Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 124: Lẩu





Editor: ChieuNinh_dd.
Hải tộc, đuôi cá nửa người, đó không phải là mỹ nhân ngư sao? Liễu Thư chỉ biết là nơi này là đại lục thú nhân, vốn còn tưởng rằng toàn bộ tinh cầu chính là một khối lục địa hoàn chỉnh, mà dân bản xứ nơi này lại còn là các chủng tộc thú nhân và dã thú, không nghĩ tới sẽ có biển. Biển bao la, trong biển còn có hải tộc thần kỳ, mỹ nhân ngư, thì ra thế giới này còn phong phú hơn mình tưởng tượng ra.
Một viên ngọc trai dẫn phát ra nhiều như vậy, nhưng mà ngọc trai mỹ lệ thật sự là làm cho người ta yêu thích, nhất là sau khi nghe Vu y nói chuyện, người có lòng suy nghĩ cũng đã bắt đầu vói tay vào trong suối nước mò bắt trai sông. Rất ít, hoặc là chưa từng có thú nhân đến mò con trai, ở đây thứ này còn nhiều mà, không bao lâu thì đã có không ít người mò lên được, nhưng mò lên lại không biết làm thế nào mở ra.
"Tiểu Thư, em thích thì tôi lại đi mò một ít cho em được không?" Allen hỏi, trên tay cũng đã bắt đầu động tác, Liễu Thư cười gật đầu: "Tôi chỉ là chơi đùa, anh mò hai con là được rồi."
Allen nghe, nhưng mà thời điểm đi lên lại mang đi ra ba bốn con, Liễu Thư lắc đầu bật cười, nhìn xem những con đó đều rất lớn, muốn mang về xử lý lại quá nặng, chỉ ba hai cái thì cạy mở một đám, thịt thì chứa đựng mang về, vỏ thì ném đi.
"Tiểu Thư cho mình mượn đao, mình làm không ra." Kathy ôm một con trai, cạy không ra, lo lắng không thôi, thấy Liễu Thư thoải mái, thì lập tức nở nụ cười, vội mượn của cô.
Thế này mới chú ý tới, những người khác đều là dạng 囧, đương nhiên các thú nhân có thể dễ dàng cạy mở, nhưng mà nếu cứng rắn đập đi, thịt và ngọc trai bên trong cũng không còn, cái này không được. Cho nên thú nhân vốn bạo lực không có tác dụng, thấy mọi người đều là bộ dạng trông mong ngóng nhìn, Liễu Thư nghĩ nghĩ nói: "Mọi người trước hết cạy mở những con đã mò lên đi, để thịt và ngọc trai bên trong lại, không cần mò thêm nữa, trong bộ lạc cũng có, nhiều quá thì không đủ đồ mang về hết." Như vậy nói như thế nào cũng là dã ngoại, không thể không kiêng nể gì ngồi đây cạy ngọc trai.
Vu y gật gật đầu, trong lòng vừa ý, cũng nói: "Cứ làm như vậy đi, các thú nhân khí lực lớn, để cho bọn họ lấy đao cạy mở cho mọi người, mọi người thu thập cũng nhanh chút."
"Dạ, cảm ơn Vu y." Nhóm giống cái cao hứng phấn chấn trăm miệng một lời, Kathy thì đưa chủy thủ của Liễu Thư cho Abby, để cho hắn đến cạy. Thú nhân khí lực tốc độ đều là đạt tiêu chuẩn, Abby đã sớm nhìn Liễu Thư nên biết cạy thế nào, tự mình bắt đầu, tốc độ rất nhanh, chỉ hai ba cái thì đã làm xong phần của Kathy. Sau đó bả đao vừa chuyển, đưa cho thú nhân khác. Nơi này không ít giống cái độc thân, thú nhân độc thân thì càng nhiều, mình cũng có hạnh phúc rồi, cũng phải suy nghĩ một chút cho nhóm đồng bạn, nhất là chuyện lộ mặt như vậy.

Con trai sông lớn đầu tiên, Liễu Thư trừ bỏ đụng đến một viên ngọc trai, cũng không có dừng tay lại, mà còn tiếp tục sờ soạng nữa. Cô từng nghe nói trong một con trai ít nhất có thể có ba mươi hạt ngọc trai đó, cũng không biết là thật hay giả, dù sao trước tìm rồi nói sau. Mà sự thật chứng minh cái này xác thực rất có độ tin cậy, tuy rằng không có tìm được ba mươi viên, nhưng lục tục lại mò ra hơn mười một hai mười viên, nhưng mà chúng nó lớn nhỏ không đồng nhất. Cộng thêm viên tìm được ngay từ đầu, tổng cộng có năm sáu viên lớn giống nhau như đúc, bộ dạng còn là châu tròn ngọc sáng, sắc màu sáng ngời, trông rất đẹp mắt. Mà còn thừa lại đều là nhỏ, nếu không thì nhỏ đi rất nhiều, nhưng những viên nhỏ đó tuy rằng lớn lên cũng không tốt lắm, nhưng chất lượng tuyệt đối tốt hơn vài lần so với ngọc trai thiên nhiên trước kia cô đã từng thấy.
