Xương Rồng Đốt Rương

Chương 1:




Bản đồ tuyến đường mà Giang Luyện vẽ có một vấn đề.
Nó không giống bản đồ bình thường, bày ra những con đường như mạng nhện và phương hướng bắc nam, mà gần giống với bản đồ núi của quỷ non – cả tấm bản đồ là một bức tranh phong cảnh, cho người ta thấy được dáng núi triền núi đỉnh núi sống động như thật.
Nói cách khác, anh phải vụng về giơ bản đồ lên, đối chiếu với hình dáng và sắp xếp cao thấp của những ngọn núi xung quanh, hình dáng tương xứng rồi mới có thể xác định địa điểm cụ thể căn cứ theo kích cỡ – bảo sao Diêm La cưỡi trên lưng bò yak phải thời thời khắc khắc giơ bản đồ lên nhìn xung quanh như thế.
Cũng may, phần dưới bản đồ có một hồ nước nhỏ, điều này đã thu nhỏ phạm vi tìm kiếm xuống rất nhiều: Tuy khu vực Côn Lôn Sơn không chỉ có một hồ nước cao nguyên, nhưng có một đặc điểm này vẫn tốt hơn là tìm kiếm dàn trải khắp vùng núi hơn năm trăm ngàn cây số vuông, hơn nữa, Tiển Quỳnh Hoa trực giác, nơi được vẽ chính là khu vực doanh trại này – quanh đây cũng có hồ nước, lại là nơi Sử Tiểu Hải xảy ra chuyện, còn xuất hiện thận lâu núi, nếu chỗ này không có gì kỳ quặc thì quá có lỗi với những trùng hợp này rồi.
Bà chê bức vẽ này quá không dụng tâm: “Từ thượng cổ tới giờ, trong núi không biết đã xảy ra bao nhiêu trận động đất, cộng thêm lở tuyết, trầm tích, sụt lún, rất có thể thế núi đã sớm thay đổi, nhận biết qua thế núi chẳng đảm bảo chút nào, tỷ lệ sai sót cũng cao.”
Cảnh Như Tư cảm thấy bà quá xoi mói: “Tổ tiên nhà họ Huống chỉ là một người thợ, sao ông ta nghĩ được nhiều vậy chứ? Hơn nữa, nếu Diêm La có thể tìm được đồ dựa vào bản đồ này thì cũng có nghĩa là không có sai sót như vậy nảy sinh.”
Vừa nói chuyện vừa vén cửa lều lên, nhìn bóng đêm nặng nề bên ngoài: “Giờ muộn quá rồi, nhìn không rõ được. Đợi sáng mai mặt trời lên là có thể xác định được vị trí, mong là vận may của chúng ta tốt một chút, có thể mau chóng tìm được thi thể me Đoàn, và cả những người mất tích khác nữa.
Thực ra trong lòng Cảnh Như Tư, lỡ như con đường phía trước thực sự hung hiểm, không tìm được thi thể Đoàn Văn Hi, bà tin rằng me Đoàn cũng có thể thông cảm, vẫn câu nói cũ, không thể vì một người đã chết mấy chục năm mà khiến những người đang sống mất mạng được.
Chỉ là, đội tám người hộ núi chỉ trở về được một Sử Tiểu Hải ngã hỏng đầu, chuyện lớn như vậy nói thế nào cũng phải tra rõ lý do, cho mọi người một câu trả lời hợp lý – đường đường là nhà quỷ non, người chết cũng không dám truy tra thì cũng quá uất ức rồi.
***
Từ giờ tới bình minh hãy còn sớm, cũng không thể cứ thế chờ không, mọi người ai về lều nấy ngủ.
Lúc đi, Giang Luyện thoáng chần chưa, cuối cùng vẫn quay trở lại bên Mạnh Thiên Tư, nhỏ giọng hỏi cô: “Không sao chứ?”
Mạnh Thiên Tư cười, nói: “Không sao.”
Nói rồi lại hơi ngơ ngẩn: “Ban đầu xem xong video của ma nước, thực ra trong lòng em không có gợn sóng gì, chỉ cảm thấy họ thật xui xẻo, còn cảm thấy ma nước thật vô dụng, chuyện nhà mình mà còn đi cầu sang nhà khác. Nhưng mà, qua lại rồi thì lại thấy khác.”
