Xương Rồng Đốt Rương

Chương 15:




Thần Côn sợ đến hồn phi phách tán, đường lên không thông, đường xuống một lần nữa trở thành lựa chọn hàng đầu, lão rống lên: “Tiểu Luyện Luyện, mau lên, cậu có súng, cậu phá hủy tấm đồng đen này đi, chúng ta vào nước đi!”
Thực ra Thần Côn căn bản cũng không biết bơi, nhưng kệ đi, lo chuyện trước mắt trước, vào nước rồi lại nghĩ cách sống sót trong nước sau.
Cũng là một lối ra, Giang Luyện rút súng, dịch chân ra, bắn vào viền nối giữa tấm đồng đen vào vách ống, Thần Côn ở bên cạnh ra sức giẫm đạp, chỉ mong kỳ tích sẽ xuất hiện, tấm đồng sẽ chợt bị đạp xuống, nhưng không, ngược lại, dưới nước có vật gì đó được sức nước đẩy nổi lên, đụng vào mặt bên kia của tấm đồng chạm rỗng.
Mực nước đã ngập đến cẳng chân, xuyên qua nước băng xao động, Giang Luyện mơ hồ trông thấy đường nét vật kia, trong đầu hắn bỗng trống rỗng, kêu lên: “Rương! Kia có phải là cái rương không?”
Dòng nước tuôn trào mãnh liệt, vật kia chỉ dừng ở dưới tấm đồng không đến hai giây đã không thấy bóng dáng đâu nữa, Thần Côn vội cúi đầu, không nhìn thấy bất kỳ cái gì, tình thế cấp bách, lão đã sớm quên “rương” là cái gì, giọng nói run rẩy theo cơ thể: “Rương gì cơ?”
Sau đó nữa, thế giới chợt tĩnh lặng.
Tiếng răng rắc ào đến như thủy triều cuộn trào trong vách ống biến mất.
Có ý gì? Mồ hôi lạnh chảy từ cổ Giang Luyện xuống, không lăn xuống cổ áo, hắn và Thần Côn liếc nhau rồi chạm rãi ngẩng đầu.
Đã thấy được, tới rồi, ở ngay trên đỉnh đầu, con sát nhất cách mắt họ chỉ chừng hai, ba centimet.
Giang Luyện cũng không biết đây là thứ gì, thoạt nhìn, chính là từng viên đá nhỏ, kích cỡ không hơn kém châu chấu bao nhiêu, cùng màu sắc với vách đá, nếu chúng không động đậy, rơi trên mặt đất, hắn sẽ cho rằng đó là đá vụn còn nếu bám trên vách đá, hắn sẽ cho rằng chỉ là một mẩu vách đá nhô ra.
Nhưng chúng nó lại đang động đậy.
Cảnh tượng này có hơi ghê tởm, hàng ngàn con trùng đá lít nha lít nhít, dồn đống lại như vô số con ong mật chui ra chui vào tổ ong, nhìn một lúc, người sẽ hoài nghi mắt mình, tưởng là bề mặt vách đá bị nứt ra thành vô số mảnh nhỏ, đang chảy xuống.
Nước đã đến bắp đùi.
Yết hầu Thần Côn lăn lăn: “Tiểu… Tiểu Luyện Luyện, sao chúng nó còn chưa xuống gặm chúng ta?”
Giang Luyện đáp: “Không biết.”
Bên hông còn có súng phun lửa nhưng căn bản là vô dụng: Phun lên trên, giọt nhiên liệu nhỏ xuống, hắn và Thần Côn còn chết thảm hại hơn – bị thiêu ở nhiệt độ đốt thành than chẳng thoải mái hơn bị trùng đá gặm cắn bao nhiêu.
Đối đáp hai câu, nước đã đến ngang hông, Giang Luyện cố gắng giơ cao tay cầm súng: Đám trùng đá này tấn công, họ sẽ bị gặm sống, không tấn công, họ sẽ bị chìm trong nước, sau đó đông cứng trong trụ băng trong suốt.
Vậy đi, Giang Luyện bình tĩnh lại: “Nếu chúng xuống đây, hoặc là nước ngập quá mức, tôi cho chú một viên đạn nhé, ít nhất chúng ta cũng có thể chết thoải mái hơn chút.”
Thần Côn ừ một tiếng: “Bắn vào đầu ấy, kỹ thuật bắn súng của cậu đừng có tệ quá đấy, bắt tôi phải chịu khổ theo.”
Giang Luyện cười.
