Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 118: Tình Địch




"Hôm nay thế nào?" Nhìn sang chào hỏi Allen, hắn rút ra con mồi của mình đi rửa sạch, lực chú ý của Liễu Thư chuyển tới chỗ Eva, hỏi một chút tình hình chiến đấu hôm nay như thế nào.


"Cũng không khác gì các cậu, không có tìm được đặc biệt gì." Mặc dù Eva nói như vậy, nhưng mà một khuôn mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng đặc biệt hưng phấn thì biết được cô ấy có bao nhiêu thích cái hoạt động ra ngoài thu thập này. Quả nhiên giống cái từ nhỏ đến lớn trừ phi thú nhân bảo hộ, nếu không đều không cho phép ra bộ lạc, huống chi là tập thể xuất hành lớn như vậy, làm cho bọn họ đã mới lạ lại mong chờ.


"À, Alice đâu?" Kathy nhìn trái nhìn phải, không có nhìn thấy Alice, nhất thời không vui, cau mày hỏi.


Không nghĩ tới Eva nghe xong, ngược lại nở nụ cười, nắm thật chặt cánh tay ôm Lỗ Cách, cười nói: "Alice trật chân rồi." Nhìn dáng vẻ lo lắng của hai người, lại nói: "Không cần lo lắng, chỉ là lúc đi đường không cẩn thận té vào trong hố, hiện tại bên cạnh cậu ấy có Ngải Đạt chiếu cố, không có việc gì."


Vừa nói tới Ngải Đạt, mấy người hai mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, sau đó từng người hiểu trong lòng mà không nói. Alice tự cho là bản thân mình cẩn thận giấu giếm tâm tư nhỏ rất tốt, lại không biết là, bộ dạng khác thường của cậu ấy mỗi một lần gặp được Ngải Đạt đã sớm làm cho mấy người bạn tốt biết rõ ràng trong lòng, cũng chỉ có cậu ấy còn che giấu thôi. Hiện tại xem như vậy cũng sắp tu thành chính quả, thật đáng mừng.


"Ai nha, cứ theo đà này, chúng ta có thể cử hành nghi thức khế ước tập thể rồi." Trước tiên, Kathy nghĩ đến chính là cái này, cao hứng nheo hai mắt lại, hình như bắt đầu mưu đồ lên.


Nói tới khế ước, Liễu Thư cũng nghĩ đến hình như mình đáp ứng Allen đợi đến mùa xuân năm sau thì làm bạn lữ của hắn. Nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không nhắc tới, trong lòng Liễu Thư cũng không biết là nên thấy may mắn, hay là mất mát. Đến bây giờ cô vẫn do dự, cảm giác có chút giống như chứng lo lắng trước hôn nhân, nhưng mà Allen cái gì cũng không nói, cô lại bắt đầu nghĩ có phải hắn không muốn hay không, trước mắt là lo được lo mất.


"Ừ ừ, như vậy rất tốt, đến lúc đó bộ lạc có thể càng náo nhiệt chút." Eva rất đồng ý gật gật đầu, sau đó lại nói với Liễu Thư: "Các cậu cũng còn chưa có nấu cơm đi, mỗi lần đều là Liễu Thư làm, hôm nay đến nhà mình ăn đi, để mình làm, mình cũng học đã lâu rồi, rốt cục có thể thi triển tài năng."


"Cậu?" Kathy hoài nghi liếc nhìn cô bạn hai cái, thực không nể mặt nói: "Cậu có thể không, đừng đến lúc đó không thể ăn nha."


Eva tức giận, lấy ra cái tay liền đánh Kathy một cái, hí mắt oán hận nói: "Tốt, cậu ghét bỏ thì không ăn là được, chúng ta cùng nhau ăn còn cậu ngồi nhìn, nói vậy cũng có thể nhìn no bụng."


Thấy mình chọc Eva tức giận, Kathy vội lấy lòng tiến lên: "Ài ài, đừng nha, mình nói giỡn thôi, mình tin tưởng Eva hiền lành thông minh làm ra nhất định ăn rất ngon, mình muốn ăn, nhất định phải ăn no ăn no." Ghé vào bên cạnh bạn tốt lượn lờ, vì ăn, con hàng này quả nhiên là không có bất luận cái tiết tháo và hạn cuối gì.


