Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 123: Ngọc trai





Editor: ChieuNinh_dd.
Noreen bưng thức ăn của mình mang theo, vốn muốn đi tìm Allen mời hắn ăn chung, chỉ là mới đi qua, lại ngửi được hương vị nơi đó truyền đến. Liễu Thư mang không ít thứ, chẳng những có thịt khô còn trứng luộc, còn có một con cá nướng nữa. Nhìn nhìn lại thịt nướng của mình, thế nào cũng biết là không có bản lĩnh, mím môi xoay người muốn chạy đi.
Gina vén tóc dài đi qua, nhìn thấy Noreen lại nhìn xem phương hướng Liễu Thư, khóe miệng nhếch lên: "Noreen, đừng uổng phí hơi sức, có thời gian còn không bằng tìm một thú nhân rất tốt."
"Hừ, tôi mới không cần giống như cô." Noreen thực coi thường Gina, giống cái này lớn lên xinh đẹp, cái này rất tốt, nhưng mà luôn đùa giỡn xoay chuyển thú nhân bên cạnh thì cô không thích. Ngẫm lại anh trai ngốc của mình chính là một trong những thú nhân xoay quanh đó thì càng tức giận, nghẹn khuất vừa rồi cùng với lửa giận hiện tại liền góp lại, nói chuyện cũng không cân nhắc.
"Gina, cô là giống cái không biết kiểm điểm, đừng có tìm anh trai tôi nữa." Noah không biết Noreen thay đổi đội ngũ, cho nên trong lúc nhất thời không có chuyển cương vị, hôm nay chỉ có một mình Noreen, cho nên lá gan của cô nàng cũng càng lớn.
Sờ sờ sợi tóc trơn thuận của mình, Gina một chút cũng không thèm để ý lời Noreen nói, ngược lại coi thường cười cười nói: "Tôi lại không để cho anh trai cô chuyển vây quanh tôi, là tự hắn dính đi lên, lời này muốn nói cũng là nói với Noah của cô đi."
"Ài." Vỗ về hai má, Gina có chút tự kỷ nói: "Tôi trời sinh xinh đẹp, không có biện pháp, thú nhân chính là thích đuổi theo tôi, không giống như cô, xoay quanh vì thú nhân không thích cô, tôi tốt xấu gì có cốt khí hơn cô."
"Cô..." Noreen chán nản, đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu cô chán ghét Gina, không có việc gì thì thích tổn thương cô. Có lẽ đây cũng không phải nhằm vào cô, bởi vì cô ta đối với ai cũng không có sắc mặt hoà nhã. Nhưng cô ta chính là nhanh mồm nhanh miệng, ai cũng nói không lại, đây mới là phiền não nhất.
"Cứ theo cô nói là được, nhưng mà tôi cảnh cáo cô, Gina, cô phải cẩn thận còn tiếp tục như vậy thì không tìm được bạn lữ tốt." Giống cái nếu muốn tìm bạn lữ thì rất dễ dàng, nhưng mà ở ngoài miệng Noreen thì muốn nhiều thêm vài câu. Đương nhiên cô cũng không biết mình nói một câu thật đúng làm cho Gina thay đổi sắc mặt.

Gina mặt nhăn mày nhíu, còn muốn trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng mà dư quang khóe mắt nhìn thấy bóng dáng cao lớn đi tới, thì lập tức nuốt lời nói trong miệng trở về, lạnh lùng liếc mắt nhìn Noreen một cái: "Giống cái chưa có trưởng thành vẫn là một đứa nhỏ, Allen và Liễu Thư sắp khế ước, cô không cách nào có được mong muốn." Nói xong khóe miệng ôm lấy tươi cười đắc ý xoay người rời khỏi, để lại Noreen tức giận đến dậm chân ngay tại chỗ.
Sau khi ăn xong, tập thể mọi người đều đến bên dòng suối nhỏ gột rửa tay mặt, uống nước tiêu hóa thức ăn. Xã hội nơi đây nguy hiểm khắp nơi, cho dù là dòng suối nhỏ nhìn như vô hại cũng không thể buông tha, các thú nhân tra xét trước sau một phen, xác định không có sinh vật hung tàn nào mới để cho nhóm giống cái từng người qua đây uống nước.
Ngay thời điểm Liễu Thư rửa tay, đang lần mò dưới đáy suối, Kathy xem thì hiếu kỳ, chợt hỏi: "Cậu đào móc cái gì đó?"
Allen vẫn chú ý Liễu Thư, khụ khụ, đương nhiên giống cái khác hắn cũng sẽ chiếu cố, thấy thế thì đã đi tới: "Tiểu Thư đừng dùng tay sờ soạng trong đáy nước, sẽ có nguy hiểm." Trong đáy nước có rất nhiều giống loài nguy hại, thứ này có lẽ cũng không có gì với thú nhân, nhưng giống cái chạm vào cũng không được.