Đúng lúc đó, đống trùng đá chợt động đậy, tim Giang Luyện đập mạnh, ngón tay giữ cò súng suýt nữa bấm xuống, nhưng hắn lập tức phát hiện ra đám trùng đá này là rời đi.
Là sao? Sao lại đi? Nơi này không có ai khác, bác ba, cô tư, cô bảy, thậm chí là Mạnh Thiên Tư cũng không có ở đây, không ai biết tránh thú núi, tại sao chúng lại bỏ đi?
Giọng Thần Côn lạc đi: “Chúng nó…bỏ đi? Tiểu Luyện Luyện, cậu đã làm gì vậy?”
Không thể nào là vì mình được, chỉ có thể là…
Giang Luyện đột nhiên thét lên: “Mau, chú mau nắm lấy chúng! Nắm lấy!”
Da đầu Thần Côn tê rần, chúng không tới gặm lão lão đã cảm tạ trời đất lắm rồi, lại còn đi nắm chúng? Ngại chết chưa đủ nhanh sao?
Giọng Giang Luyện cũng khản đặc: “Chú không hiểu à? Là bởi vì chú đó, giống như túi mật núi tự rơi xuống tay chú, cá sấu khổng lồ nhằm vào chú vậy, là vì chú! Miễn là chúng không động chú, chú bám lấy chúng là có thể đi lên!”
Vãi chưởng!
Thần Côn cũng không kịp nghĩ, chỉ lọt được mỗi câu “là có thể đi lên” vào tai, nhưng trùng đá rút cũng không chậm, chỉ trong nháy mắt lưỡng lự này, nước đã đến ngực, vươn tay lên cũng đã không với tới được trùng đá nữa. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Giang Luyện hít một hơi thật sâu, thình lình chui xuống nước, ôm lấy hai chân Thần Côn đẩy lên. Thần Côn hét lớn một tiếng, hai bàn tay liều mạng bám víu lấy vô số trùng đá, cảm giác trên tay vô cùng quái dị: lúc thì lạnh lẽo, lúc thì mềm ấm, như thể những thứ này còn có thể hít thở…
Làm lão rợn đến nổi da gà, nhưng cảm giác rùng rợn ấy rất nhanh đã bị nỗi vui mừng khôn xiết bao trùm: Dưới hai bàn tay thậm chí là dưới cả cánh tay như dính lên vô số giác mút, căn bản không cần lão dùng chút sức gì, cơ thể đã như đáp xe thuận gió…à không…trùng thuận gió, trườn lên trên.
Lão kích động: “Tiểu Luyện Luyện, tôi lên rồi…”
Chợt nghe tiếng nước rào rào, Giang Luyện ôm chặt hai chân lão, cũng lộ ra khỏi mặt nước. Thần Côn vội ngậm miệng lại, thế mới biết trách nhiệm của mình trọng đại cỡ nào: Nếu lão lỡ mà sơ sẩy một cái, đường sinh cơ sẽ đứt đoạn, ngã xuống đi hai mạng.
Lòng bàn tay lão đổ mồ hôi, càng rạp mình xuống dưới chặt hơn, trong hoảng hốt, cảm thấy những con trùng đá này như đàn kiến, mà mình và Giang Luyện thì như con sâu lớn bị kiến tha về tổ.
Lão nơm nớp gọi với xuống dưới: “Tiểu Luyện Luyện, chúng ta sẽ bị…kéo đi như thế suốt à?”
Giang Luyện ướt sũng người, hiện giờ lại bị kéo đi trên vách băng, đuôi tóc đều đã kết vụn băng, môi cũng bị cóng đến xanh tím, hắn nói: “Xem tình hình, chỉ cần không còn ở nơi quỷ quái này nữa, an toàn rồi, chúng ta sẽ lập tức buông tay.”
Tiếp đó chính là một hồi lướt trong “mạch máu”, Giang Luyện suy đoán không sai, những mạch máu này không chỉ có một đường mà thực sự đan xen nối thông nhau như hệ thống thần kinh vậy, vách ống đều phủ băng.
Hắn nhớ tới dòng nước kì dị dâng lên kia: Có lẽ là ở đây, nước liên tục dâng rút, sau nước rút, nước dư đọng trên vách ống nháy mắt hóa thành băng, năm này qua năm khác, đã tạo nên quy mô mạch máu băng đan xen như mạng lưới thế này.
