Xuyên Đến Mạt Thế Trang Thành Ngốc Tử

Chương 30: Bị bao vây ở siêu thị




Đội ngũ tách ra, Từ An đi cùng Từ Vũ Hàn và A Quân, bọn họ lái chiếc Suv bạc mà A Quân và Lục Khang đã ngồi lúc đến. A Quân lái xe, cậu và Từ Vũ Hàn ngồi ở ghế sau. Từ Vũ Hàn tựa trên vai Từ An khiến cho cậu không dám lộn xộn, sợ sẽ làm hắn tỉnh giấc.
Từ An vẫn còn cảm thấy áy náy vì chuyện lúc sáng, bản thân đã hứa là sẽ đợi nhưng lại bỏ đi mà không để lại một lời, có lẽ đã khiến Từ Vũ Hàn phiền lòng. Thấy hắn dường như không được thoải mái, Từ An điều chỉnh tư thế một hồi, sau cùng để cho Từ Vũ Hàn nằm trên đùi mình ngủ.
Phải nói là Từ An đã đánh giá quá thấp lực thừa nhận của Từ Vũ Hàn. Trước kia khi mới bắt đầu tiếp nhận sự nghiệp, cho dù có hai, ba đêm không ngủ đi nữa, Hàn đại thiếu vẫn có thể duy trì tỉnh táo, huống chi hôm nay chỉ mới là một buổi sáng.
Bọn họ vẫn trong phạm vi nội thành, đoán chừng còn một quãng đường nữa mới có thể ra khỏi S thị. A Quân dừng xe lại, cách đó một khoảng có một siêu thị, chắc là muốn vào trong thu thập một chút. Xe vừa dừng Từ Vũ Hàn lập tức mở mắt ngồi thẳng người, vẻ mặt tỉnh táo không giống như mới ngủ dậy.
Thấy hắn có tinh thần như vậy, Từ An dẩu môi rầu rĩ. Chưa nói đến buổi trưa cậu còn không được ngủ, cả một quãng đường đều dâng hai chân ra cho Từ Vũ Hàn gối đầu, hiện giờ chân cậu đã tê rần.
Từ Vũ Hàn tất nhiên biết nguyên do tại sao chân Từ An bị tê, vẻ mặt rất đường hoàng vươn tay xoa chân giúp cậu.
A Quân thấy Từ Vũ hàn đã dậy liền nói: "A Hàn, siêu thị phía trước có vấn đề, chúng ta bỏ qua hay vẫn vào trong thu thập chút đồ đây?" Con đường này chưa được tính là vắng vẻ, một siêu thị cỡ vừa như thế này còn không bị người khác cướp bóc, vừa nhìn liền biết có chỗ kỳ quái. Hơn nữa xung quanh không thấy bất kỳ chiếc xe nào, xe bị hỏng cũng không có, vô cùng vắng lặng, không có người giở trò mới là lạ.
Từ An tập trung tinh thần lực vào hai mắt, quan sát kỹ một đoạn đường phía trước, sau đó nhăn mặt buồn bực nói với Từ Vũ Hàn: "Anh, đoạn đường phía trước bị rải đinh, không thể chạy qua được."
Từ Vũ Hàn tuy có thắc mắc vì sao Từ An biết được, nhưng hắn không hỏi, chỉ gật đầu nói: "Xem ra có kẻ ở nơi này ôm cây đợi thỏ, những người đi qua đoạn đường này phần lớn là dữ nhiều lành ít." Người không có xe nếu đi qua đây chắc chắn sẽ bị những kẻ bên trong bắt lại. Người chạy xe qua, nếu dừng lại vào trong siêu thị lấy đồ, kết quả khỏi cần nói, còn nếu tiếp tục đi thẳng sẽ cán trúng đinh, chẳng có kết quả nào tốt.
Từ Vũ Hàn nói xong, hai người còn lại đều im lặng chờ quyết định của hắn. A Quân vẫn có chút điều suy nghĩ, còn Từ An thì thản nhiên, đem sô cô la lúc trước Từ cho cậu ra, ngồi một bên bắt đầu gặm ăn. Dù sao bên cạnh vẫn còn một ông anh họ vạn năng này, không cần Từ An phải tốn sức động não.
Từ Vũ Hàn thấy thái độ 'chuyện gì cũng không liên quan đến mình, mình chỉ cần ăn là đủ' của Từ An, vừa tức giận vừa buồn cười vươn tay hung hăng vò đầu cậu. Kể từ khi cùng đám người của Từ tách ra, tâm trạng của hắn không hiểu sao ngày càng tốt. Từ An lúc nãy mới vừa tắm xong, tóc mềm mềm mượt mà, xúc cảm mát lạnh sờ rất êm tay.