"À." Liễu Thư sửng sốt, biết Allen đây là quan tâm mình, cô cũng không phản bác hắn, đang chuẩn bị lấy tay ra, nhưng mà lại đụng tới một thứ gì đó nên dừng lại một chút.
Cách đó không xa Noreen nhìn tiết mục bên kia yêu đương ấm áp, chỉ cảm thấy ủy khuất không thôi, bĩu môi, rửa tay, rửa rửa thì oán hận đập mạnh vào mặt nước. Sau đó nhàm chán đặt mông ngồi dưới đất cầm tảng đá ném đi vào trong nước, đầu cũng không thèm liếc nhìn tới hai người bên kia làm cho mình chịu khổ sở. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
"Ào" dùng sức móc thứ gì đó mình đụng phải từ trong nước đi ra, một tiếng xôn xao, theo âm thanh bọt nước, thứ đó bị Liễu Thư vung thật mạnh ở trên bờ, khiến cho mọi người chú ý. Nhưng mà sau khi thấy rõ là thứ gì, lại đều rất thất vọng quay đầu lại, tự mình chơi tự mình đi.
"Tiểu Thư, sao cậu vớt thứ này lên đây." Kathy thấy rõ thứ Liễu Thư cố sức vớt đi lên, vẻ mặt không nói gì. Vừa rồi Liễu Thư nói mình đụng đến cái thú vị, cũng không cho Allen động thủ hỗ trợ, nhưng nhìn thứ đồ chơi này, thật đúng là không thể làm cho người ta nổi lên hứng thú.

"Mọi người biết con trai không?" Liễu Thư còn tưởng rằng người trong bộ lạc không hiểu được đâu. Đúng vậy, cô vớt lên không phải thứ gì khác, chính là một con trai sông lớn. Tại toàn bộ thiên nhiên không bị ô nhiễm này, cuộc sống loại con trai rùa già và động vật trong giáp xác giống như càng thêm tự do tự tại, thế là số lượng bọn chúng cũng không ít. Dọc theo đường đi cô nhìn thấy không ít rùa nhỏ, nghĩ tới ý tưởng mang về hầm canh, nhưng mà nhớ tới mình không đủ đồ gia vị, làm ra được cũng ăn không ngon được chỗ nào, hai là, đều là một ít rùa con, ăn không được cái gì. Nếu có con lớn, thì cô mang về nuôi, mùa đông còn có thể làm lương thực dự trữ.
Con trai bị Liễu Thư vớt lên rất lớn, lớn hơn vài lần so với cô gặp qua trước kia, cũng có thể để được trong cái chậu nhỏ. Một con lớn như vậy vẫn là lần đầu cô tiên gặp được, vốn tưởng rằng các thú nhân là không biết, thì ra vẫn là mình thiển cận quê mùa, có chút thẹn thùng.
"Biết chứ." Kathy đương nhiên: "Đây là con trai đi, chúng ta biết được, nó lớn ở trong nước, trong sông bên ngoài bộ lạc đều có. Nhưng mà phải cẩn thận, con trai vẫn rất là hung. Thời điểm nó mở ra miệng phun bong nóng trăm ngàn lần đừng đi chạm vào nó, nếu không cẩn thận nắm tay chân vói vào miệng nó, sẽ bị kẹp lấy, chỉ cần bị kẹp một cái là nó cắn chết cũng không nhả, đau chết cậu."
Nghe Kathy nói làm như có thật, Liễu Thư quả là muốn cười, vì thế liền hỏi: "Cậu từng bị kẹp qua hả?" Không nghĩ tới cô nói lời này lại làm cho mặt Allen đỏ lên.
Liễu Thư ngạc nhiên, đen mặt nói: "Chẳng lẽ là Allen?"
"Ha ha ha..." Kathy cười to: "Không sai không sai, thời điểm Allen còn chưa có trưởng thành, khi đó thường chơi chung cùng với bọn Ngải Đạt. Có lần xuống dưới nước tắm rửa, thời điểm trở lên thì trên người hắn đã bị một con ngọc trai bám theo ở đây, kẹp ngay lỗ tai nè. Cậu không thấy được tình cảnh lúc đó, buồn cười muốn chết, ha ha ha, không được, cậu không nói thì mình cũng đã quên, hiện tại nhớ tới còn muốn cười đây."
Kathy khoa trương ôm bụng ngồi cười, Liễu Thư không nhịn được, bị cô nàng lây nhiễm khóe miệng cũng cong lên. Allen bị cười mặt đỏ tai thẹn, đây cũng là chuyện xấu thời thơ ấu, nhưng mà nếu nói cho Liễu Thư nghe thì hắn không có ý kiến, nhưng không đến mức thoải mái thư sướng cười ở trước công chúng như vậy đi.