Người trượt chân ngã vào đây thực sự là còn đáng sợ hơn cả rơi vào bẫy rập…
Hắn thầm rùng mình, chợt nghĩ tới thứ mình xuyên qua nước băng xao động, nhìn thấy cách tấm đồng đen chạm rỗng kia.
Là cái rương mà hắn vẫn luôn tìm kiếm đó sao?
Giống, quá giống, lúc đó chỉ nhìn lướt qua một cái, vật lại ở dưới nước, do cách một tấm đồng đen nên không thể nhìn được rõ ràng hình vẽ hoa văn, nhưng hắn khẳng định một trăm phần trăm đó là một chiếc rương.
Một chiếc rương chuyển động kỳ dị trên mặt nước, nâng lên theo nước dâng, hạ xuống theo nước rút.
***
Tuy trên vách đá cũng có băng mỏng nhưng đã không còn chật hẹp như mạch máu, hơn nữa, rốt cuộc cũng đã là đường bằng chứ không còn là ống dọc nữa, lúc này Thần Côn mới thu tay: Lúc buông tay mới phát hiện ra, vì đó giờ vẫn luôn nắm chặt nên ngón tay đã chết lặng không cử động được nữa.
Lão hết vung lại vẩy, rốt cuộc cũng thoát khỏi đám trùng thạch kia, đưa mắt nhìn làn sóng đá quái dị kia biến mất trong ruột núi phức tạp.
Hai người ngồi bệt trong ruột núi, hai mắt dại ra, đầu óc cũng tắc tịt hồi lâu, vẫn chưa hồi thần được sau chuyến mạo hiểm ban nãy.
Lát sau, Thần Côn thều thào: “Tiểu Luyện Luyện, sao cậu thơm thế?
Nghe lão nói vậy, Giang Luyện cũng cảm giác được mình đang thơm nức một cách kỳ quặc, hắn thò tay vào trong túi quần, móc ra đầy một nắm vụn thủy tinh.
Hắn vứt vụn thủy tinh đi: Ban nãy liên tục va bên này đụng bên kia trong mạch máu, ống nước hoa không biết từ khi nào đã bị vỡ vụn, lại bị nước ngâm, mùi hương tản hết ra, làm cả người hắn hệt như một bụi hoa lớn hình người.
Đầu óc Giang Luyện vẫn tê tê như trước: “Không trải một phen lạnh thấu xương, nào thấy hương mai thơm nức mũi…” (*)
(*) Câu thơ trong bài “Thượng đường khai thị tụng” của thiền sư Hoàng Nghiệt đời Đường.
Nói đoạn, cầm dao găm gõ gõ lên ống tay áo kết cứng sương giá: “Thấy không, tôi vừa mới trải qua lạnh thấu xương nên bây giờ thơm nức mũi đó.”
“Cậu không cởi ra à?”
Giang Luyện lắc đầu.
Không cởi, thời gian hắn chìm trong nước rất ngắn, quần áo còn chưa ướt hết, băng lại kết nhanh, quần áo có một số chỗ hãy còn ấm áp.
Sau mấy câu đối đáp, Thần Côn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại: “Tiểu Luyện Luyện, sao tôi cũng “tránh thú núi” được thế nhỉ, lẽ nào tôi cũng là quỷ non?”
Giang Luyện cáu: “Chú tìm không ra tổ tông thì cũng đừng có nhận bừa, lúc thì Bành Tổ, lúc thì Huống tổ, giờ lại thành quỷ non – chú như vậy không gọi là tránh thú núi, tránh thú núi là chú còn chưa tới, nó đã nghe tiếng trốn đi rồi kia, song phương không có cơ hội đối mặt.”
“Trùng đá chỉ là không động vào chú mà thôi, rất có thể chú với chúng nó là người quen cũ. Không phải chú nói khẩu thuật của Huống tổ là do chú viết sao? Tổ tiên chú tám phần mười là từng tới đây…”
Thần Côn chợt ngắt lời hắn: “Tiếng gì thế?”
Tim Giang Luyện run lên, vội nâng họng súng, lại chĩa đèn pin về phía phát ra âm thanh.
Đó là một ngã rẽ.
Đèn pin là hàng chống thấm nước, nhưng qua một phen va đập ngâm nước, ánh đèn dường như tối đi rất nhiều, nơi chiếu vào đều có vẻ vừa kỳ quái vừa âm u.
Tiếng động tới gần, lách cách lại vụn vặt, xen lẫn trong đó là một hai tiếng “ò ò”.
