Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 95: Văn Tự Truyền Thừa - Gia Tăng Hiểu Biết




Năm người ra khỏi bộ lạc cũng có động tĩnh không nhỏ, cũng may hiện tại là thời kì đặc biệt cũng không có bao nhiêu người nghĩ nhiều, tóm lại là thuận lợi đi ra ngoài. Có nhiều người kỳ quái, làm sao giống cái cũng đi theo, nhưng mà vừa thấy có bốn thú nhân ở đó cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nên cũng buông lo lắng trong lòng xuống.


Địa phương sừng tê giác thú thích ở là một đống loạn thạch, nơi đó có rất nhiều hố động thiên nhiên, vừa có thể che gió che mưa, còn có thể có phải cọ xát xuống làn da hay không. Phải biết rằng da sừng tê giác thú là rất dầy, mà loại thú giống như thế này thì ký sinh trùng trên người cũng không thiếu, không có việc gì thì thích tìm một đại thụ thô ráp hoặc là tảng đá cọ cọ, cái này có thể lý giải.


Sau khi một nhóm bốn người rời khỏi đây, tìm đúng một phương hướng thì cẩn thận bay dưới tầng trời thấp. Lúc này tuyết lớn mờ mịt, vạn vật tĩnh lặng mọi việc đều phải lấy cẩn thận là trên hết. Mà Liễu Thư toàn thân bao bọc thực nghiêm kín nằm úp sấp ở trên lưng Allen, ngay cả gió lạnh lạnh thấu xương đến thì cũng có thể chịu được, đến nỗi làm cho Phách Nhĩ chuẩn bị xem kịch vui phải đánh giá cao bằng hai mắt.


Bốn thú nhân có các hình thú không giống nhau, khác biệt nhất đương nhiên là Carmen, chỉ một mình hắn là hình thú báo. Nhưng mà không thể không nói hình thú báo rất đẹp mắt, hình thể lưu loát nhất là tứ chi, nếu như đặt ở mặt đất để chạy mà nói, tuyệt đối là tốc độ vương giả.


Hình thú của Phách Nhĩ là một hổ thú màu đen, trên trán có chữ Vương màu vàng, lộ ra rất dễ thấy, tôn lên hắn càng thêm uy phong lẫm lẫm. Đạt Nhĩ vốn là thân cao lực lưỡng, hóa hình thú cũng không phụ sự trông mong, cũng còn lớn hơn Phách Nhĩ. Hắn là một hổ thú màu rám nắng, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng theo một tiếng hổ gầm, tiếng chấn động làm cho tuyết trên nhành cây ở phía dưới đổ rào rào rơi xuống, tuyệt đối là hổ gầm núi rừng, không hổ là thú vương. Hình thú của Allen sẽ không cần nhiều lời, con mèo bự màu đỏ kim, Liễu Thư cảm thấy mình càng ngày càng thích loại màu sắc này, cô nheo mắt càng níu chặt lông hổ.


Có một tiếng hổ gầm rung động của Đạt Nhĩ, dọc theo đường đi đều không có gặp được động vật gì, đương nhiên gần đây động vật cũng đều ăn ăn chạy chạy, thân thể vốn không có bao nhiêu.


"Bầy sói ở bên kia núi rừng lui tới thường xuyên, mà khoảng cách lãnh địa sừng tê giác thú và chúng nó cách không xa không gần, chúng ta cẩn thận chút, cũng đừng gặp phải con nào đi ra tra xét." Khi sắp đến địa điểm, Allen đột nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng nói, dây thanh nói chuyện của hình thú thú nhân không tốt, giọng nói mang theo khàn khàn, rất ít nói chuyện.


"Đúng, cậu không nói thiếu chút nữa tôi đã quên." Phách Nhĩ cũng nói.


Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Liễu Thư ngẫm lại, thân thể bò bò lên phía trước, để sát vào lỗ tai Allen nói: "Khoảng cách lãnh địa của sừng tê giác thú và bầy sói chừng bao nhiêu?"


Allen ngẫm lại thuận miệng nói khoảng cách ước chừng, sau đó thì Liễu Thư bắt đầu yên lặng tính toán.


Trên đường mấy người nói hai câu, không qua bao lâu thì đến được địa điểm mục đích. Đây là một đống loạn thạch, cũng có thể nói là đống cự thạch, bởi vì một tảng đá đó đều cực kì to lớn khổng lồ, một đống cùng một chỗ như vậy, hố động bên trong nhất định rất lớn, trách không được sừng tê giác thú sẽ lựa chọn một địa điểm ăn lông ở lỗ như vậy đâu, thì ra là thuần thiên nhiên.


