Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 131: Chuỗi ngọc trai





Editor: ChieuNinh_dd.
"Laura đây là lễ vật của mình." Sau khi chải đầu xong, lúc này Liễu Thư mới lấy ra một thứ từ trong lòng.
"A? Không phải giúp mình chải đầu sao?" Laura nghĩ đến lễ vật của Liễu Thư chính là giúp mình chải kiểu tóc xinh đẹp này, lại thật không ngờ còn có cái khác: "Không, không cần, mình đã rất thích rồi." Chải kiểu tóc này Laura đã rất thỏa mãn, lại không yêu cầu đối với cái khác.
"Không thể nói như vậy, chải đầu chính là một chuyện như vậy, lễ vật vẫn phải đưa." Liễu Thư nói xong thì lấy ra lễ vật của mình đưa qua, nhưng mà dùng da thú gói lại, cũng không có mở ra: "Nhìn xem, có thích hay không." Mặc dù hỏi như vậy, nhưng mà vẫn biểu hiện sự tự tin ra.
"Đúng đúng, mở ra nhìn xem, rốt cuộc là thứ tốt gì." Kathy biểu hiện còn kích động hơn Laura, không có biện pháp, cô đợi hơn nửa ngày rồi, chỉ vì nhìn cái này đây.
Laura vẻ mặt đỏ bừng tiếp nhận lễ vật, nhìn nhìn mọi người, sau đó thật cẩn thận mở ra, lễ vật cứ như vậy ánh vào trong mắt mọi người.
"Này... Cái này không phải..." Kathy trừng lớn mắt nhìn.
"Là ngọc trai." Alice một hơi nói ra, sau đó chính là kích động vui sướng: "Làm sao ngọc trai xuyến cùng một chỗ, nhìn thật đẹp."

Đúng vậy, Liễu Thư đưa lễ vật chính là vật phẩm trang sức ngọc trai, lần trước thời điểm thu thập trong lúc vô ý phát hiện con trai sông, sau đó lại từ trong con trai phát hiện ngọc. Thịt con trai có thể làm đồ ăn, ngọc trai lại xinh đẹp như vậy, khi đó trở về cũng đã làm cho bộ lạc phổ biến một thời, nhiều giống cái đều xuống dưới nước đi bắt trai sông. Ở bên ngoài còn lo lắng trong sông có nguy hiểm gì đó, nhưng mà ở trong bộ lạc thì không giống với, nơi này đã sớm bị các thú nhân tra xét rõ ràng, tuyệt đối là sẽ không để lại một chút khả năng tính nguy hiểm. Giống cái thích ngọc trai, thú nhân nhảy vào, vì thế trong bộ lạc từng nhà đều có nhiều ngọc trai.
Chỉ là ngọc trai nhìn đẹp thì đẹp đó, nhưng không cách nào xuyên qua thành xâu chuỗi mang ở trên người, không có sợi không có chỉ, không bột đố gột nên hồ, vì thế những viên ngọc trai này cũng chỉ là bị cất giấu ở trong nhà, cũng không có cách dùng tốt nào khác, nhưng khi nhàn rỗi lấy ra nhìn xem cũng tốt. Hiện tại Liễu Thư đã xuyên thành xâu chuỗi, ánh mắt của nhóm giống cái ở đây đều sáng ngời, dạng này mang ở trên người hình như nhìn rất đẹp.
Liễu Thư cho Laura là một đôi vòng tay, ngọc trai lớn nhỏ không đồng nhất, không có biện pháp, ngọc trai nơi này cứ như vậy, nhưng mà màu sắc đều rất tốt. Có khi cô cũng sẽ tự giễu nghĩ, hiện tại nếu mình mang theo những vòng ngọc trai này trở về, cũng không cần mỗi ngày mệt chết mệt sống, bấy nhiêu đó đủ cho mình tiêu xài.
"Tiểu Thư, cậu làm như thế nào vậy?" Eva hâm mộ đi lên phía trước, lấy tay cẩn thận sờ sờ vòng ngọc đó, chu miệng nói: "Dạy mình được không nha."
"Ừ ừ, mình cũng rất thích đây." Kathy Alice toàn đều gật đầu nhỏ, Mia cũng vậy, nhưng ngẫm lại hình như mình và Tiểu Thư không quá quen thuộc, lại có chút ngượng ngùng.