Liễu Thư cười tủm tỉm nhìn hai người làm ầm ĩ, cũng không tiến lên, chỉ là nhìn thì thấy rất tốt. Cuộc sống hiện tại, tuy rằng đủ loại không như ý, nhưng không hẳn là không phải một loại hạnh phúc, người và chuyện chung quanh, bao nhiêu thứ mà trước đây có cầu cũng cầu không được, ví dụ như Allen, ví dụ như những bạn thân mật tốt này.


"Tiểu Thư." Nghe được Allen kêu mình, Liễu Thư cũng không lại để ý tới hai người chuyển qua đi tìm người. Quả nhiên, vẫn là chú ý hắn nhất, thôi thôi, cứ nhận định đi.


Trông thấy Allen mang theo con mồi xử lý tốt đi tới hướng mình, còn có thú nhân khác đi cùng, Abby, Carmen, Noah, còn có một thiếu nữ giống cái. Giác quan thứ sáu của nữ nhân làm cho Liễu Thư chú ý vị thiếu nữ giống cái này nhiều hơn một chút. Bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, một khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thanh tú, tóc dài đến thắt lưng được bện chỉnh tề thành cái bím ở trước ngực. Trên đó tô điểm thêm chút hoa dại hái ở ven đường, thật ra làm cho thiếu nữ càng thêm thanh lệ.


"Liễu Thư." Các thú nhân chào hỏi, Liễu Thư gật gật đầu, cũng chào hỏi từng người, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía trên người thiếu nữ từ khi tới đây thì nhìn chằm chằm vào chính mình.


"Ha ha, Liễu Thư giới thiệu một chút, đây là em gái Noreen của tôi, nó còn chưa có trưởng thành." Noah gãi gãi đầu, đứng ra giới thiệu nói: "Hôm nay thu thập nó cũng đi, vừa trở về thôi." A ba Noah đã mất, chỉ có một a ma và em gái, hắn làm ca ca rất thương yêu em gái của mình.


"Xin chào." Liễu Thư cười cười hỏi trước.


Noreen chu môi, một lát sau mới nói: "Ừ, tôi gọi là Noreen, còn có qua mùa đông năm nay thì tôi đã thành niên rồi."


Nói cho cô cái này làm chi, Liễu Thư khó hiểu, nhưng cũng không muốn biết nhiều, chỉ là bình tĩnh gật gật đầu: "Vậy thật sự là chúc mừng, thời điểm trưởng thành sẽ tặng lễ vật." Liễu Thư cũng chỉ vừa nói như vậy, cô còn không biết, nơi này trưởng thành là rất quan trọng, cũng phải cử hành nghi thức, mà lễ vật cũng là người thân cận đưa tặng.


"Tôi không cần của cô." Noreen một chút mặt mũi cũng không cho mà phản bác ra tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Allen ở bên kia từ khi tới đây thì ánh mắt lúc nào cũng không rời khỏi trên người Liễu Thư, trong lòng chua chát: "Tôi muốn anh Allen đưa lễ trưởng thành cho tôi."


Lời này vừa ra, Liễu Thư còn không rõ tình huống sao, chẳng qua trong lời nói của nữ hài này, chỉ cần không phải ngốc tử đều có thể nghe ra hàm nghĩa trong đó. Huống chi cô nàng còn không có bất luận che giấu cái gì mà nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm vào Allen kìa, tình cảm trong mắt ai cũng nhìn thấy. Đột nhiên có loại cảm giác đồ của mình bị người mơ ước, không, không phải cảm giác, hiện tại đang phát sinh.


Noah biến sắc, lôi kéo em gái: "Em nói nói ngốc gì đấy, thích lễ trưởng thành, anh trai tặng cho em không tốt sao?" Nói xong nhìn nhìn biểu tình không có gì thay đổi trên mặt Allen và biểu tình khó hiểu của Liễu Thư, cả mặt xấu hổ: "Noreen còn nhỏ, mới trước đây thường cùng nhau đùa với bọn Allen."


Lời này là giải thích cho Liễu Thư nghe. Chẳng những thú nhân có tính chiếm hữu đối với giống cái, ngược lại giống cái cũng giống vậy. Làm anh trai sao lại không biết tâm tư của em gái, thời điểm còn nhỏ a ba bọn họ còn sống có chút chiếu cố đối với anh em Allen và Oman. Khi đó bọn họ thường chơi chung với nhau, em gái đi theo tựa như cái đuôi. Đến khi a ba hắn mất, trái lại là Allen và Oman chiếu cố đến một nhà ba người bọn họ, mà dần dần em gái lớn lên cũng đang chậm rãi bắt đầu cảm mến.