Mảnh đất lớn như vậy, mấy chục gia tộc sừng tê giác thú ở cũng dư dả, nhưng lại có hàng xóm, đương nhiên đều là một ít chim thú. Dù sao sừng tê giác thú chay mặn không chê, nếu con khác không chuẩn thì cho chúng nó ăn luôn, còn chim, mở miệng một cái còn không đủ nhét kẽ răng, chụp một cái bỏ chạy còn có thể bay, vừa không dễ bắt lại ăn không đủ no, làm cho sừng tê giác thú cũng khó được để ý tới, cho nên hàng xóm chúng nó chỉ là các loại chim thú.


"Chúng ta chỉ bay một vòng ở phía trên nhìn xem đi." Đạt Nhĩ đề nghị.Liễu Thư nhìn xem đại khái, sau đó lại để cho Allen bay thấp một chút, lấy ra giấy bút từ trong ba lô, đây là một trong những gia sản số lượng không nhiều lắm của cô: "Được, bay một vòng chung quanh bên ngoài là được, tôi ghi nhớ địa hình chung quanh." Cô cũng biết nguy hiểm, cũng rất cẩn thận.


Đối với Liễu Thư lấy ra thứ kỳ quái, thú nhân cũng hiếu kỳ, đều không hỏi nhiều, hỏi cũng hỏi không, dù sao bọn họ không biết dùng, quên đi về sau rồi nói sau


Sừng tê giác thú ý thức lãnh địa rất mạnh, Allen bọn họ chỉ cẩn thận bay bay ở vòng bên ngoài, không có đạp qua Lôi Trì một bước. Còn Liễu Thư thì lại đi theo cầm bút dùng hình thức bản đồ giản dị ghi lại trên giấy địa hình nơi này, ví dụ như vẽ mấy tảng đá, đây là địa điểm sừng tê giác thú di cư, cũng có cây cối bụi cỏ là vật đại biểu chung quanh, còn có ở giữa là cái gì.


Phách Nhĩ theo ở phía sau vừa vặn có thể nhìn đến cô đang viết viết vẽ vẽ, trong lúc nhất thời kinh ngạc: "Liễu Thư, em là người truyền thừa sao?"


"Gì?" Liễu Thư không hiểu ra sao ngẩng đầu, cả đầu mờ mịt: "Cái gì là người truyền thừa?" Cái gì vậy?


"Cái này..." Phách Nhĩ chỉ vào giấy bút trên tay Liễu Thư, còn có cái gì đó được vẽ ra: "Văn tự, đây là truyền thừa bộ lạc, chỉ có Vu y mới có thể, khi Vu y trở về với ôm ấp của thần thú, sẽ truyền thừa bọn nó cho một người thừa kế."


Bộ lạc là có văn tự, văn tự mỗi một cái bộ lạc đều không giống nhau, chúng nó đại biểu cho truyền thừa của bộ tộc. Truyền thừa ghi lại hết thảy trong bộ tộc từ lúc đầu phát triển cho tới bây giờ, là quan trọng nhất của bộ lạc, mà loại văn tự truyền thừa này chỉ có Vu y mới có thể, Vu y là đời đời tương truyền.


Cũng khó trách Phách Nhĩ thấy Liễu Thư viết vẽ thì kinh ngạc, hắn hiểu lầm cô đây là người truyền thừa Vu y của bộ lạc trước.


"Ực..." Đối với loại hiểu lầm này, thật sự làm cho cô rất bất đắc dĩ, đành phải giải thích: "Không phải, tôi không là người truyền thừa gì cả, ở chỗ của chúng tôi, mỗi người đều sẽ biết những thứ này, không có nói là truyền thừa gì."


"A... Như vậy hả?" Cũng không có ai dự đoán được sẽ là cái dạng này, nhất thời tràn ngập hứng thú đối với bộ lạc trước kia của Liễu Thư. Địa phương đó có dạng gì, có quần áo có thể mặc, có giầy, còn có rất nhiều thức ăn ngon, có thể ngủ trên giường đất ấm nóng, có nhà ở, mỗi người còn có thể đều học tập văn tự.


"Bộ lạc của cô thật tốt." Đạt Nhĩ thực hâm mộ, nhưng mà thú nhân này yêu quý nhất chính là bộ lạc mình: "Về sau bộ lạc chúng ta cũng sẽ tốt lên."


"Đúng." Phách Nhĩ mạnh mẽ gật đầu, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ là tộc trưởng tiếp theo, từ nhỏ hắn cũng chỉ có loại ý thức trách nhiệm dẫn theo bộ lạc cường thịnh lên, hiện tại loại cảm giác này càng sâu hơn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.