Không nghĩ tới còn có thể thế này, Liễu Thư đen mặt, cô có thể nói, chỉ trên vòng ngọc trai này cô dùng chính là lấy xuống từ trên quần áo mình mang theo sao. Một chiếc áo bông mùa thu duy nhất, cho dù mình hủy đi một chút, nghĩ tới cũng thật đau lòng, nhưng mà nhìn mấy đôi mắt to đen lúng liếng, cô cạn lời.
"Alice, dạy cái này kỳ thực cũng chỉ như vậy, dùi ngọc trai ra cái lỗ nhỏ xuyên sợi chỉ là có thể." Nói xong Liễu Thư cầm cái vòng ngọc trai thật cẩn thận để cho các cô nhìn sợi bông bên trong, sau đó vẻ mặt thoáng đau khổ nói: "Sợi này là gỡ xuống từ trên một bộ quần áo của mình."
"Thì ra là vậy." Eva có chút thất vọng, nhưng vẫn nói: "Ngọc trai dễ khoan thành cái lỗ, sợi bông này thì chúng ta không có, Tiểu Thư, quần áo của cậu có lẽ là không cần lại hủy chứ." Ở chung như vậy, Eva cũng bắt đầu hiểu Liễu Thư, biết lòng cô vẫn nhớ về bộ lạc của mình, đối với đồ mình mang đến đều rất là coi trọng. Hiện tại có thể hủy đi mộ bộ quần áo đã vô cùng hiếm có.

Kathy cũng có vẻ đăm chiêu gật gật đầu: "Đúng đúng, Eva nói không sai, về sau chúng ta sẽ tìm cái khác, xem có thể hay không là được." Vòng ngọc trai mang ở trên tay đẹp hơn tảng đá nhiều.
"Mình đã nói, Tiểu Thư cậu đừng coi là thật." Alice vội nói: "Kathy nói rất đúng chúng ta sẽ tìm sợi khác." ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d
"Ài." Khoát tay, Liễu Thư nở nụ cười: "Đừng nói như vậy, phá cũng phá rồi, đơn giản chỉ là một bộ quần áo, đợi đến ngày các cậu khế ước, mình đều sẽ đưa lên vật phẩm trang sức ngọc trai này." Quên đi, phá cũng phá rồi, phá một chút cũng là phá, phá hoàn toàn cũng là phá, vậy thì phá hết đi.
"Thật sự?" Kathy cao hứng kém chút thì nhảy bật lên: "Tốt, tốt, Laura xong thì tới mình."
Alice chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ cô nàng một chút, Kathy ăn đau che đầu, lấy ánh mắt hỏi làm sao cậu đánh mình, sau đó thì thật sự nói ra: "Cậu gõ mình làm cái gì?"
"Tiểu Thư đã đáp ứng Allen nhà cất xong sẽ khế ước với hắn, cho nên sau Laura là Tiểu Thư, cậu gấp cái gì mà gấp hả." Lại nói trong khoảng thời gian này thật nhiều người khế ước, năm ngoái cũng không có đâu, mùa xuân đến, quả thật là mùa tràn đầy tốt đẹp.
"Đúng nha." Thế này mới nhớ tới chuyện này, Kathy hơi chút thất vọng, chợt lại cao hứng trở lại: "Không sao cả, Tiểu Thư, chờ ngày cậu khế ước mình trang điểm cho cậu." Hôm nay nhìn thấy Liễu Thư làm, cô cũng động tâm, đột nhiên cũng rất muốn làm trang điểm cho người ta, cô nàng yêu cầu này, Liễu Thư từ chối thì bất kính.

"Thôi đi, cậu học giỏi trước rồi nói sau, chỉ nhìn một lần liền muốn bắt đầu, hỏng làm sao bây giờ." Liếc mắt khinh bỉ, một chút cũng không khách khí phản bác yêu cầu của Kathy trở về, quay đầu nói với Laura: "Đến đây, mau mang lên thử xem lớn nhỏ thế nào."
Laura đã sớm nhìn mà động tâm, chỉ là cũng không có hành động ngay, hiện tại vừa nói như vậy thì kiềm chế không được, nhưng mà động tác vẫn thật là cẩn thận mang vòng tay ngọc trai lên tay. Thời điểm Liễu Thư làm đã cố ý nhìn nhìn cổ tay Laura, cho nên lớn nhỏ vừa vặn, trên hai cổ tay đeo hai vòng tay có màu trắng bạc, hai loại màu thuần trắng phối hợp. Mặc dù kiểu dáng không thể nói rõ là xinh đẹp, nhưng mà phần độc đáo là không sai, đến lúc này là vật hiếm thấy. Laura mang lên tay, không ngừng lay động cổ tay, thường xuyên sờ sờ, khóe miệng tươi cười làm sao cũng không dừng lại được. Cô cảm thấy hôm nay là một ngày mình hạnh phúc nhất cho tới nay.