Qua lại rồi, bên kia không còn là trên màn hình nữa mà là có máu có thịt, có vui có giận, có một khuôn mặt tươi cười, sẽ đầy lòng mong ngóng nhờ cậy, sẽ thấp thỏm không yên đợi chờ.
Cô không muốn là người báo tin xấu.
Giang Luyện ừ một tiếng: “Anh hiểu.”
Mạnh Thiên Tư nghĩ ngợi: “Anh nói xem, nếu viên tinh kỳ lân đó hoàn hảo, chuyện…có khi nào sẽ khác đi không?”
Biết giả thiết này không có ý nghĩa gì, song vẫn không nhịn được nghĩ suy.
Giang Luyện nói: “Bộ tộc Hoàng Đế không ngốc, biện pháp người tộc Xi Vưu có thể nghĩ ra, họ chẳng lẽ lại không nghĩ tới, cuối cùng không thực hiện, nhất định là có nguyên nhân. Nếu chùm nho trong hầm đất trôi nổi là tinh kỳ lân – kỳ lân cần đến hai ngàn năm mới có thể dưỡng thành một viên, tức nhưỡng có tạo ra hàng trăm hàng ngàn, đặt chung hai thứ lại một chỗ, có thể giống nhau thật sao?”

Có thể giống nhau thật sao?
Câu hỏi này cứ quanh quẩn mãi trong đầu Mạnh Thiên Tư, quả nhiên nghĩ sao sẽ mơ vậy.
Cô nằm mơ.
Mơ thấy cô bạn gái Dịch Táp của Tông Hàng, chính là cô gái để tóc ngắn kiểu bob, mảnh khảnh yên lặng nhưng giữa chân mày vẫn để lộ ra sự bướng bỉnh trong video của ma nước.
Mà mình thì xách một chùm nho thật lớn – Mạnh Thiên Tư chưa từng tự mình đặt chân tới hầm đất trôi nổi, chỉ là nghe nói có hình dạng chùm nho, cho nên thể hiện trong mơ cũng là một chùm nho dài.
Cô không ngừng giật những quả nho trên chùm xuống, trái một quả phải một quả, dúi vào tay Dịch Táp, nói vừa gấp vừa cuống: “Ăn đi, ăn nhiều chút, không chừng ăn nhiều thêm mấy quả, có thể sống lâu thêm mấy năm nữa.”
Dịch Táp ôm đầy nho trong tay, cúi đầu nhìn một lúc, không ăn, lại ngước lên nhìn cô, hỏi: “Nếu ăn nhiều lại càng phát bệnh nhanh hơn thì sao?”
Mạnh Thiên Tư bị hỏi á khẩu, không trả lời được.
Cô chỉ ngơ ngác đứng đó, sau nữa thì không thấy Dịch Táp đâu, chùm nho cũng biến mất, một mình cô đứng trong khe núi Côn Lôn Sơn, bầu trời tối mịt, tiếng gió như tiếng huýt sáo, trong không trung bay lượn tuyết trắng bồng bềnh.
Lạnh quá, trong mơ, cô ngồi xổm xuống, co ro, quấn chặt áo lông, chặt hơn nữa.

Cảnh Như Tư bị động tĩnh bên cạnh đánh thức, mở điện thoại lấy ánh sáng, thấy Mạnh Thiên Tư tóm chặt miệng túi ngủ, co ro vùi bên trong.
Nhìn xem, con bé lạnh cóng rồi.
Cảnh Như Tư thở dài, lấy áo lông của mình qua, trùm thêm lên người Mạnh Thiên Tư.
***
Hôm sau không cần phải nhổ trại.
Nếu là bình thường, Mạnh Thiên Tư đại khái sẽ ngủ thẳng tới chiều mới tỉnh, nhưng trong lòng có chuyện, người rất khó ngủ ngon, hơn nữa từ sáng sớm, bên ngoài đã lách cách lanh canh vô số tiếng động, cô cứ thế tỉnh lại.
Trong lều không có ai, trên túi ngủ của cô thì lại đắp thêm hai lớp, chắc là u tư và u bảy thêm cho cô.
Mạnh Thiên Tư nằm một lúc, nghe thấy Sử Tiểu Hải ồn ào bên ngoài: “Ở đó! Ở đó! Ngã xuống, rầm!”
Hà Sinh Tri đè giọng xuống răn cậu ta: “Cậu nhỏ giọng chút! Cô Mạnh còn đang ngủ!”