Kế tiếp, cô lại bắt đầu mò mấy con trai đã mở ra khác, nhưng mà vận khí cũng không tốt lắm, đương nhiên cũng mò được, cũng không nhiều giống như con đầu tiên, cũng ít ngọc trai vừa lớn lại tốt, nhưng mà Liễu Thư đã rất vừa lòng. Tất cả đều tích góp từng tí một, rửa sạch, bỏ vào trong ba lô nhỏ của cô, trong lòng vui vẻ ngây ngất, phát tài rồi, ực... Tuy rằng mấy thứ này không dùng thể làm tiền ở đây, nhiều như vậy, giữ lại nhìn cũng tốt, cô vừa an ủi lại trấn định mình lại, mới đi ra từ trong tâm tình buồn bực.
Nhìn nhìn lại những người khác, bởi vì thú nhân mở ra vỏ ngọc trai, các cô mò cũng mau, từ từ thì cũng có người cất tiếng hoặc kinh hỉ hoặc cười to hoan hô, xem ra chỉ cần là nữ nhân cho dù là ở đâu cũng không ngăn được dụ hoặc với châu báu. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d
Đợi mọi người đều thu hết ngọc trai, thịt trai cũng rửa xong cất vào trong sọt, thời gian đã qua thật lâu. Nhìn xem phương hướng thái dương, chú Chris dẫn đầu hạ lệnh tiếp tục đi, hơn nữa tốc độ sau đó phải nhanh hơn. Cái này đối với các thú nhân thì không có gì, nhưng chỉ khổ nhóm giống cái, các cô ấy vừa mới có được thu hoạch mới trong lòng có chút mệt lười, nhưng mà chú dẫn đầu mệnh lệnh các cô không dám cãi lời. Huống chi Vu y đang ở đây, chỉ có thể khẽ cắn môi, di chuyển hai chân chua xót đau đớn đi tới trên đường, nhưng tay đụng đến ngọc trai tròn căng, ít nhất có ý tứ an ủi.
"Mình quyết định, sau khi trở về thì mình làm một lỗ nhỏ những hạt ngọc trai này, dùng da thú xâu chuỗi, như vậy mang ở trên cổ nhất định rất đẹp." Ngẫm lại thì cảm thấy đẹp, Kathy bưng mặt cười thấy răng không thấy mắt.
Liễu Thư cũng không muốn đả kích tích cực của cô nàng, lại nói vòng cổ ngọc trai xác thực không tệ, chỉ là...
"Đáng tiếc chúng ta không có dây nhỏ, da thú xâu thì khó coi." Da thú có cứng cỏi thế nào, cũng không thể làm sợi, cho dù cẩn thận cắt thành mảnh khảnh, cũng rất thô to. Như vậy phải làm ngọc trai ra cái lỗ lớn cỡ nào mới có thể chứ, sau khi ngẫm lại, chỉ cảm thấy Kathy gánh nặng đường xa.
Kathy cũng nghĩ tới, trong lòng liền uể oải: "Đúng vậy, ngọc trai và tảng đá không thể so sánh đi." Trong bộ lạc, thú nhân và giống cái đều có thói quen tìm một ít tảng đá xinh đẹp, sau đó dùng da thú vặn thành sợi, xuyên qua tảng đá rồi mang trên cổ. Trên cổ Kathy Alice, Oman, Allen đều có, bởi vì Liễu Thư không thói quen nên không làm, nhưng từ bé đến lớn cô vẫn theo khối ngọc, Kathy còn từng hỏi qua tảng đá này tìm ở đâu, ngọc cũng thuộc loại tảng đá, nói vậy cũng không sai nhỉ.

"Trở về lại nghĩ đi." Liễu Thư cũng chỉ có thể an ủi như vậy. Trải qua mùa đông vừa rồi, cô mới biết được cuộc sống ở đây gian khổ cỡ nào. Mặc dù da thú tốt, khuyết điểm cũng nhiều, cô thật sự muốn chỉ gai bông vải làm thành quần áo. Mà đồ cô mặc trên người cũng đã rất cũ, cũng may là cô quý trọng, mới chưa thủng rách, muốn làm dây thừng giống như chỉ, khó ơi là khó.
