cho Đường Tự một tấm danh thiếp: "Đây là danh thiếp của người đại diện của ta. Nếu con đồng ý, hãy gọi điện cho cậu ấy, cùng trao đổi thử."
Người đại diện của Diệp Chi Vân là Tả Khánh Viễn, cũng là bạn thân của ông. Thật ra, Tả Khánh Viễn bước vào nghề này cũng chỉ vì nể Diệp Chi Vân, ban đầu chỉ định chơi vài năm cho vui, nhưng sau một thời gian, anh cảm thấy có hứng thú nên bắt đầu nghiêm túc đầu tư, xây dựng phòng làm việc của riêng mình.
Trước đây, Tả Khánh Viễn từng nhờ Diệp Chi Vân tìm giúp một vài diễn viên tiềm năng, vì anh tin rằng ánh mắt của Diệp Chi Vân rất sắc sảo.
Thông qua quá trình quay 《Người Chết Vì Tiền》, Diệp Chi Vân đã đặc biệt chú ý đến Đường Tự. Tuy là tân binh, nhưng cậu lại có tố chất và tiềm năng phát triển, rất đáng để bồi dưỡng.
Còn về chuyện Đường Tự có đắc tội ai đó hay có nguy cơ bị đóng băng sự nghiệp, với Tả Khánh Viễn mà nói, điều đó không thành vấn đề.
Tả đại thiếu gia vốn dĩ là một phần của giới tư bản, nếu anh ấy đã muốn nâng đỡ ai, người trong giới giải trí này rất ít ai dám cản đường.
Đường Tự từ phòng nghỉ của Diệp Chi Vân bước ra, cùng Bùi Hành Vũ trở về nhà.
Trên đường đi, Đường Tự vẫn mãi suy nghĩ, băn khoăn không biết làm sao để nói chuyện đổi người đại diện với Bùi Hành Vũ.
Suy nghĩ hồi lâu, cậu quyết định không đề cập đến chuyện này nữa.
Đổi người đại diện cũng giống như nói Bùi Hành Vũ "rời xa" mình, nếu sau khi nghe được chuyện này Bùi Hành Vũ nổi điên thì phải làm sao?
Vả lại, Đường Tự cũng không quá để tâm đến việc ai là người đại diện, tương lai có thể phát triển ra sao cậu cũng không mấy bận lòng.
Dù sao cậu cũng là một yêu quái, hơn nữa lại là nguyên bảo yêu, chẳng lẽ lại không nuôi nổi một con người?
Đường Tự quyết định im lặng, không nhắc đến chuyện này, và tất nhiên, Bùi Hành Vũ cũng không biết gì.
Thế nhưng, ngoài dự đoán của Đường Tự, vừa về đến nhà, Bùi Hành Vũ đã chủ động đề cập đến vấn đề này.
Căn nhà đã để trống hơn bốn tháng, bụi bặm bám đầy khắp nơi.
Bùi Hành Vũ vừa định cầm chổi lên quét dọn, liền thấy Đường Tự chỉ cần vung tay một cái, bụi bặm lập tức biến mất, cả căn phòng trở nên sạch sẽ không tì vết.
Bùi Hành Vũ cầm cây chổi đứng sững lại, sau vài giây mới bật cười.
Không ngờ Đường Tự lại có khả năng này.
Hắn giơ ngón tay cái lên khen ngợi, sau đó kéo Đường Tự ngồi xuống ghế sofa: "Lúc nãy trên xe, có phải cậu muốn nói với tôi chuyện gì không?"
"Không có!" Đường Tự lập tức phủ nhận, ngàn vạn lần không muốn để Bùi Hành Vũ nghĩ rằng cậu muốn rời xa hắn.
Bùi Hành Vũ xoa nhẹ đầu Đường Tự, động tác rất giống như vu.ốt ve một con mèo nhỏ, "Đừng lo, tôi sẽ không nổi điên đâu."