Đoạn đối đáp này đã nhắc nhở Mạnh Thiên Tư, hôm nay không phải là ngày rảnh rỗi: Phải phái người tra xét nơi Sử Tiểu Hải bị tập kích ngã xuống vách núi, còn phải căn cứ theo tấm bản đồ Giang Luyện vẽ đêm qua, tìm ra đích đến của Diêm La và cụ Đoàn năm đó.
Cô nhanh chóng mặc quần áo vào, thò người kéo cửa lều ra ra trước, một trận gió lạnh xộc vào, cóng đến mức cô lập tức tỉnh người.
Thời tiết hôm nay không tốt, hệt như trong giấc mơ của cô, u ám màu xám tro, đến túi nước súc miệng và khăn ướt rửa mặt tiện dụng cầm theo cũng đã sắp đông cứng rồi. Mạnh Thiên Tư lười kêu người làm việc, dứt khoát nhét vào lòng ủ.
Nhìn ra ngoài, thấy u tư và u bảy đang dẫn người đứng bên rìa khu đất trũng, hoặc cầm bức vẽ, hoặc ôm máy tính bảng, hoặc cầm điện thoại di động, đối chiếu với những hướng khác nhau.
Trong lòng Mạnh Thiên Tư đánh thịch một tiếng: Chỉ một bức vẽ thôi, nhìn là ra ngay, phải hay không phải chỉ cần nửa phút là xác định được rồi mà? Kéo nhiều người như vậy lại xem, xem lâu như vậy rồi mà vẫn chưa xác định được, đại khái là bởi nơi được vẽ cũng không phải chỗ này.
Đương nghĩ vậy, chợt thấy Thần Côn đi ngang qua cách đó không xa, còn bệ vệ bắt tay sau lưng, như thể lãnh đạo đi thị sát cấp dưới vậy.
Mạnh Thiên Tư nhíu mày, thầm thắc mắc sao người này bỗng nhiên lại làm bộ làm tịch thế này, nhìn lại lần nữa, trong lòng căng thẳng, gọi lớn: “Thần Côn!”
Thần Côn theo tiếng nhìn lại, sau đó rảo bước qua: “Ơi?”
Mạnh Thiên Tư vừa sợ vừa giận, chỉ ra sau lưng lão: “Ai trói ông lại?”
Bảo sao lúc Thần Côn đi lại trông dáng lại khó tả thế: hai tay lão bị bắt chéo trói ra sau lưng.
Thần Côn bừng bừng phấn khởi: “Tự tôi đó, chủ động yêu cầu!”
Không đợi Mạnh Thiên Tư hỏi tiếp, lão đã thao thao bất tuyệt: “Xét thấy tôi đã hai lần liên tiếp nói ra lời quái dị, tôi nghĩ con người mình quá khó đoán rồi, nếu còn tiếp tục, có khi nào sẽ càng thêm khó khống chế hơn không, đây gọi là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.”
Hóa ra là vậy.
Mạnh Thiên Tư im lặng một thoáng, thực ra cô cũng hiểu rằng như vây tương đối ổn thỏa: Cô tin Thần Côn nhưng nếu Thần Côn này đã không còn thuần túy mà bị lẫn thứ gì khác vào thì sao?
Cô nhìn sang Thần Côn: “Ông trước đó nằm mơ, giờ lại nói lời quái dị, ông cảm thấy…tình huống của mình rốt cuộc là thế nào? Là như Diêm La, trong cơ thể có người thứ hai?”
Thần Côn lườm cô: “Cô Mạnh, tôi đã hơn năm mươi rồi, sống hơn nửa đời người mới phát hiện ra trong cơ thể mình có người thứ hai, thế thì tôi không phải là quá trì độn rồi à? Hơn nữa, tôi chưa từng ăn tinh kỳ lân, lúc Diêm La tìm được tinh kỳ lân, tôi còn đang ăn cơm xin từ trăm nhà đấy.”
“Tôi cảm thấy đây là một dạng tiềm thức, chậm rãi được kích hoạt theo từng bước tôi tham gia vào vụ việc. Vừa bắt đầu, trong phòng chi nhánh nhà mạng, nghe thấy em Tiển nhắc tới ba chữ ‘túi mật núi’, như một cái công tắc vậy, cụp một tiếng, mở màn.”