Lại thu thập, bởi vì có rất nhiều thịt trai, cũng coi như thu hoạch gặt hái, cuối cùng mặc dù thời điểm kết thúc vô cùng vừa lòng, cũng không tệ. Vu y và chú Chris dẫn đầu đều không ý kiến gì, liền bắt đầu đi trở về. Hôm nay tìm được hạt tiêu rồi, xem như Liễu Thư cao hứng nhất, mà đây mới là bắt đầu. Hình như hôm nay là ngày may mắn của cô, trên đường trở về thế nhưng lục tục tìm được hành hương và tỏi. Quả nhiên là vui mừng ngoài ý muốn, lúc này cô đắc ý ôm hai loại này rồi cười ngây ngô, Allen nhìn mà buồn cười không thôi, yên lặng lấy đồ nhiều hơn cho cô một chút. Đồng thời nhớ kỹ bộ dạng hành tỏi, quyết định về sau thời điểm ra ngoài săn bắn chú ý nhiều hơn, đến lúc đó mang về để làm cho cô càng cao hứng vui vẻ. Hắn thực thích nhìn cô cười, cô vui vẻ, hắn liền thỏa mãn.
Đáng tiếc duy nhất chính là không có tìm được gừng, đối với cái này, Vu y cũng rất buồn bực: "Năm ngoái ta đúng thật là tìm được ở đây, không nghĩ tới hiện tại lại không có." Vốn định tìm được chỗ có gừng thì sẽ tìm một chút, nhưng mà làm sao lại một chút dấu hiệu cũng không có.
"Con nghĩ hẳn là bị con gì đó ăn rồi?" Không có gừng cũng không nóng vội, gia vị khác có thể tìm được đã làm cho cô rất thỏa mãn, thời gian nhiều như vậy, không vội.
Bởi vì thu thập ngọc trai, thời gian chậm trễ hơn chút, thời gian lúc về bộ lạc chậm hơn so với dự tính. Theo thường lệ các tộc trưởng ở trong bộ lạc chờ bọn họ, thấy bọn họ bình an trở về, tất cả đều thở một hơi, có lẽ nhìn thấy bọn họ trở về trễ đều rất lo lắng phập phồng.
Hôm nay thu hoạch không tệ, khi người ở lại bộ lạc nhìn thấy nhiều thịt trai như vậy. Thời điểm lại trông thấy ngọc trai nho nhỏ mượt mà đáng yêu, các thú nhân suy nghĩ về sau săn bắn trở về tắm rửa còn có thể không có việc gì thì mò hai con trở về thêm đồ ăn. Còn ánh mắt giống cái đã thẳng tắp nhìn chằm chằm ngọc trai không rời, có người quen thân thì giữ chặt muốn nhìn, hỏi thăm, làm thế nào có được... blah blah
Lần này là hai người Liễu Thư và Allen trở về, luôn đi tới cọ cơm, các thú nhân cũng là biết ngượng ngùng, đây là hiếm khi hai người đơn độc ở cùng nhau.
"Tiểu Thư, em nói sẽ làm lẩu cho tôi." Allen vẫn nhớ kỹ đây, cũng không phải hắn muốn ăn nhiều, chỉ là nghĩ đến, đây là Liễu Thư muốn làm cho hắn, thì lòng ngứa ngáy không thôi.

"Nói chuyện đương nhiên là giữ lời, nhưng mà anh bắt cá chưa?" Liếc nhìn thú nhân, Liễu Thư nói.
Bắt cá, tự nhiên là chưa có bắt, nhưng hiện tại cũng không phải là không thể được. Allen bỏ xuống một câu "Tôi đi rồi về" nháy mắt bỏ chạy khỏi sơn động, vừa ra đi thì mở rộng hai cánh, vỗ cánh muốn bay.
Trong sơn động, Liễu Thư ngạc nhiên, tốc độ này... Đối với hành vi của Allen cô có chút cạn lời, ăn một nồi lẩu mà thôi, còn hưng phấn thành như vậy sao. Cô ấm trong lòng áp, khóe miệng mang theo ý cười, bắt đầu động thủ chuẩn bị vật liệu nấu lẩu.
Ăn lẩu tự nhiên là nước lẩu quan trọng nhất, ngày hôm qua Liễu Thư đã đặc biệt để lại mấy cục xương lớn hảo hạng, vì làm nước canh lẩu. Cái này hôm qua đã hầm trước, lúc ấy Kathy còn muốn uống nữa, nhưng mà chỉ hầm một lần là không được, hiện tại vừa vặn nhóm lửa tiếp tục hầm.