Giống cái Allen cứu trở về Noah liền muốn gặp, vốn đang kỳ vọng Allen không có coi trọng người ta, cũng không nghĩ tới, cuối cùng là lưỡng tình tương duyệt, không ai có quyền đi ngăn cản, càng không thể phá hoại. Noreen là em gái của mình, làm sao Noah không đau lòng, nhưng có một số việc hắn cũng bất lực, ngăn cản lâu như vậy, vẫn không có khuyên nhủ được em gái.


"Anh Allen, anh muốn đưa cho em hay không?" Noreen căn bản không để ý tới Noah, chỉ nhìn Allen, nói xong thì tiến lên muốn kéo cánh tay Allen, giống như trước kia muốn trèo lên trên làm nũng, nhưng mà kỳ vọng của cô ta lại tan vỡ rồi.


Allen nghiêng người một cái tránh khỏi Noreen, khẽ cau mày nhìn về phía cô ấy: "Noreen, lễ trưởng thành của em hẳn là để cho Noah và a ma của em chuẩn bị, hoặc là bạn lữ tương lai của em, nhưng không phải là anh." Allen cũng không ngốc, làm sao không rõ cảm tình của Noreen đối với mình, nhưng nếu như mà thích, hắn cũng sẽ không làm bộ như không biết, a ba Noah và Noreen chăm sóc anh em bọn họ, Allen cảm kích bọn họ, đối đãi anh em Noah cũng như anh em của mình, nhưng tuyệt đối không có cảm tình bạn lữ trong đó.


"Làm sao có thể như vậy, anh Allen?" Noreen cũng sắp khóc, từ bé thích nhất trừ bỏ anh trai Noah của mình thì chính là anh Allen, tâm nguyện lớn nhất chính là muốn làm bạn lữ của anh Allen. Nhìn hắn trưởng thành thì bắt đầu lo lắng, thú nhân sau khi thành niên có thể tìm bạn lữ, thật vất vả mình cũng sắp rồi, chỉ cần một khi trưởng thành là cô có thể khế ước, không nghĩ tới, thế nhưng sẽ có một cái chuyện xấu lớn như vậy.


Nghĩ như vậy, Noreen nhìn về phía giống cái được người trong toàn bộ lạc khen ngợi, mà quan trọng hơn là Allen ca ca thực thích, muốn khế ước, "Hừ, không có xinh đẹp như tôi, tóc không có dài như tôi, dáng người không tốt như tôi, ừm, cũng chỉ trắng hơn tôi một chút, nhưng đây là có thể xem nhẹ. Nhưng lại không trẻ tuổi như tôi, còn không có cao như tôi, ánh mắt của anh Allen có bị vấn đề hay không hả. Làm sao coi trọng giống cái khô quắt, muốn diện mạo không có diện mạo, muốn dáng người không dáng người hả".


Liễu Thư cũng không biết trong lòng tiểu giống cái bố trí mình thế nào đâu, nếu như biết được, chỉ sợ tuyệt đối sẽ bị tức giận không thở nổi, thật là một nữ nhân độc miệng.


"Mọi người tiếp tục, tôi trở về trước." Carmen không có hứng thú xem trận trò khôi hài này, gật gật đầu với mọi người, thản nhiên rời đi.


Abby xấu hổ nhìn, cảm thấy mình khó mà nói gì, cười cười khô khan ngượng ngùng: "Cái kia... mình đi xem Kathy, các cậu tiếp tục, tiếp tục..."


"Noreen, đừng náo loạn, Allen đã có bạn lữ." Thấy có người nhìn qua hướng bên này, Noah không nghĩ làm cho quá khó coi, hạ giọng nói.


"Cô cũng thích anh Allen?" Noreen quen tùy hứng, mới mặc kệ anh trai khổ tâm, mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Thư, đột nhiên mở miệng hỏi.


Allen có chút không kiên nhẫn, để cho giống cái khác đi tìm đến, hắn cảm thấy đây là tổn thương Liễu Thư, đã bắt đầu bất mãn trong lòng, hắn đang định muốn nói gì, cũng không nghĩ tới, từ lúc Noreen nói chuyện thì Liễu Thư vẫn không có mở miệng lúc này đã nói.


"Đúng vậy tôi thích Allen." Ôm cánh tay đứng đó, bình tĩnh nhìn tình địch nhỏ, Liễu Thư có chút không nói gì, vẫn là một đứa nhỏ thôi.


