Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 93: Mượn Đao Giết Sói




Đối phó với bầy sói Liễu Thư đầu tiên nghĩ đến cho dù là dùng bất kỳ biện pháp gì, mặc kệ hết thảy ti bỉ vô sỉ âm hiểm hạ lưu, chỉ cần làm suy yếu sức chiến đấu bọn nó xuống, đây mới là việc quan trọng nhất.


Mà suy yếu sinh lực quân địch, cũng không nhất định phải tự mình ra tay, trong ba mươi sáu kế không phải còn có một chỗ kêu là 'Mượn đao giết người' sao. Cái Liễu Thư cần phải làm là mượn một cây đao, một thanh đao nhọn sắc bén bén nhọn, nhưng mà loại đao này cũng là con đao hai lưỡi, không cẩn thật thì tổn thương cũng chỉ có chính mình.


"Em nói cái gì, không được, tuyệt đối không được." Allen quá sợ hãi, đứng lên sắc mặt nghiêm túc, khẩu khí nghiêm khắc, một bộ dạng tuyệt đối không đồng ý. Nhưng mà cũng không phát hiện có người càng cự tuyệt, thì càng không ngừng cố gắng hướng tới.


Tính tình Liễu Thư rất kỳ quái, có đôi khi mệt mỏi hết sức lười, nhưng có khi nhận thức đúng một việc sau đó cho dù là tám con trâu cũng không lôi kéo trở lại, hiện tại cô chính là loại trạng thái này.


Hoàn toàn không để ý sắc mặt Allen, cô khoát tay tự nhiên tiếp tục nói: "Chúng ta cẩn thận một chút thì không có việc gì, không phải đều nói, thú tính sừng tê giác vẫn rất ôn hòa sao? Chỉ cần không đi cố ý trêu chọc, thì nó sẽ không quản ngươi, như vậy không phải rất tốt sao." Cô cố ý nói chuyện nhẹ đi, đây là không có biện pháp nha.


Cô thì nói nhẹ, nhưng Allen cũng mặc kệ, lần đầu tiên ẩn ẩn có dấu hiệu tức giận: "Tính tình chúng nó xác thực là không tồi."


Nếu như không tốt, chung quanh bộ lạc có loại thú này, chẳng phải là các thú nhân lo lắng đề phòng cuộc sống sao. Nhưng cho dù là như thế, hắn cũng không đồng ý Liễu Thư đi xem thế nào, nói thế nào thì hắn cũng thật không ngờ cô sẽ có lá gan lớn như vậy. Cho dù là thú nhân, ngày thường trong săn bắn đều sẽ cách chúng xa một chút, rốt cuộc cô lấy tin tưởng quyết tâm ở đâu?


Allen không hiểu tâm tư Liễu Thư, nhưng mà biết rõ rất nguy hiểm thì hắn tuyệt đối sẽ không cho phép giống cái mình thích hơn nữa sẽ tiếp theo là nghi thức bạn lữ đi, cho nên bày một cái sắc mặt 'Tuyệt đối không được thương lượng', hắn bất động như núi.


Trước kia Liễu Thư làm việc chính là tiếp xúc khách hàng, sắc mặt gì đều đã nhìn quen, huống chi Allen cũng không nỡ thật sự tức giận với cô, cho nên cô tuyệt không lo lắng, tiếp tục dây dưa. Nhưng mà lại thật không ngờ, thú nhân ngày xưa ngoan ngoãn phục tùng với mình, lúc này thì giống như tảng đá trong nhà xí, vừa thối lại vừa cứng, tuyệt không thông suốt.


Bất đắc dĩ thở dài, Liễu Thư cảm thấy nếu mình không nói rõ ràng, tuyệt đối sẽ không nhận được mình vừa lòng. Cô luôn mãi do dự suy tư, chỉ có thể cúi đầu thỏa hiệp với thú nhân này, trong lòng âm thầm cắn răng, khoản nợ này nhất định phải ghi nhớ, đợi đến mùa xuân năm sau, chúng ta mới phải tính toán, năm sau.


"Allen, tôi muốn đi xem lãnh địa sừng tê giác thú, cũng không phải vì nhất thời tò mò." Cô chỉ có thể nói ra tính toán của mình, vốn nghĩ mình cứ cân nhắc trước tiên, đợi có kết quả mới nói, đây không phải là tự đại, mà là cô cũng không nắm chắc, không nói nhiều tránh cho người trong bộ lạc thất vọng, tâm tình nhấp nhô, cô khe khẽ thở dài nói: "Chúng ta muốn đối phó bầy sói, giảm bớt số lượng chúng nó, chỉ cần dựa vào chúng ta thì vẫn không được, không nói số lượng hai bên chênh lệch, chính là trên mặt thời gian cũng sắp không còn kịp rồi." Kiên nhẫn của bầy sói cũng không phải tốt lắm.