Cả ngày ăn mấy thứ như thịt nướng, tuy rằng gần đây có điều thay đổi, nhưng đều là canh suông nước ngọt, miệng đều là vô vị nhạt nhẽo. Hiện tại rốt cục để cho cô tìm được hoa tiêu và hạt tiêu, Liễu Thư chết ngập trong hạnh phúc, rốt cục có thể ăn được chút thứ có tính kích thích, nổi mụn gì đó, đều là mây bay, người lấy ăn làm trời, mới là vương đạo. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d
Mắt thấy xương cốt trong nồi canh cũng hầm thành màu trắng sữa, xương cốt cũng hầm mềm, Liễu Thư bỏ muối vào, nếm một chút, hương vị rất ngon, làm cho cô nhịn không được lại uống vào hai ngụm. Canh xương tốt, trước kia cô nấu canh đều là canh thịt, đã quên mất xương cốt, thật là đáng tiếc, cho dù Allen có cường tráng cũng phải bồi bổ. Cô âm thầm quyết định trong lòng về sau phải hầm canh xương nhiều hơn cho Allen uống.
Để nhỏ lửa, canh trong nồi được rót vào một cái chậu to đã sớm chuẩn bị xong, kế tiếp chỉ còn lại chính là đồ gia vị, gừng còn thừa một chút từ mùa đông, khô cằn, cũng không có tác dụng gieo trồng, trực tiếp rửa sạch cắt lát. Tiếp theo chính là hành tỏi, cũng để lại đủ mầm móng, cái khác thì để ăn hằng ngày, còn có hạt tiêu hoa tiêu, đều bị Liễu Thư băm nhuyễn phân biệt để một bên.
Nước lẩu là không được trực tiếp nấu đồ gia vị, nhất định phải xào một chút mới thơm, mới đủ vị, đáng tiếc duy nhất là không có tương, cô muốn ăn Lão Can (chắc là một nhãn hiệu tương), ài. Cô cảm thán thở dài, hiện tại chỉ có thể kiên nhẫn gom góp, chuyện về sau thì về sau nói, nói không chừng sẽ để cho cô chơi đùa ra tương đấy.
Thuần thục xào xong gia vị, cô vừa cẩn thận đổ nồi canh xương lớn vào, cứ như vậy chậm rãi đun nóng, mùi thơm tỏa ra, làm người ta thèm nhỏ dãi.

Cô rất hối hận không kêu mấy người Kathy ăn cơm, đây chính là nồi lẩu đầu tiên đó, tuy rằng không quá hoàn mỹ, ngẫm lại vẻ mặt tham ăn của Kathy Eva thì đã muốn cười.
"Cười cái gì đó?" Allen cất bước lớn tiến vào, trên tay mang theo mấy con cá lớn, đều được xử lý sạch sẽ, trách không được lâu như vậy mới trở về. Vì Allen săn sóc, Liễu Thư lại mềm lòng không thôi.
"Thơm quá." Vừa tiến vào đã ngửi được hương vị, cái mũi Allen rất thính, hương vị này hắn chưa bao giờ ngửi qua, hẳn là do Tiểu Thư làm cái gì ăn ngon rồi, đột nhiên cảm giác đặc biệt rất muốn nếm thử: "Là cái gì, em lại làm ăn ngon."
Liễu Thư bật cười: "Vì sao anh lại giống như Kathy Eva rồi, là ăn ngon, chính là lẩu anh muốn ăn."
"Không phải em nói lẩu cá sao?" Allen chớp mắt khó hiểu nhìn Liễu Thư, ý tứ đó như là nói: "Cá của tôi mới bắt trở về, em làm như thế nào."
"Lúc này tôi mới làm một nửa thôi, vẫn chờ cá của anh." Đột nhiên cảm thấy bộ dạng Allen rất khả ái, cô không nhịn được mà xoa bóp mặt của hắn, thú nhân rất cao, dẫn tới Liễu Thư còn phải nhón chân, niết xong còn nói: "Thực cố sức."
Allen bị nhéo mà mặt đỏ tim đập: "Tôi... tôi, lần sau tôi ngồi thấp xuống."
"Hì hì" Liễu Thư phun cười, vỗ cánh tay Allen, không có biện pháp, rất cao, chụp không đến bả vai: "Được được, nhớ rõ nha."
"Ừ ừ." Mặc kệ Liễu Thư cười thế nào, Allen chỉ cảm thấy mình càng ngày càng vui vẻ, cuộc sống cũng càng có tinh thần, hết thảy đều là người trước mắt mang đến cho hắn.
Hết chương 28_Q2.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.