“Sau đó, mỗi lần có tiến triển gì mới, tôi đều sẽ nhớ ra điều gì đó, sự nhớ ra này dùng hình thức nằm mơ lộ ra, sau nữa, trải qua nhiều chuyện hơn, tiềm thức này bắt đầu thay đổi cách hiển lộ, thỉnh thoảng sẽ chợt bật ra khỏi miệng. Có lẽ, qua một khoảng thời gian nữa, những chuyện đó sẽ hoàn toàn trở thành ý thức và ký ức của tôi, tôi có thể thuật lại đầy đủ tiền căn hậu quả cho các người nghe.”
Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng, muốn nói lại thôi, im lặng đôi chốc, cô hạ giọng: “Thần Côn, có khi nào ông thật sự là…tên nội ứng phe Xi Vưu không?”
Cô thanh minh: “Tôi không có ý chửi bới gì ông đâu, ông ta là ông ta, ông là ông, chúng ta chỉ đang bàn luận sự thật thôi.”
“Những gì ông mơ thấy, nói ra khiến người ta có cảm giác ông có mặt ở hiện trường phong ấn rương, ông lén lút bắt tay với người thần bí, ông trộm linh phượng hoàng và tro bụi xương rồng cho hắn, còn tỏ vẻ phải tiếp tục đi tìm xương rồng, ông là kẻ phản bội, chuyện bị bại lộ, bị mổ bụng moi ruột, ông thậm chí còn biết, tiểu đội phe Xi Vưu đã đi đào kỳ lân chết lên.”
Thần Côn muốn đưa tay đẩy kính lên, đáng tiếc, tay đã bị trói, sống mũi chảy mồ hôi, cặp kính thời thượng muốn rơi không rơi được.
Lão nói lắp: “Chuyện này…có khả năng, nhưng mà, chúng ta xem xét vấn đề, phải…phải cân nhắc đến nhiều trường hợp, không thể bị cành lá che mắt được, cô xem, xã hội bây giờ tin tức báo chí sai sự thật rất nhiều, biết đâu…biết đâu…”
Lão cố sức muốn “biết đâu” ra một khả năng khác, nhưng càng cuống càng không nghĩ ra được gì, lần này, không chỉ mũi mà hai bên thái dương và trán đều đổ mồ hôi.
Mạnh Thiên Tư săn sóc đẩy kính lên cho lão: “Vẫn là câu cũ, dù ông có thật là kẻ đó, tôi cũng sẽ không kỳ thị ông, chuyện cũng đã mấy ngàn năm ròi, ai nhàm chán đi lật lại nợ cũ như vậy chứ… Giang Luyện đâu?”
Trọng tâm câu chuyện cuối cùng cũng dời khỏi chủ đề “nội ứng”, Thần Côn thầm thở phào: “Đang ngủ đấy, dán mắt thần giữa đêm, cậu ấy cũng mệt mỏi muốn chết, đêm qua trở về, mới cởi áo được một nửa đã ngủ mất rồi… Cô tìm cậu ấy có việc gì à?”
Mạnh Thiên Tư “à” một tiếng, nếu đi đứng thuận tiện thì giờ quá nửa là cô sẽ đi qua quấy rối hắn, nhưng hiện giờ lại mang một cái chân bệnh tật, cũng chẳng thể bò qua đó được.
Đang định mượn cớ lấp liếm cho qua, chợt nghe Cảnh Như Tư gọi mình, vừa quay sang nhìn đã thấy Cảnh Như Tư đang siết bức vẽ trong tay, thở hồng hộc đi qua, còn chưa tới gần đã than phiền: “Chết mất thôi, không phải ở đây, u nhìn tới nhìn lui, không phải vẽ nơi này.”
Mạnh Thiên Tư sửng sốt.
Cô có cùng cái nhìn với Tiển Quỳnh Hoa, nơi đóng quân này vừa có hồ nước lại vừa là nơi Sử Tiểu Hải gặp chuyện, lại còn có đến hai lần được hiển thị trong thận lâu núi, không thể nào chỉ là trùng hợp.
Cô nghĩ ngợi: “Có khi nào là địa hình thay đổi không? Mấy nghìn năm rồi, đủ loại tác động địa chất, không thể nào giống hệt trước đây được.”
Cảnh Như Tư trừng cô: “U tư của con tuy già rồi nhưng vẫn chưa lẫn, tình huống đó u lại chẳng nghĩ tới à? Nó có thể chịu tác động địa chất, cũng có thể lở tuyết hay sụt lún mất đi một phần đỉnh núi, nhưng đường nét nguyên bản thì không thay đổi được, nhưng tình hình hiện giờ là đường nét của nó không đúng! Hoàn toàn không đúng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.