"Cái đó và sừng tê giác thú có quan hệ gì?" Được nghe lời ấy, sắc mặt Allen tốt hơn không ít, cẩn thận ngẫm lại Liễu Thư cũng không phải là loại giống cái cố tình gây sự, nên tò mò hỏi tới. Chẳng lẽ có chỗ đặc biệt gì, nhưng mà sừng tê giác thú, đó là sừng tê giác thú, lá gan của cô cũng... Thật không biết ở bộ lạc trước kia sinh trưởng thế nào.


"Sừng tê giác thú bưu hãn như vậy, nếu như nó chống lại hướng bầy sói, tuyệt đối có thể cho đàn sói tổn thất thảm trọng." Rốt cuộc thì Liễu Thư nói ra mục tiêu của chính mình.


Allen cả kinh, nhưng mà ý tưởng thì tốt đẹp, cái này cũng chỉ có thể ngẫm lại: "Tiểu Thư, em là người Lộc tộc sao?"


"Người Lộc tộc?" Không biết đề tài thế nào lại kéo trên mặt này rồi, Liễu Thư lắc đầu: "Không phải." Ta là người Hoa Hạ thuần chủng địa cầu.


"Chỉ có người Lộc tộc mới có được loại thiên phú chỉ huy thú, em không phải, cũng sẽ không thể, làm sao sừng tê giác thú có thể nghe lời em đi công kích bầy sói?" Allen chậm rãi nói.


Liễu Thư: "..."


Không nghĩ tới thú nhân hàm hậu trung thực cũng sẽ tổn hại người, không cẩn thận một cái cô đã bị lọt hố. Liễu Thư không nói gì, cả đầu hắc tuyến nhìn thú nhân đùa giỡn người khác còn không tự biết, khẽ cắn môi quyết định tạm thời nhẫn nhịn, chờ thêm một đoạn thời gian sẽ giải quyết.


Nói gì thì nói, Liễu Thư còn không biết nơi này còn có Lộc tộc gì đó, hơn nữa nghe nói thiên phú còn có thể chỉ huy dã thú, đây coi như là một loại bàn tay vàng nghịch thiên đi. Nếu Lộc tộc này nhận nhiều yêu thích của thần thú, mới cho một cái lễ vật lớn như vậy, thời điểm muốn ăn thịt con gì đó, còn có thể chỉ huy 'Thịt' tự mình chạy tới, quả thực méo mó sảng.


Giống như biết rõ trong lòng Liễu Thư nghĩ cái gì, Allen từ từ nói: "Lộc tộc là một bộ lạc nhỏ, số lượng bọn họ rất ít, thời kì nhiều nhất nhân số chỉ hơn trăm người, bọn họ là vật cưng của thần thú. Từng người Lộc tộc, từ ngày họ sinh ra đã có được gan dạ và thân thiết khó hiểu với thú vật, bọn họ có thể thuần dưỡng thú vật, còn có thể chỉ huy bọn chúng. Ngay cả giống cái cũng không ngoại lệ, nhưng mà người Lộc tộc không kết làm bạn lữ với người ngoại tộc, cũng rất ít tiếp xúc với người bên ngoài, cho nên hiểu biết của chúng ta đối với Lộc tộc không nhiều lắm, gặp mặt thấy qua cũng không mấy người."


"Lộc tộc bọn họ không ăn thịt, chỉ ăn chay, có lẽ là bởi vì tiếp xúc trường kỳ với dã thú, không muốn ăn đi."


"Ha, không ăn thịt à." Liễu Thư sửng sốt, đối với Lộc tộc thần bí này cô cảm thấy hứng thú không ít, nhưng mà, hiện tại không phải thời điểm, có chuyện trọng yếu quan trọng hơn.


"Allen." Liễu Thư nhấn mạnh: "Tôi không phải người Lộc tộc, cũng sẽ không chỉ huy dã thú, mọi chuyện là do người làm, vì bộ lạc, chúng ta có thể không từ thủ đoạn."


Câu nói của Liễu Thư có hàm ý khác, không phải Allen nghe thực sự hiểu được, nhưng cũng biết, đây là cô hạ quyết tâm, quả nhiên...


"Anh vẫn nên dẫn tôi đi nhìn xem đi, trong lòng tôi có tính của mình, anh cũng biết tôi, tôi sẽ không làm chuyện tổn thương tới chính mình." Liễu Thư còn đang liến thắng không ngừng: "Nếu anh thực sự không dẫn tôi đi, tôi vẫn muốn đi, nói vậy tôi sẽ không dẫn anh theo, tự anh ngẫm lại đi." Khẩn cầu không được vậy uy hiếp, việc cưỡng bức lợi dụ này là không cần tiết tháo.


"Được."


"Tôi... ực! Gì?" Vốn đang chuẩn bị một đống lời nói tới khuyên, hiện tại đã bị một chữ đẩy trở về, Liễu Thư nghẹn một hơi ở trong lòng.


"Không có gì, tôi đáp ứng rồi, đi dọn dẹp một chút chúng ta liền đi, phải nói trước là em phải nghe lời tôi, chỉ đi dạo lãnh địa sừng tê giác thú một vòng rồi trở về, đừng muốn làm gì."


Cô có không đáng tin như vậy sao, cô càng cảm thấy đè nén nghẹn người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.