"Kẹp lỗ tai thì như thế nào, nói chung còn tốt hơn Abby, ít nhất tôi không bị kẹp ở trên bụng, còn kém chút..." Liếc mắt nhìn Liễu Thư một cái, Allen hợp thời dừng đề tài lại. Nhưng Kathy bị phản tổn hại vẫn còn đang cứng ngắc, làm sao cô đã quên con hàng Abby này nhỉ. Lúc trước hắn đúng là càng thê thảm, thiếu chút nữa bị kẹo đến tiểu * kìa, ngẫm lại độ mạnh yếu răng miệng của con trai đó, cho dù là Abby ngẫm lại, quả thật là may mắn. (*: có thể hiểu là tg đang nói là JJ là “cậu nhỏ” của anh chàng nhé)
Liễu Thư cũng không phải là hài tử ngoan thuần khiết, làm người Thiên triều, đối với tình ái hài hòa gì đó thì vẫn tương đối hiểu biết. Hơn nữa Allen này tự cho là cái gì cũng chưa nói, kỳ thực hoàn toàn nói hết rồi. Cô buồn bực nghẹn cười, để cho mình phải bình tĩnh bình tĩnh rồi mới lộ ra biểu tình bình thường. Cô cảm thấy hiện tại mình mà cười ra nhất định sẽ bị Kathy nhớ thương, vẫn là bỏ đi.
"Tuy rằng lực độ con trai cắn lại rất mạnh, làm cho người ta không cẩn thận sẽ bị thiệt thòi lớn, nhưng mà là thứ tốt đó." Vươn tay gõ gõ vỏ ngoài con trai đóng chặt thật kín, Liễu Thư cười nói: "Phá vỡ vỏ con trai, thịt của nó rất dinh dưỡng, ăn thực sự ngon, vô cùng tươi mới nữa. Còn có chính là trước kia cũng có nghe nói bên trong con trai có hạt ngọc trai, không biết bên trong này có hay không."
Tuy rằng cho dù là có ngọc trai ở trong này nói ra thì một viên ngọc trai có đôi khi còn thua một miếng thịt. Nhưng làm người sinh sống ở tầng dưới chót của Thiên triều, từ nhỏ đến lớn quan niệm vẫn là không có cách nào khác thay đổi, nhiệt tình đối với vài thứ trời sinh. Không có biện pháp, lại nói đụng đến con trai này, cái thứ nhất liền nghĩ đến chính là ngọc trai, cái thứ hai chính là ăn, quả nhiên tục nhân đều không thể thay đổi phần cứng.
"Con trai này còn có thể ăn hả, ăn thế nào?" Kathy rất hiếu kỳ: "Cậu nói phá vỡ, thứ này cũng khó phá vỡ rồi. Lúc ấy bọn họ vẫn không có biện pháp trực tiếp đập vỡ, một móng vuốt thú nhân đi xuống cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào đập, thịt bên trong đều đập nát bươm." Cho nên ở đây không ai ăn qua thịt con trai.
"Mình ăn rồi, rất đơn giản, tẩy sạch sau đó xào ăn, hầm canh uống đều có thể." Rút ra chủy thủ bản thân ở bên hông, Liễu Thư giải thích nói: "Sau khi trở về mình làm cho cậu nếm thử, nhưng mà hiện tại chúng ta đến xem, bên trong có cái gì kinh hỉ không." (kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng)
Con trai sông người không biết thì nói không dễ làm, kỳ thực lấy lưỡi dao sắc bén dùng sức cạy mở ở miệng trai, kỳ thực là rất dễ dàng. Ở dưới cái nhìn chăm chú nóng bỏng của Allen và Kathy, Liễu Thư dùng chủy thủ dọc theo khe hở miệng trai cắt vào trong. Chờ cố định rồi, một tay đè lại vỏ con trai, một tay nắm chuôi đao, dùng sức một cái, ở dưới một tiếng thét kinh hãi, cứ như vậy mở vỏ trai ra. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
"Oa oa, thật sự mở ra, rất dễ dàng, mình cũng muốn chơi, mình cũng muốn." Giống như phát hiện được đại lục mới, Kathy giống như một đứa bé, la to lên, còn la hét mình cũng muốn chơi.
Động tĩnh lớn như vậy sớm dẫn những người khác tới đây, vốn trông thấy Liễu Thư vớt một con trai cũng không để ý, chỉ cần không cắn người là được. Cũng không nghĩ tới thế nhưng cô cứ như vậy mà cạy mở được vỏ trai, làm cho người ta ngạc nhiên, cũng liền lục tục vây quanh lại, xem chơi đùa.