Từ An dẩu môi, quay đầu kháng nghị: "Anh họ, nếu anh còn sờ nữa em chắc chắn sẽ bị hói!" Từ Vũ Hàn mỉm cười, không tiếp tục xoa loạn, nhưng cũng không thu móng vuốt của mình lại, tay vẫn đặt trên đầu Từ An.
Nhìn siêu thị phía trước, Từ Vũ Hàn hừ lạnh một tiếng: "Nếu bọn chúng đã dám ở đây chặn cướp người khác, thì cần phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị người khác đánh cướp. A Quân, chúng ta vào trong, còn tiểu An ở lại xe." Nghe Từ Vũ Hàn nói, A Quân mở hộp chứa đồ chỗ ghế lái lấy ra hai khẩu súng lục với bốn băng đạn, sau đó đưa một khẩu súng với hai băng đạn cho hắn.
Từ Vũ Hàn giắt súng sau lưng, quay đầu thấy Từ An vẫn giữ tư thế như lúc trước, cắm cúi gặm sô cô la, hắn nhịn không được lại dặn dò: "Vào trong siêu thị có thể sẽ nguy hiểm, xung quanh không có tang thi, cậu chỉ cần ở yên trong xe là được. Nhưng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức lái xe bỏ đi, hiểu không?"
Từ An ngẩng đầu lên, cầm thanh kiếm Khuyết Nguyệt của mình quơ quơ mấy cái, đáp: "Em hiểu rồi, em có thể tự bảo vệ, đừng lo cho em." Từ Vũ Hàn gật đầu, liếc nhìn cậu một lần nữa rồi mới mở cửa xe bước xuống, cùng A Quân đi về phía siêu thị.
"Nhưng nếu có chuyện, chắc chắn em sẽ không bỏ đi." Từ An nhìn bóng lưng xa xa của Từ Vũ Hàn, mím môi nhỏ giọng bổ sung.
Hai người bước vào siêu thị, bên trong được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, một chút bộ dạng của mạt thế cũng không nhìn ra. Không để cả hai quan sát đủ, từ các góc lần lượt có người bước ra, họng súng màu đen đồng loạt nhắm vào Từ Vũ Hàn và A Quân.
Từ Vũ Hàn và A Quân rất ăn ý giơ tay lên tỏ vẻ sẽ không phản kháng, bọn kia thấy vậy, đánh mắt với nhau, lập tức có mấy gã cầm băng keo bản to đi về phía hai người. Khi mấy tên kia đến gần chỉ cách vài tấc, Từ Vũ Hàn và A Quân lập tức trở tay, nhanh chóng một chiêu bẻ gãy cổ bọn chúng.
Những tên khác phản ứng chậm hơn, phát hiện hai tên đồng bọn đều đã chết lập tức giơ súng lên bắn, nhưng tiếc là chỉ có thể bắn trúng xác của đồng bọn. Từ Vũ Hàn và A Quân nhân lúc bọn chúng chần chờ, lập tức nhảy về hai hướng khác nhau, nấp vào giữa các quầy hàng. Trong siêu thị diễn ra một màn đấu súng không cân sức, vậy nên rất nhanh đã kết thúc.
Từ An đang yên ổn ngồi trên ghế ăn sô cô la thì cửa xe bị đập, cậu vừa quay qua liền thấy một gương mặt dán sát vào kính xe. Một bên mặt nó chỉ còn lại đống thịt bầy nhầy, thấy được cả xương gò má. Con mắt bên trái của nó lòi ra ngoài treo lủng lẳng trên mặt, một bên mắt còn lại trắng dã trừng to, miệng há lớn khiến cho hỗn hợp đỏ vàng hòa từ máu và chất dãi chảy ra ngoài.
Tang thi đang dùng đầu không ngừng va vào kính xe, may mà xe dùng kính chống đạn chất lượng tốt, không phải lo bị nó va hỏng. Từ An có hơi bị giật mình, chẳng còn chút cảm giác thèm ăn nào. Cậu bĩu môi cất thanh sô cô la đang ăn dở vào ba lô, sau đó mới đảo mắt nhìn xung quanh.
Vừa rồi một cái bóng cũng không thấy, hiện tại lại xuất hiện cả một đám tang thi. Tang thi đột nhiên tụ tập về hướng này, đếm sơ cũng không dưới năm mươi con, đến cùng là cái gì đã hấp dẫn chúng?
Cầm Khuyết Nguyệt vuốt ve hai cái, Từ An rút kiếm ra khỏi vỏ. Cửa xe bật mạnh khiến con tang thi kia văng ra xa, nhưng rất nhanh đã lồm cồm bò dậy, cùng với những tang thi khác thấy chết không sờn nhào lại. Từ An một người đứng giữa đám tang thi, cứ như cừu giữa bầy sói, đặc biệt bắt mắt.