Thần Côn khẩn trương đến độ quên cả hít thở, lại tới rồi lại tới rồi, tới gần rồi, ánh đèn từng chút kéo ra từ ngã rẽ một cái bóng méo mó, to lớn mà quái dị, hiển nhiên, miệng nó dài nhọn, đầu dị dạng, nó biết nơi này có ánh đèn, có người, lại vẫn thong dong, điều này chứng tỏ nó căn bản là không để họ vào mắt…
Trong sát na khi thứ kia sắp sửa bước ra, sợi dây căng trong lòng Thần Côn đứt phựt, dùng hết sức lực toàn thân gào lên: “Giết!”
Địch thủ giáp mặt, ai có dũng người nấy thắng, lão nhất định phải ra oai phủ đầu!
Con gà tuyết vừa bước chân ra sợ hết hồn, chân lảo đảo, suýt thì ngã lộn nhào trên mặt đất.
***
Ớ, gà?
Thần Côn mờ mịt.
Giang Luyện thở phào một hơi, hạ súng xuống.
Thần Côn thúc thúc khuỷu tay vào Giang Luyện: “Tiểu Luyện Luyện, là một con gà tuyết!”
Giang Luyện ừ một tiếng: “Không phải Hoàng Tùng đã nói rồi à, Thiên Tư bỏ hai con gà tuyết vào, một con oanh liệt hi sinh, một con mất liên lạc, con này có khả năng chính là con mất liên lạc kia, mạng lớn thật.”
Nói tới đây, trong lòng chợt dấy lên hi vọng: Một con gà thôi mà vào rồi còn có thể sống sót được tới bây giờ, Thiên Tư, hẳn cũng…không kém hơn chứ?
Hắn chống vách đá đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta còn phải tìm người.”
Thần Côn trỏ con gà tuyết: “Mang cả nó đi đi, gặp được là có duyên – tôi nói chứ, con người tôi có duyên với gà lắm đó, thường cứ có gà xuất hiện thì đều là dấu hiệu tốt.”
Mang thì mang, nói dông nói dài thế làm gì, Giang Luyện cáu.
Thần Côn đi về phía con gà tuyết kia, miệng cũng bắt chước kêu “ò ò ò”. Con gà tuyết cũng lạ, đứng yên bất động, đợi Thần Côn tới gần rồi lại phành phạch chạy ra xa, nhưng chỉ chạy mấy bước là lại dừng lại, giương cặp mắt tròn xoe lên nhìn Thần Côn.
Lặp đi lặp lại mấy lần, Giang Luyện không nhịn được: “Chú còn chơi với nó nữa đấy à?”
Thần Côn nhíu mày: “Không phải, Tiểu Luyện Luyện, con gà này hình như muốn dẫn chúng ta đi đâu đó.”
Thế hả? Giang Luyện liếc xéo con gà tuyết: “Lỡ nó dẫn chú vào bẫy thì sao?”
“Lỡ không phải bẫy mà có chuyện quan trọng thật thì sao?”
Khó mà nói được, năm mươi năm mươi, dù sao sang phải hay sang trái thì cũng đều là đi, Giang Luyện sao cũng được: “Vậy đi xem xem.”
***
Con gà tuyết kia quả thực đang dẫn đường, loạng chòa loạng choạng lắc mông đi phía trước, đi một lúc, còn rất không yên tâm quay đầu lại, sợ hai người chạy mất.
Giang Luyện nhìn con gà vẫn gườm gườm, nếu đây là con chó hắn còn có thể cho chút tín nhiệm, nhưng một con…gà tuyết?
Thần Côn phổ cập kiến thức cho hắn: “Tiểu Luyện Luyện, cậu đừng xem thường gà, có nghiên cứu khoa học cho thấy chỉ số thông minh của gà cũng bằng một đứa trẻ sáu, bảy tuổi đó.”
Vậy à? Giang Luyện từ chối cho ý kiến.
Lại đi thêm một lúc, con gà quẹo vào một ngã rẽ trần hơi thấp, Giang Luyện phải cúi đầu mới bước đi được, hơn nữa, ngã rẽ này còn càng lúc càng thấp, sau cùng, Giang Luyện quả thực cạn lời.
Đối với người mà nói, đây đã coi như ngõ cụt rồi, nhưng đối với gà thì vẫn còn có thể đi được, bởi cuối đầu này còn có một cái động, thề nói không điêu, còn nhỏ hơn lỗ chó nữa.
Con gà tuyết hưng phấn rũ lông chui vào.
Thần Côn im lặng, Giang Luyện thở dài: “Đi theo uổng công rồi, đi thôi.”
