Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 7: Mẹ chồng là người ở đỉnh kim tự tháp 1




Sắc trời dần dần tối sầm.
Ngô Tuệ Nương ở nhà bếp dọn dẹp, Trình Loan Loan cùng bốn nhi tử ngồi ở bên cạnh bàn.
Nàng đang định nói mấy câu, ngoài cửa sân liền truyền đến tiếng người chửi đổng.
"Cái đồ phá của, nhà họ Triệu gặp vận đen tám đời mới cưới phải con đàn bà phá của nhà ngươi vào cửa! Tuất bạc của cha Đại Sơn có hai mươi lượng thôi, vậy mà hai mươi lượng này bị ngươi cầm đi trợ cấp nhà mẹ đẻ hết, đáng đời ngươi bị người nhà mẹ đẻ đánh một trận, làm sao không đánh cho chết luôn đi, có thể bớt được một cái tai họa!"
"Ngay trước mặt toàn thôn dân nhổ rau tiểu nga, bớt tỏ vẻ khổ sở ở trước mặt người trong thôn đi, làm như nhà họ Triệu khắt khe ngươi vậy... Tiểu xướng phụ nhà ngươi có bạc là đưa nhà mẹ đẻ, không có bạc mua lương thực, còn tìm người mượn lương thực, có biết xấu hổ hay không hả..."
Trình Loan Loan nhìn ra ngoài cổng.
Nàng nhận ra được đây là mẹ chồng nguyên thân, người luôn không đội trơi chung với nguyên thân, một năm trước sau khi nguyên thân la lối khóc lóc đòi chia nhà, cùng mẹ chồng cả đời không qua lại với nhau, là kiểu dù gặp nhau trong thôn thì cũng sẽ không chào hỏi.
Nàng có chút cảm thấy may mắn vì nguyên thân đã chia nhà rồi, như vậy nàng sẽ không cần đi ứng phó cả gia đình nhà Triệu gia.
Lão thái thái này tinh thần cũng thật là tốt, trời tối om thế mà còn chạy đến cửa để mắng nàng!
Nàng là loại người đứng chịu mắng hay sao?
Trình Loan Loan đứng dậy đi ra ngoài.
Triệu lão thái thái nhìn thấy nàng đi ra liền nói: "Tức phụ Đại Sơn, ngươi lại đây!"
Ngô Tuệ Nương vội vàng đi qua.
"Đây là đồ ăn ta chuẩn bị cho bốn đứa cháu trai, ngươi đem nấu cho chúng ăn!" Lão thái thái ném cái túi sang, "Ngươi cũng đã làm mẹ rồi, mạnh mẽ một chút cho ta, không vì người khác cũng phải vì hài tử trong bụng mà suy nghĩ một chút!"
Triệu lão thái thái hung hăng trừng mắt nhìn Trình Loan Loan một cái, xoay người liền đi, tấm lưng kia nhìn thế nào cũng có chút dáng vẻ chạy trối chết.
Trình Loan Loan nhớ ra rồi.
Nguyên thân và lão thái thái thỉnh thoảng cãi nhau một trận, nguyên thân ỷ vào tuổi trẻ, mỗi lần đều mắng lão thái thái không thể cãi lại.
Buổi tối lão thái thái lại đây, mắng một trận hết giận rồi lại sợ bị con dâu mắng ngược lại sẽ mất mặt, cho nên chạy nhanh rời đi.
"Nương......"
Ngô Tuệ Nương lắp bắp gọi một tiếng, đưa cái túi trong tay cho Trình Loan Loan.
Đến bà nội cũng sợ mẹ chồng nàng ấy, nàng ấy nào dám đối nghịch, chọc giận mẹ chồng, đến lúc đó nàng ấy lại phải quỳ cả đêm.
Trình Loan Loan vốn dĩ không muốn, đây là lão thái thái trợ cấp mấy đứa cháu ruột, nàng lấy danh không chính ngôn không thuận.
Nhưng trên tay nàng còn có chút lương thực, cần phải có một cái cớ quang minh chính đại để lấy ra.
Nàng nhận túi nói: "Thời gian không còn sớm, nấu chút nước tắm rửa rồi đi ngủ."
Ngô Tuệ Nương vội vàng bưng một chậu nước đã nấu sẵn nói: "Nương, trong nhà còn lại chút nước này, ngài tắm trước đi."
Trước?
Ý tứ này là, nước nàng tắm xong rồi thì mấy người bọn họ lại tắm tiếp?
Khóe miệng Trình Loan Loan co rút.
Được rồi, nàng không thể yêu cầu quá cao, đang trong thời kỳ hạn hán, có thể có nước rửa cái mặt đã không tồi rồi.
Lúc này, nàng lại cảm thấy vô cùng may mắn vì mình xuyên thành mẹ chồng, mẹ chồng cổ đại, đó là người đứng ở đỉnh kim tự tháp, đến tắm rửa cũng là người tắm đầu tiên!
Người một nhà thay phiên nhau rửa mặt rửa tay, một chậu nước trong biến thành nước đen.
Cuối cùng, Triệu Đại Sơn đi đến trên bờ ruộng hắt một chậu nước đen lên trên đồng ruộng khô cạn.
Đến khi đi ngủ, Trình Loan Loan lại hóa đá.
Trong nhà chỉ có hai phòng, đại nhi tử đã thành hôn cùng con dâu cả một gian, nàng và ba nhi tử còn lại ngủ một gian.
Cái giường duy nhất, mẹ con bốn người phải nằm ở bên nhau.
Trời mới biết, từ trước tới nay nàng chưa từng ngủ chung với người khác chứ nói chi là ngủ cùng ba người khác phái trên một chiếc giường!
Ba tiểu tử là con trai ruột của thân thể này nhưng không có chút quan hệ nào với nàng, tư tưởng của nàng một chốc một lát căn bản không tiếp thu được!
Lúc nàng đang giằng co, bên tai đã vang lên tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác.
Tiếng ngáy một trận một trận, nơi nào còn ngủ được nữa.
Trình Loan Loan khóc không ra nước mắt.
Chờ sau khi có tiền rồi, chuyện thứ nhất chính là xây nhà, nàng nhất định phải có căn phòng thuộc về chính mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.