Thấy Kathy hấp dẫn một số lớn người tới, Liễu Thư tràn đầy bất đắc dĩ, đành phải giải thích với Vu y dẫn đầu đi tới: "Con chỉ là muốn nhìn một chút trong con trai có ngọc trai hay không, không có gì khác. À, đúng rồi, Vu y, thịt con trai có thể ăn, chỉ là lúc làm thì hơi chút phiền toái, nhưng nếu ăn mà nói, thời điểm tẩy rửa dùng muối chà xát, như vậy sẽ càng sạch sẽ. Dù sao chúng nó sinh hoạt ở đáy nước, rất nhiều cát bùn." Liễu Thư chủ yếu là thấy giống cái đều ở đây, nói ra bản thân biết mà thôi, giống cái có lòng sẽ ghi nhớ kỹ, các thú nhân có thể từ nhỏ đến lớn chỉ ăn thịt nướng, hứng thú đối với đồ ăn mới kỳ thực là rất lớn.

"Liễu Thư, ngọc trai là cái gì?" Laura ngồi lại đây hỏi, vừa rồi cô cũng nghe từ như thế làm cho cô tò mò, có thể để cho Liễu Thư đều muốn tìm, nhất định là thứ tốt.
Lần trước "Trò khôi hài tam giác" ở trước cửa nhà, tuy rằng cuối cùng Đạt Nhĩ mang Laura đi mà chấm dứt. Nhưng mà hiện tại nhìn thấy Laura và Đạt nhĩ vẫn thân thiết gắn bó, hơn nữa có càng thêm tình huống sâu sắc, Liễu Thư vẫn không tự chủ được co rút khóe miệng, quả thực thế giới các thú nhân là không thể nói lý.
Con trai đã mở ra, lộ ra thịt trai bên trong, còn mang mấp máy, nhưng mà cũng không đáng sợ, Liễu Thư cười cười với Laura: "Là thứ rất đẹp mắt." Nói xong thì vươn tay muốn đi tìm ngọc trai bên trong thịt, chỉ là vừa duỗi tay ra lại bị Allen bắt được, hắn rất không đồng ý: "Để tôi."
"Không cần, tôi phá hủy vỏ rồi, sẽ không khép lại nữa." Liễu Thư muốn tự mình tìm, cô trấn an Allen một chút, dễ dàng kéo tay ra, cũng không ghét bỏ mùi tanh mà mò mẫn trong thịt trai.
Có lẽ là Liễu Thư vận khí thật sự rất tốt, cũng hoặc là bộ dạng con trai nơi này tốt, cho nên mới vừa mò vào không lâu, một viên ngọc trai lớn đã bị cô mò ra được. Nhìn hạt ngọc trai mượt mà trên tay, ánh mắt Liễu Thư đều là yêu thích tán thưởng, màu ánh sáng ôn nhuận tinh tế, hình thái tự nhiên tuyệt đẹp, đúng là ôn nhu mỹ lệ hồn nhiên thiên thành, là chỗ mê người nhất của ngọc trai.
Đều nói là châu tròn ngọc sáng, hạt trên tay Liễu Thư, làm được bốn chữ này, cảm nhận trơn bóng, làm cho cô nhịn không được vuốt ve vài cái, mới chậm rãi dời ánh mắt, nhìn về phía những người khác. Đối với các thú nhân lần đầu tiên nhìn thấy ngọc trai mà nói, cũng không có biểu hiện như Liễu Thư, nhưng mà kỳ thực cũng không ít sợ hãi than. Ngọc trai là đẹp, như mỹ nhân phương Đông uyển chuyển hàm xúc, có sức quyến rũ không thể chống cự, ngay cả là các thú nhân không hiểu được nó cũng yêu thích.
"Thật đẹp." Laura nói tự đáy lòng.
"Thì ra đây là ngọc trai." Vu y nói, sau đó nở nụ cười: "Tôi từng biết được từ trong ghi chép của Vu y trước ở bộ lạc, đại lục thú nhân có rất nhiều chủng tộc thú nhân. Kỳ thực ở nơi cực đông có một vùng biển lớn bát ngát, hải tộc ở trong biển, bọn họ cũng sẽ không hoàn toàn thú hóa, mà là nửa người dưới là thú hình đuôi cá. Ở chỗ hải tộc có rất nhiều vật phẩm trên đất bằng vốn không có, ngọc trai này cũng vậy. Không nghĩ tới trong con trai này cũng sẽ có, nhưng mà nghe nói ngọc trai của hải tộc lớn như cái đấu, hẳn là vẫn có khác nhau."
Hết chương 27_Q2.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.