Ở đây, nhóm giống cái nhìn, đỏ mắt hâm mộ, nhưng mà cao hứng cho Laura, lễ vật đưa xong chính là chuyện khác tiếp theo đến, lực chú ý của mọi người cũng đã bị thành công dời đi, vô cùng cao hứng tiếp tục nghi thức khế ước hôn lễ này.
Thú nhân bên kia thì Đạt Nhĩ mang theo các huynh đệ phù rể của mình đi ra ngoài săn bắn, hôm nay hơn phân nửa đồ ăn đều do hắn phụ trách, cũng không phải là phải bắt nhanh sao. Những người khác cũng không nhàn rỗi, dựng lửa trại ở chỗ quảng trường bộ lạc, sắp xếp củi lửa, hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy, mà bên giống cái thì lại tương đối phức tạp.
Laura là cô dâu mới, rửa mặt chải đầu trang điểm rồi thì lại do một giống cái a sao lớn tuổi nhất trong bộ lạc nhu mặt cô ấy. Cái gọi là nhu mặt Liễu Thư cảm thấy tương tự như tập tục tục chải tóc truyền thống của Thiên triều, nhưng nơi này không cần dùng dây thừng không biết gì đó để se da mặt, mà sau khi xem qua mới biết được là khác biệt.
Giống cái a sao lớn tuổi trải qua năm tháng tang thương, một đầu tóc dài đã muốn bạc trắng, Liễu Thư nhìn bà run run thân mình hơi còng được a sao Ba Ba Lạp dìu bước từng bước đi tới. A sao lớn tuổi đi tới từng bước, trên miệng còn đang niệm cái gì đó, Liễu Thư nghe không hiểu, có lẽ là thú ngữ đi. Bởi vì Vu y cũng từng nói qua, lão a sao đi lên trước, nhóm giống cái đều yên lặng lui ra, Liễu Thư không rõ vì sao nhưng mà học theo đi với bọn họ.
"Lão a sao tự chúc phúc cho Laura." Kathy đứng ở bên cạnh Liễu Thư nhỏ giọng nói với cô.
Thì ra là chúc phúc, trong lòng giật mình, Liễu Thư nhìn càng cẩn thận, vì thế liền nhìn thấy lão a sao vươn một đôi tay đầy dấu vết năm tháng của bà, một đôi tay tràn đầy khe rãnh, chậm rãi duỗi tới Laura. Laura cũng không có động tác gì, chỉ là hơi nâng mặt lên tới lão a sao, nhắm mắt lại, tay của lão a sao rốt cục thì xoa khuôn mặt mềm mại của Laura. Hơn nữa lúc này lại chậm rãi di chuyển, đồng thời miệng liên tiếp niệm thú ngữ Liễu Thư nghe không hiểu. Tuy rằng cô sẽ nói ngôn ngữ ở đây, nhưng mà thú ngữ và ngôn ngữ thú nhân thông dụng không giống nhau, cô vẫn nghe không hiểu, có lẽ đây là sự khác biệt huyết thống đi.
Đợi cỡ một phút sau, hành động lão a sao nhu mặt đã xong, nhưng một hạng mục khác lại bắt đầu. Lúc này Liễu Thư mới chú ý tới a sao Ba Ba Lạp đi theo sau trên tay nâng một cái bát, bên trong là một chén gì đó không phải đỏ cũng không phải đen, một mùi vị truyền đến từ trong đó, Liễu Thư có thể khẳng định trong đó nhất định có máu. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d

"Đây là cái gì?" Không nhịn được tò mò, Liễu Thư nhỏ giọng hỏi Kathy bên cạnh, Kathy kỳ quái liếc nhìn cô một cái, ngẫm lại mới nói: "Bộ lạc các cậu không có sao, rốt cuộc bộ lạc các cậu là cái gì hả, thật nhiều thứ đều không giống với chúng mình đâu." Không phải không để cho Kathy tò mò, bọn họ thờ phụng thần thú, gần như hết thảy đều có liên quan liên với thần thú, nhưng mà Liễu Thư có một chút lờ mờ, làm cho cô cảm thấy nơi đó hình như cũng không có hết thảy, chẳng lẽ còn có địa phương thần thú không thể tới sao?
