Xuyên Đến Mạt Thế Trang Thành Ngốc Tử

Chương 21: Em muốn tìm một nam nhân




Địa điểm: Phòng khách Từ gia.
Nhân vật: Từ Vũ Hàn, Từ An.
Tình hình: Một người nhìn chằm chằm người kia và một người cúi đầu nhìn chằm chằm tay mình.
Không khí: Đầu tiên là im lặng, tiếp theo là im lặng, sau đó... vẫn là im lặng.
Trước đó một giờ.
Trong nhà xe khách sạn, Từ Vũ Hàn nắm cổ áo Lục Khang: "Là cậu bảo tiểu An làm như vậy?"
Lục Khang nhún vai, vẻ mặt cực kỳ đáng đánh: "Này này, phải nói chuyện rõ ràng đã, đây là cậu ấy tình nguyện, tôi không có ép buộc nha.
Trước đó vài ngày, Lục khang nhận được tin nhắn của Từ An nói là muốn hẹn gặp, chính hắn cũng có chút ngạc nhiên. Khi nghe được yêu cầu của cậu, Lục Khang nhịn không được phải hỏi lại: "Chuyện như vậy mà cậu lại đến tìm tôi chứ không phải anh họ cậu, không sợ tôi giở trò gây bất lợi cho các cậu à?"
Sau đó thì sao nhỉ? Lục Khang nhận được một câu trả lời thế này: "Anh thích thì cứ tự nhiên, nhưng trước đó phải xem là anh có thể hay không đã." Lần đầu tiên hắn bị một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch uy hiếp, chỉ là không biết tại sao, lúc đó hắn lại không cách nào có loại suy nghĩ phản kháng được, cứ có ảo giác giống như bị ai đó giật dây điều khiển.
Lục Khang thấy Từ Vũ Hàn vẻ mặt trầm trọng, đành thu lại bộ dáng muốn ăn đập của mình, chỉ là lời nói ra vẫn đáng đánh như trước: "Tôi chỉ làm đúng yêu cầu của Từ An thôi, dù sao chuyện này đối với cậu không hề có hại. Với lại, người kiếm lời là cậu chứ không phải tôi à nha?" Đứa em họ tai họa biến thành cậu nhóc đáng yêu nghe lời, hơn nữa đối xử với anh trai rất tốt.
Đột nhiên hắn cũng muốn có một đứa em trai như Từ An phải làm sao bây giờ?
Từ Vũ Hàn không còn gì để nói, thật muốn ngay tại chỗ đánh cho tên này bầm dập. Chỉ là khi liếc mắt sang chiếc của mình ở gần đó, Từ Vũ Hàn phát hiện đứa nhỏ nhà mình đang ngồi bên trong xe, mặt dán vào kính cửa chớp chớp mắt nhìn qua. Bị hắn phát hiện liền quay mặt đi, quy củ ngồi thẳng người. (Đừng hỏi tại sao người ta đang ở trong xe mà Từ ca vẫn có thể biết được em trai nhà mình ngồi thẳng người - desu.)
Hiện tại.
Từ An lần đầu phát hiện anh họ nhà mình khi tức giận tương đối đáng sợ, cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi loại áp lực này, rốt cuộc cũng mềm nhũn lên tiếng: "Anh họ, chuyện cổ phần em không nói trước với anh là em sai, nhưng mà dù sao cổ phần nằm trong tay em cũng không làm được tích sự gì. Vậy nên em mới tự làm chủ..." Từ An càng nói giọng càng nhỏ, đầu cũng cúi thấp xuống, chỉ chừa lại cho Từ Vũ Hàn một cái đỉnh đầu lông xù.
Từ Vũ Hàn không biết vì sao có ảo giác rằng bản thân mình mới là người có lỗi, trong lòng bị cái đầu tóc đen lông xù kia làm cho mềm hóa. Trước khi tự hỏi thì đã vươn tay xoa xoa vuốt vuốt đầu nhỏ của em trai nhà mình, giọng điệu nhẹ nhàng giảng giải: "Tiểu An, tôi đối tốt với cậu không phải vì số cổ phần đó. Nếu thấy những thứ đó phiền phức thì có thể để cho cha cậu tiếp tục thay cậu bảo quản, không nhất thiết phải chuyển sang cho tôi."
Từ An không bị trách cứ lập tức chuyển đề tài: "Anh họ, anh thích Cố Mỹ Đình sao?"
Từ Vũ Hàn hơi ngẩn ra: "Không phải chuyện của cậu."
"Kỳ thực nếu anh không thích cô ta thì không cần thiết phải kết hôn đâu, nếu vì chuyện cổ phần, vậy từ giờ anh không cần lo lắng nữa. Chị dâu em phải là người thật tốt, thật xinh đẹp, thật lòng quan tâm anh, quan trọng nhất phải là người anh thích." Đứa nhỏ nào đó mới đọc xong một vài cuốn truyện tình cảm của thanh thiếu niên, bắt đầu lấy kiến thức ra sử dụng.
