Xuyên Đến Mạt Thế Trang Thành Ngốc Tử

Chương 17: Lão cha không bằng anh họ




Khi trở về Từ gia, Từ Vũ Hàn phát hiện sắc mặt Từ An tái nhợt, hắn lo lắng kéo cậu lại cẩn thận kiểm tra từ đầu xuống chân. Xác nhận không có vết thương nào Từ Vũ Hàn mới thở nhẹ ra, sau đó nhíu mày sờ trán cậu: "Sao vậy? Khó chịu chỗ nào? Không khỏe thì tôi đưa cậu đi bệnh viện." Từ An lắc đầu, lo lắng nhìn vết thương trên vai Từ Vũ Hàn, bộ dáng muốn hỏi lại thôi.
Trong mắt Từ Vũ Hàn ánh lên ý cười, niết niết mặt Từ An: "Đừng lo, tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ. Được rồi, nếu mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi, khó chịu thì nói với tôi."
Từ An gật đầu rồi đi về phòng, cậu lo lắng cho vết thương của Từ Vũ Hàn, nhưng nhiều hơn là lo lắng hắn phát hiện ra cậu bất thường. Vừa rồi Từ An đã dùng tinh thần lực lên người đàn ông kia, tạo ra một ảo giác giam lỏng thần trí của đối phương. Nhưng vì là lần đầu dùng tinh thần lực lên người khác, nên hiện tại tinh thần Từ An rơi vào tình trạng cực kỳ mỏi mệt.
Vừa nằm xuống giường Từ An đã ngủ mất, dù sao cơ thể này còn rất yếu ớt, khó mà chịu đựng nổi sức mạnh dị năng hệ tinh thần của Từ An. Bởi vì chưa dung hợp hoàn toàn nên khi sử dụng tinh thần lực, cơ thể này ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Từ An không còn cách nào khác ngoài chờ đợi cơ thể biến đổi, đến lúc đó thì linh hồn sẽ bắt đầu dung hợp hoàn toàn với thân xác của nguyên chủ.
Chờ Từ An tỉnh dậy đã muốn qua giờ cơm tối, cậu khó chịu lôi cơ thể của mình vào phòng tắm. Tuy ở trường bắn súng không phải vận động quá nhiều, nhưng vì đã lăn vài vòng dưới đất, cả người đều bẩn. Lúc trước mệt mỏi, chỉ cởi áo khoác cùng quần dài ra liền nằm ườn trên giường ngủ, hiện giờ cả người đều dính dấp khó chịu.
Trong phòng tắm có gương lớn, đúng lúc có thể tỉ mỉ quan sát thân thể này. Từ An không biết nên khóc hay nên cười, nguyên thân lớn hơn cậu vài tuổi, nhưng so với cái cơ thể nhỏ bé trước kia của cậu thì cái cơ thể này còn yếu ớt hơn.
Đời trước Từ An chỉ có thể hoạt động trong sở nghiên cứu, tuy làn da tái nhợt nhìn như yếu ớt nhưng kỳ thực cơ thể rất khỏe mạnh. Nhưng thể xác này của nguyên chủ, trước khi linh hồn Từ An bám vào còn có vẻ cứng cỏi một chút, ai biết được giờ lại biến thành trắng nõn mịn màng, càng đừng nói đến cơ bắp. Từ trên xuống dưới, chẳng có một chút tính uy hiếp nào. Từ An đánh giá một hồi, quyết định không để tâm tới, nhìn càng yếu ớt càng tốt, ở trước mặt người khác sẽ không bị đối phương đề phòng.
Từ An thay một bộ đồ thoải mái ra liền rời khỏi phòng đi xuống phòng ăn. Khiến cậu ngạc nhiên là Từ Vũ Hàn còn chưa dùng bữa, thức ăn đặt trên bàn không có dấu hiệu đã đụng qua.
Thấy Từ An bước đến, Từ Vũ Hàn đặt tờ báo trên tay sang một bên, nói với cậu: "Dậy rồi? Đến dùng cơm." Từ An hơi đỏ mặt, nhanh chóng bước qua ngồi bên cạnh hắn. Rõ ràng người bị thương là Từ Vũ Hàn, cậu còn để đối phương đợi mình dùng bữa.
Vừa động đũa được vài lần, tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên, không lâu sau một nữ hầu tiến vào nói với Từ An: "Cậu An, có điện thoại gọi cho cậu, là ông ba."
Từ An nghe cái danh xưng này có hơi ngẩn người, sau đó buông đũa đứng dậy đi về phía phòng khách. Bắt điện thoại, Từ An nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Xin chào, tôi là Từ An." Đầu bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp: "Tiểu An à? Là cha đây, dạo này ở đó thế nào rồi?"
Từ An nghĩ nghĩ rồi đáp: "Vẫn ổn." Ngoại trừ việc con trai của ông đã 'chết' thì mọi chuyện thật sự cực kỳ ổn.