Từ An vung kiếm chém đứt đầu mấy tang thi ở gần, cố gắng tránh không để máu bắn lên người mình. Nhưng tang thi xung quanh khá đông, lúc đầu còn có thể tránh né một chút, sau đó đều là phải chém giết liên tục, khiến bộ quần áo vừa mới thay không lâu rất nhanh đã dính đầy máu.
Sau khi giải quyết xong đám người kia, Từ Vũ Hàn và A Quân gom xác bọn chúng để lên xe đẩy hàng, thu được một thùng đạn dược, còn ngoài ý muốn phát hiện một thùng giữ nhiệt chứa không ít túi máu.
Đột nhiên nghe âm thanh của tang thi gầm rú từ bên ngoài vang lên, Từ Vũ Hàn trong lòng phát lạnh, nhanh chóng cầm súng chạy ra. Giải quyết vài tang thi đứng gần cửa, hắn lập tức nhìn thấy Từ An đang bị cả đám tang thi bao vây.
Từ An vừa chém chết một tang thi, con phía sau liền xông lên. Lúc đầu cậu nghĩ là sẽ ứng phó được, nhưng không ngờ cơ thể đột nhiên thoát lực, tay cầm kiếm run lên, thiếu chút nữa đã bị tang thi vồ trúng.
Từ Vũ Hàn vừa chạy đến vừa giơ súng, bắn chết mấy tang thi gần Từ An nhất. Súng rất nhanh hết đạn, hắn không kịp thay băng đạn mới, chỉ có thể ném súng, rút dao găm mang theo bên người ra, vừa giết tang thi vừa kéo Từ An, đưa cậu chạy vào trong siêu thị.
A Quân đã sớm chờ, giơ súng bắn chết tang thi cản đường, đợi Từ Vũ Hàn và Từ An vào trong lập tức chốt cửa lại, kéo tủ hàng chèn ở phía trước.
Từ Vũ Hàn thấy gương mặt Từ An tái nhợt, lo lắng siết chặt cổ tay cậu. Từ An trên người dính không ít máu của tang thi, tanh hôi cực kỳ khó chịu, nhếch nhác cười: "Em không sao, không có bị thương." Dù nói vậy, nhưng Từ Vũ Hàn vẫn không buông tay cậu ra, ngược lại còn nắm chặt hơn.
Nhớ lại hình ảnh Từ An đứng giữa bầy tang thi vừa rồi, Từ Vũ Hàn đến giờ vẫn cảm thấy sợ. Hắn hối hận lúc đầu sau không dứt khoát bỏ đi, còn muốn thu thập đám người này làm gì. Dù sao những người đi qua đây có bị chúng giết cũng đâu liên quan đến hắn, hắn lại vì vậy mà đặt Từ An vào tình cảnh nguy hiểm. Đáng giá sao?
A Quân thấy ánh mắt Từ Vũ Hàn nhìn Từ An, trong chốc lát như hiểu rõ cái gì đó, nhưng anh ta lựa chọn im lặng.
Thấy tang thi có xu hướng tập trung ngày càng nhiều, A Quân mới mở miệng phá vỡ khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi giữa hai người kia, nghiêm trọng nói: "A Hàn, bãi đất trống phía sau siêu thị có không ít xác người, chắc là những người bị mấy kẻ này giết, đoán chừng tang thi bị mùi máu ở đó thu hút đến. Mà trong những xác chết đó, có một số nhìn qua như là bị rút cạn máu, số máu kia có lẽ đều chứa ở đây."
A Quân đưa súng của mình cho Từ Vũ Hàn, còn bản thân thì lấy một khẩu súng vừa thu được từ mấy kẻ kia, vừa thay băng đạn vừa nói: "Đám tang thi này trước đó có lẽ đã tụ tập xung quanh, chỉ là ở góc khuất chúng ta không thấy. Bởi vì nghe được tiếng súng cùng với mùi máu tanh, vậy nên mới bị thu hút đến."
Cửa siêu thị không phải làm bằng kính chống đạn như xe của bọn họ, rất nhanh đã bị tang thi đập ra vết nứt. Chúng tụ tập xung quanh siêu thị càng lúc càng nhiều, đoán chừng tang thi trong phạm vi vài cây số đều tập trung hết ở đây.
A Quân kéo theo xe đẩy xác chết của mấy tên vừa rồi cùng với vài túi máu chạy lên lầu một, Từ Vũ Hàn thì bế Từ An lên, chạy theo sau.
Rất nhanh, cánh cửa kính không chịu nổi lực đập phá của mấy chục con tang thi, rốt cuộc vỡ ra, đám tang thi lập tức chen lấn nhau tràn vào bên trong siêu thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.