Tuy rằng không phải lần đầu tiên Liễu Thư nói thích mình, nhưng mỗi lần nói ra đều đã làm cho Allen cao hứng thật lâu, nhất là hôm nay, thế nhưng trước mặt thật nhiều tộc nhân nữa. Thú nhân cao lớn tuấn lãng bắt đầu đỏ mặt lên, nếu không phải làn da màu đồng mà nói, có lẽ đã có thể trông thấy đỏ ửng.


"Cô... cô, tôi cũng thích anh Allen, hơn nữa đã thích thật lâu." Noreen mới không quan tâm cái khác, hơn nữa ở trong mắt bộ lạc nơi này, lớn tiếng nói ra cảm tình mới càng thêm chân thành tha thiết, cho nên cô ta nửa điểm thẹn thùng cũng không có: "Tôi muốn cạnh tranh với cô."


Liễu Thư còn không có động tác, Allen đã đen mặt trước, hắn cũng không phải là thứ gì đó để giống cái muốn cạnh tranh. Tuy rằng trong bộ lạc cũng có thú nhân rất ưu tú được đa số giống cái lựa chọn, nhưng hắn cũng không muốn mình đụng phải việc này, hắn chỉ muốn ôm Tiểu Thư của hắn sống thật tốt mà thôi.


"Như vậy không thể được." Liễu Thư lắc đầu, thật đáng tiếc cự tuyệt, có người xem náo nhiệt ồ lên, bọn họ còn không có đụng phải cự tuyệt cạnh tranh đâu. Thú nhân là sẽ không, mà phần lớn giống cái cũng sẽ không cự tuyệt đối phó khiêu khích, Liễu Thư cảm thấy loại chuyện không đầu óc này, cô thật sự không muốn đi làm. Thời gian của cô rất quý giá, không lý do gì lãng phí ở chuyện này, hừ.


"Cô sợ?" Noreen tự cảm thấy mình chiếm được chân tướng, ngây ngất cười nhìn Liễu Thư: "Vậy cô chính là tự động nhận thua."


Nhận thua, Allen đều giật mình, thế nào vừa nói thích mình, lại không cần hắn, hắn có chút ủy khuất mặt nhăn nghiêm mặt, muốn nói cái gì đó, lại nhìn đến ánh mắt cảnh cáo Liễu Thư quăng tới, thì ngừng lại. Quên đi, mình không nói còn không được sao, sờ sờ tim nhỏ không yên, ngồi trở về.


"Không, không phải nhận thua." Tại thời điểm Noreen cao hứng muốn tuyên bố mình thắng, Liễu Thư vươn ngón tay, lắc lắc, đặc biệt bình tĩnh chậm rãi nói: "Allen không thích cô, mà tôi và hắn sắp khế ước, cho nên không tồn tại thắng thua, bởi vì hắn đã là của tôi."


Mọi người ồ lên, khe khẽ nói nhỏ, nói xong thì cảm thấy lời này thật đúng là rất có đạo lý.


Sắc mặt Noreen trắng bệch, chỉ vào Liễu Thư, tức giận đến nói không ra lời: "Cô cô... oa, bắt nạt người ta..." Tiểu giống cái bị ức hiếp ủy khuất khóc lên.


Khóe miệng Liễu Thư co rút mãi, nhìn Noreen đang khóc lớn, rất là cạn lời, quả nhiên là một đứa nhỏ, còn chưa nói được mấy câu đâu thì đã khóc rồi, giống như thật sự là cô bắt nạt vậy, thực oan uổng có được hay không? Rõ ràng là ngươi đến khiêu khích trước, có được không, cả đầu hắc tuyến.


"Được rồi, Noreen đừng khóc." Noah cả đầu đầy mồ hôi dỗ dành em gái.


"Đồ mít ướt, không thắng được thì bắt đầu khóc." Kathy nhận được tin tức chạy tới, vừa tiếc nuối mình không nhìn được chuyện quá phấn khích, vừa chạy đến bên trong, nói móc Noreen: "Ối giời, đừng có không thắng thì khóc nhè chứ."


Đầu Noah cũng to ra, nhưng mà đối với Kathy quấy rối một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể đưa ánh mắt xin giúp đỡ đến Abby. Đáng tiếc Abby chỉ có thể cho hắn động tác nhún vai lực bất tòng tâm, trước đó hắn muốn nhúng tay vào còn không được, huống chi là hiện tại


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.