Từ Kiến ngừng một chút, sau đó nói: "Tiểu An, ba ngày nữa là tiệc sinh nhật mười tám tuổi của con. Ngày mai ta sẽ bay từ T quốc trở về, con muốn quà sinh nhật gì, ta mua cho con." Nghe giọng của ông ta, chắc là còn chưa biết tin Từ An mất trí nhớ, lời nói vẫn thản nhiên như trước coi 'Từ An' như một đứa trẻ.
Từ An không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt: "Không cần, tôi không muốn quà gì." Ai biết lời này lại khiến Từ Kiến cười hai tiếng: "Ha ha, con trai đã lớn. Được rồi, ta có việc, gặp con sau." Từ An 'vâng' một tiếng rồi cúp máy.
Khi trở về bàn ăn, Từ An không động đũa nữa, dù lúc nãy chỉ mới ăn một ít nhưng hiện tai nhìn thức ăn cậu lại không muốn ăn. Từ Vũ Hàn liếc mắt nhìn sang: "Cha cậu sắp trở về?" Từ An gật đầu, cầm ly sữa trên bàn nhấp một ngụm: "Ông ấy nói ngày mai trở về."
Từ Vũ Hàn không nói nữa, tiếp tục dùng bữa, tuy vậy vẫn âm thầm quan sát thái độ của Từ An. Thấy cậu không định ăn thêm, nhíu mày định nói thì Từ An đột ngột cất lời: "Anh, ba hôm nữa là sinh nhật mười tám tuổi của em, em xin anh một chuyện được không?"
Từ Vũ Hàn nhướng mày, hứng thú hỏi: "Muốn làm cái gì? Xin phép trịnh trọng như vậy?"
Từ An cũng làm ra vẻ nghiêm trang: "Anh họ, em muốn tổ chức tiệc sinh nhật vào buổi tối, có được không?"
Từ Vũ Hàn không ngờ Từ An nghiêm túc trịnh trọng hỏi xin hắn chỉ vì vấn đề còn chẳng được tính là vấn đề này, không nghĩ nhiều đã đáp ứng: "Không có chuyện gì. Tuy thiệp mời đã gửi cách đây một tuần nhưng bên trên không có ghi thời gian, để ngày mai tôi bảo người thông báo là được." Ngừng một cái, sau đó hắn hỏi lại: "Chỉ có nhiêu đó?"
Từ An rất nghiêm túc rất lịch sự rất trang trọng đáp: "Chỉ nhiêu đó." Nói xong, còn gật đầu một cái để phụ họa.
Từ Vũ Hàn bị Từ An chọc cười, đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn chưa vơi bao nhiêu, sau đó lại nhìn cơ thể thon gầy của Từ An: "Có muốn ăn thêm không?" Từ An là người rất có tinh thần ăn uống, nhất là với một bàn thức ăn đầy thịt như thế này. Hắn nghĩ chắc là vì cậu cảm thấy phiền lòng về cuộc điện thoại vừa nãy nên mới không muốn ăn thêm.
Từ An lắc đầu với Từ Vũ Hàn, tỏ ý mình không thấy đói, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Đến cửa đột nhiên Từ An quay đầu, khóe môi cong cong cười nói với Từ Vũ Hàn: "Vẫn là anh họ tốt với em nhất!"
Nhìn theo Từ An rời khỏi, ý cười trên môi Từ Vũ Hàn mất đi, ánh mắt tối xuống. Tốt? Hắn hình như chưa từng đối tốt với ai trước đây, vậy tại sao thái độ của hắn hiện giờ lại thay đổi lớn như vậy? Từ Vũ Hàn sẽ không cho rằng có thứ gọi là ràng buộc huyết thống, nếu không trước kia hắn đã không cảm thấy chán ghét Từ An. Nhưng kể từ sau khi gặp Từ An ở bệnh viện, lần đầu nhìn thấy cậu lộ ra mặt yếu đuối với mình, hắn lại có suy nghĩ muốn đối tốt với đứa nhỏ này.
Từ Vũ Hàn day trán, mười hai tuổi mất bố mẹ, mười chín tuổi ông nội qua đời, bác cùng em trai lại như hổ đói rình mồi, chẳng lẽ tất cả chuyện đó khiến hắn trở nên khát cầu tình thân?
Do đó, khi đứa em trai này trở nên nhu thuận ngoan ngoãn, hoàn toàn không có tính uy hiếp, liền khiến hắn muốn đối tốt với cậu, là vì thiếu thốn tình thân sao? Nếu vậy cũng chẳng sao cả, dù sao Từ An hiện tại không khiến Từ Vũ Hàn chán ghét. Chỉ cần Từ An tiếp tục làm một đứa em trai nhu thuận ngoan ngoãn, Từ Vũ Hàn không ngại tiếp tục làm một anh trai tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.