"Khụ khụ, thật là không giống." Cô cảm nhận sâu sắc được bộ lạc, hoặc là toàn bộ người đại lục thú nhân rất là fans não tàn của thần thú. Liễu Thư cảm thấy mình vẫn là không cần nói ra chỗ của cô không có tin phụng thần thú, miễn cho bọn họ muốn tán dương công tích vĩ đại của thần thú cho cô, cái này vẫn là thôi đi, thật 囧, oa oa.
"Đây là vật tổ, mỗi người khế ước đều phải vẽ hình lên trên mặt trên người, Đạt Nhĩ hẳn là đã trở lại, bởi vì máu thú vẽ hình lên dùng khế ước là phải dùng thú do bản thân thú nhân bắt về, phải là vật còn sống, không thể giết chết. Bởi vì cần máu chảy, đợi cho tới hết hôm nay, thú bị lấy máu là sẽ được thả lại rừng rậm."
Còn có thể như vậy hả? Liễu Thư thật là mở mang kiến thức, cái gọi là máu sống bên trong bát đó hẳn là bị cho thêm những thứ khác, khiến cho toàn bộ màu sắc đều thay đổi. Lão a sao bắt đầu vẽ hình lên cho Laura, bà cũng không có công cụ khác, trực tiếp dùng tay dính vào máu thú bắt đầu vẽ lên trên mặt Laura. Vốn tưởng rằng sẽ vẽ mặt thật sự khủng bố giống như chữ gà bới, trên thực tế lại không có, hình như là biết giống cái đều thích xinh đẹp, vật tổ chỉ vẽ lên vài cái giữa trán và hai bên, chẳng những không có cảm giác xấu xí, ngược lại có loại xúc cảm thần bí khó hiểu.
Bức tranh này Liễu Thư đã gặp qua, ngay tại trong sơn động cô ở cũng có, hoặc là nói trong sơn động mỗi gia mỗi hộ bộ lạc đều có loại vật tổ này. Vật tổ hình như là một loại mãnh thú, bộ dáng vẽ lên thật sự là rất trừu tượng, dù sao thì cô không phân biệt ra được. Nhưng mà nhìn chằm chằm vào vật tổ mà nói, lại sẽ phát hiện một cỗ uy áp trong đó, cô đã trải qua chuyện ngu xuẩn này, cũng gián tiếp chứng minh chủ nghĩa duy vật gì đó đều là mây bay. Cô không tin có quỷ thần, vẫn cho rằng xuyên qua của cô là bởi vì vật lý các không gian, nhưng mà phát sinh hết thảy ở đây giống như lại đánh vỡ nhận thức của cô, hết thảy đều chỉ tốt ở bề ngoài. Nhưng mà rối rắm cũng chỉ một khắc như vậy, dù sao hiện tại cô được sống tốt là được, còn trở về, ặc, quên đi... Tìm được cơ hội rồi nói sau.
Vật tổ giữa trán Laura vẽ vài cái đã xong, sau đó chính là hai tay và đùi thon dài lộ bên ngoài, những địa phương đó mới bị vẽ càng nhiều. Đợi sau khi hết thảy hoàn thành, máu thú trong bát trên tay của Ba Ba Lạp đã bị dùng xong. Mà vật tổ trên người Laura lại làm cho người ta cảm thấy cảm giác cỗ thần bí đó càng sâu.
Nghi thức khế ước cử hành hơi trễ, cho nên có thời gian cả một ngày để chuẩn bị, đợi sau khi ban đêm tiến đến, thì mới chính thức bắt đầu. Bên Laura hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ thiếu Đạt Nhĩ tới đón, nơi này cũng phải đón tân nương, nhưng mà không có tục mở cửa gì đó. Chỉ là cho dù có, có thể đòi cái gì đây, cho mấy khối thịt, hoặc là nói đưa lên mấy con mồi, 囧 chết...
Đợi đến khi nắng chiều xuống núi, Đạt Nhĩ được một đám huynh đệ phù rể vây quanh đi tới đón Laura. Bên này mấy người bạn gả Liễu Thư thì cũng ôm lấy Laura tiến lên, sau đó do chú Chris cha của Laura dặn dò giao con gái giống cái mình nuôi lớn vào trong tay Đạt Nhĩ. Sau đó thâm trầm liếc mắt nhìn Đạt Nhĩ một cái, nắm chặt quả đấm, hung hăng lôi hắn vào trong ngực một cái. Đạt Nhĩ rất cố gắng chịu đựng, vẫn toét miệng ra cười vui thích. Cô lại nhìn phản ứng những người khác, mới hiểu được, đây cũng là một vòng tập tục.
Hết chương 35_Q2.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.