Đường Tự: "......"
Bị đoán trúng suy nghĩ, Đường Tự cảm thấy có chút xấu hổ, ánh mắt bắt đầu đảo loạn khắp nơi, giả vờ như không có chuyện gì.
Phản ứng ngây ngô này của Đường Tự khiến Bùi Hành Vũ không nhịn được cười, khóe miệng khẽ cong lên: "Tôi đoán Diệp đạo tìm cậu, là để bàn về chuyện đổi người đại diện đúng không?"
Đường Tự kinh ngạc: "Sao anh biết?"
Sau đó lại lo lắng nhìn chằm chằm vào Bùi Hành Vũ, sợ rằng chuyện này sẽ làm tổn thương đến hắn.
"Sợ tôi nổi điên sao?" Bùi Hành Vũ cố ý giữ vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt đen thẳm không chớp lấy một cái mà nhìn thẳng vào Đường Tự.
Đường Tự gật đầu cũng không dám, lắc đầu cũng không xong, cuối cùng dứt khoát ngửa đầu, để lộ chiếc cổ trắng nõn của mình, như một tín đồ đang dâng lễ vật lên thần thánh.
Thế nhưng, hàng mi dài khẽ run rẩy của cậu lại hoàn toàn bán đứng sự căng thẳng trong lòng.
Nhỏ bé, yếu đuối, lại bất lực.
Bùi Hành Vũ nhìn chằm chằm vào cổ của Đường Tự, làn da trắng ngần, thậm chí có thể thấy rõ mạch máu xanh bên dưới.
Hắn đưa tay ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cổ Đường Tự. Cảm giác ấm áp, mềm mại dưới ngón tay khiến hắn chỉ cần dùng chút lực cũng có thể dễ dàng bóp gãy chiếc cổ ấy.
Đường Tự không dám cử động, cậu giống như con mồi bị dã thú rình rập, nằm gọn trong tay Bùi Hành Vũ, chỉ chờ đợi giây phút bị cắn nuốt.
Bùi Hành Vũ cảm nhận nhịp đập nhẹ nhàng của mạch máu dưới đầu ngón tay, ánh mắt dời dần từ cổ lên đôi môi mềm mại của Đường Tự.
Ngón tay dài nhẹ nhàng lướt qua, vuốt nhẹ trên đôi môi ấy, mềm mại như cánh hoa.
Đường Tự bất an cựa mình, nhưng không hiểu sao, nơi Bùi Hành Vũ chạm vào lại truyền đến cảm giác tê dại khó tả.
Không nhịn được, Đường Tự khẽ hé mắt, liếc nhìn Bùi Hành Vũ, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt của hắn.
Đôi mắt đen sâu thẳm như chứa đựng một xoáy nước, muốn cuốn cậu vào tận đáy.
Trong khoảnh khắc ấy, Đường Tự ngây người, ánh mắt ngơ ngác nhìn Bùi Hành Vũ, yết hầu không tự chủ mà khẽ chuyển động.
Giây tiếp theo, Đường Tự cảm giác được bàn tay của Bùi Hành Vũ nâng cằm cậu lên, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn dần dần phóng đại trong tầm mắt.
Bùi Hành Vũ nhẹ nhàng cúi xuống, đôi môi hắn chạm khẽ vào môi Đường Tự.
Chỉ thoáng qua trong giây lát rồi tách ra.
Nhưng cảm giác ấm áp ấy như khắc sâu lên môi, không hề thấy khó chịu, ngược lại còn cảm giác thoải mái đến lạ thường.
Chỉ là, sự chạm nhẹ đó quá ngắn ngủi, Đường Tự còn chưa kịp cảm nhận trọn vẹn.
Mang theo sự tò mò muốn tìm hiểu, cậu bất ngờ giữ lấy gáy của Bùi Hành Vũ, mạnh mẽ áp môi mình lên môi hắn.