Đang định xoay người thì con gà tuyết lại chui trở về, đại khái là do thấy người không đi cùng nên vội quay lại tìm, thấy đám Giang Luyện có xu thế muốn đi, cuống cuồng chạy vội qua, dụi đầu vào giày leo núi của Giang Luyện.
Bé xíu như vậy, đá ra thì không nỡ, Giang Luyện nhấc chân vòng qua nó, lại đi ra ngoài.
Con gà tuyết cuống quít lên, bỗng vỗ cánh bay vọt qua hai người, ngăn trở lối đi, cánh đập đập, tư thế rất ương ngạnh, nhất định không chịu thả người.
Giang Luyện dở khóc dở cười: Trông như con chim cút ấy, mày tưởng mày là chim ưng à?
Hắn ngồi xổm xuống: “Gà đại ca, không phải bọn này không chịu đi, nghe nói mày có trí thông minh của một đứa trẻ sáu bảy tuổi, mày nhìn thử vóc người tao xem, trông có giống chui được qua cái động này không? Được rồi, đừng làm khó dễ người khác.”
Nói xong, đang định đứng dậy thì trong lòng chợt đánh thịch một tiếng, lại ngồi xổm xuống.
Thần Côn lấy làm lạ, đang định nói gì thì Giang Luyện giơ tay lên ngăn lại.
Hình như hắn…nghe thấy tiếng Mạnh Thiên Tư.
Tim Giang Luyện điên cuồng đập thình thình: Ruột núi nuốt tiếng, trừ phi Mạnh Thiên Tư ở ngay gần đây, hơn nữa còn kêu rất lớn tiếng, bằng không chắc chắn là hắn không nghe thấy.
Trán hắn lại bắt đầu vã mồ hôi, hình như đúng thật, tuy tiếng nghe rất mơ hồ, tan ra bốn phía, nhưng hắn vẫn nghe thấy được thật, hơn nữa, hình như cô còn đang gọi chính tên hắn.
Trong nháy mắt Giang Luyện đã phản ứng kịp, hắn nằm rạp xuống, rống lến về phía rộng: “Thiên Tư?”
Vãi thật, hắn chắc chắn trăm phần trăm tiếng là từ đầu kia vọng tới.
Máu huyết toàn thân Giang Luyện sôi sục, hắn nghiến răng, liều mạng chui vào cái động kia nhưng thực sự không chui qua được, đến vai đã bị kẹt rồi. Giang Luyện lại chui ra, vội vàng cởi quần áo, xé áo khoác, lại cởi áo len, Thần Côn vội la lên: “Cậu có lột hết da ra cũng không được đâu, cậu chui cái gì mà chui?”
Giang Luyện phớt lờ lão, cởi xong mấy cái áo ra rồi, lại chui vào, còn rống Thần Côn: “Chú giúp tôi một chuyện, đẩy tôi đi!”
Đây có phải vấn đề đẩy là được đâu? Đẩy thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể đẩy lợn vào lỗ chó, sói vào ổ rắn được, Thần Côn thực sự sa mạc cả lời, nhưng không còn cách nào khác, đành phải ra sức từ đằng sau đẩy hắn.
Con gà tuyết trợn mắt há hốc như xem kính chiếu ảnh.
Giang Luyện liều mạng lấy hơi chen vào, cũng may cái động này không dài, hắn dùng hết sức lực mới thò được nửa bên mặt và một con mắt vào cửa động bên kia, nhìn không thấy, tối om om, hắn lại dùng tay đẩy cái đèn pin đè dưới thân ra, cuối cùng chậm rãi đẩy ánh đèn pin từ dưới khuôn mặt bị đè ép biến dạng ra ngoài.
Hắn thở phì phò, nhìn về phía trước, nhìn xuống dưới, rồi mí mắt lại lật nghiêng lên trên.
Thấy được rồi.
Vừa nhìn, máu hắn đã xộc lên óc, sau đó lại lạnh xuống trong nháy, làm cả người hắn run bắn lên.
Mạnh Thiên Tư treo lơ lửng hơn mười mét trên cao, tựa hồ đang ôm chân một người, mà người nọ thì treo trên một sợi xích, tiếng xích rung lên rào rào, thân thể Mạnh Thiên tư đung đưa trong không trung, run run rẩy rẩy, nhìn mà hết hồn.
Hắn hét lên: “Thiên Tư, em kiên trì thêm lúc nữa, anh đến ngay đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.