Trong đầu Từ Vũ Hàn đột nhiên nảy ra một suy đoán: "Chẳng lẽ cậu không thích Cố Mỹ Đình?" Nên mới chuyển cổ phần cho tôi?
Từ An: "Cũng không hoàn toàn..."
Từ Vũ Hàn thở dài: "Em về phòng trước đi."
Thấy người nào đó tỏ vẻ không còn giận, Từ An vui vẻ chạy về phòng, trước khi đi còn quay lại cho hắn một cái mặt cười, trong lòng thì lặng lẽ giờ hai ngón tay lên ('v').
Từ Vũ Hàn không hiểu sao cảm thấy buồn bực, vốn dĩ đính hôn với Cố Mỹ Đình chỉ để đánh lạc hướng Cố gia. Chín ngày sau dù hắn có cùng cô ta làm lễ hay không thì cổ phần trong tay Cố lão gia hắn cũng nắm được. Cùng cô ta đính hôn chỉ là che mắt để Cố gia không đề phòng, nhưng ai ngờ lại khiến đứa nhỏ nhà mình hiểu lầm, một cái hiểu lầm liền đem toàn bộ cổ phần của mình hai tay dâng cho hắn. Hắn lo lắng Từ An ngây thơ như vậy lỡ như bị người khác lừa gạt thì phải làm thế nào đây?
Nhưng nếu Từ An đã tin tưởng hắn như vậy, hắn sẽ không khiến cậu thất vọng. Từ Vũ Hàn cầm điện thoại bấm gọi: "Việc tôi giao cho cậu, hiện tại liền tiến hành đi."
Hai hôm sau, cách một tuần trước ngày đính hôn của Từ Vũ Hàn và Cố Mỹ Đình, trên trang bìa các báo đều đăng tin lễ đính hôn của hai nhà Từ - Cố bị hủy bỏ.
Mấy ngày sau đó Cố gia trên dưới đều chao đảo, bộ phận nguyên liệu có vấn đề, chất lượng không được đảm bảo, nhưng vậy vẫn chưa làm Cố gia sừng sững bấy lâu ngã xuống. Quan trọng là có người bỏ đá xuống giếng, một số hoạt động rửa tiền của Cố gia đều bị lôi ra ánh sáng, bằng chứng đầy đủ không thể chối cãi. Cố gia lần này ngã không thể đứng lên được, toàn bộ cổ phần trong tay Cố gia đều bị Từ Vũ Hàn mua lại.
Sau đó một tuần, Ung gia lão gia chủ bị ám sát, người trong Ung gia bắt đầu làm loạn tranh đoạt quyền thừa kế. Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Từ Vũ Hàn thản nhiên nhìn từng người từng người Ung gia ngã xuống, hắn cũng nhúng tay kích động một vài người, khiến bọn họ làm ra một số hành vi điên cuồng, chung quy người có lợi lớn nhất cuối cùng vẫn là Từ Vũ Hàn.
Trong ngắn ngủi chưa đến hai tuần, hai gia tộc lớn lần lượt bị xóa tên khỏi S thị. Từ Vũ Hàn bằng năm mươi hai phần trăm cổ phần đem toàn bộ Từ thị nắm trong tay, sau đó bắt đầu tổng thanh trừ, những người không an phận đều bị hắn ở trong tối lẫn ngoài sáng gây áp lực. Nhân lực của Từ thị ngoại trừ một số cổ đông vẫn luôn ủng hộ Từ Vũ Hàn ra, toàn bộ đều thay mới. Lần thay máu này xem như là lần thay đổi nhân lực lớn nhất của Từ thị từ trước đến nay.
Giới thương nghiệp chấn động lớn bao nhiêu, dù sao cũng chẳng liên quan đến Từ An, cậu hiện tại đang dán vào laptop làm một chuyện có thể cho là cực kỳ quan trọng.
Nhìn tin nhắn báo đến 'vẫn chưa tìm được' của thám tử, Từ An thất vọng đóng laptop. Cậu đắn đo một hồi, rốt cuộc ra quyết tâm, rời khỏi phòng mình đi đến phòng Từ Vũ Hàn.
Từ An vươn tay gõ cửa, sau khi nghe được hai chữ 'vào đi', Từ An mới mở cửa bước vào trong.
Từ Vũ Hàn đang xem tài liệu, vừa ngẩng đầu nhìn thấy cậu liền mỉm cười: "Tiểu An? Có chuyện gì sao, khuya như vậy vẫn chưa ngủ?"
Từ An hơi ngập ngừng: "Anh họ, em muốn nhờ anh tìm giúp em một người..." Dù không biết người kia có xuyên đến thời không này hay không, nếu có thì cậu cũng không biết bộ dạng đối phương hiện tại như thế nào, nhưng Từ An vẫn ôm một phần kỳ vọng.
Từ Vũ Hàn trong lòng xuất hiện một suy đoán, ngoài miệng vẫn đặt câu hỏi: "Là ai?"
Quả nhiên, Từ An đáp lại: "Một người nam nhân, tên anh ấy là Từ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.