Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 161: Xử Lý Trạng Nguyên Lang (28)




Thân Giác nghe thấy vậy, phản ứng đầu tiên là muốn rút tay ra. Nhưng thân thể cậu quá mức yếu ớt, lúc nãy còn đi bộ một quãng đường xa như vậy, lại còn hứng gió lạnh trọn một canh giờ. Cậu giãy dụa hồi lâu cũng không thể tránh thoát, ngược lại còn bị đối phương trực tiếp ôm lên.
Tuy thân hình Ôn Ngọc Dung gầy yếu nhưng sức lực lại lớn kinh người, hắn dễ dàng bế cậu lên, bước đi cũng rất nhẹ nhàng.
"Ngươi định đưa cô đi đâu?" Thân Giác nhìn Ôn Ngọc Dung lúc này, trong mắt có vài phần bất an xen lẫn với vài phần cảnh giác.
Ôn Ngọc Dung à một tiếng, không trả lời thẳng, chỉ nhẹ giọng nói: "Đợi lát nữa bệ hạ sẽ biết."
Hắn ôm Thân Giác đi một đoạn đường, đến trước một hòn non bộ. Thân Giác không thấy rõ Ôn Ngọc Dung chạm vào đâu, chỉ nhìn thấy bên vách hòn non bộ tự dưng tách ra, để lộ một con ngách nhỏ hướng vào trong.


Nam Cung vậy mà lại có ám đạo?  Nhưng làm sao Ôn Ngọc Dung lại biết được?
Ôn Ngọc Dung ôm Thân Giác đi vào bên trong, cửa bên ngoài dần dần khép lại. Thân Giác nhìn thoáng qua cánh cửa dần khép, trong lòng chợt lạnh lẽo. Hòn non bộ này liền kề hòn non bộ kia, sợ là có kiểm tra ra cũng khó tìm được cách vào.
Vào sâu bên trong, trên vách tường hai bên sườn được khảm đầy dạ minh châu, đủ để chiếu sáng đường dưới chân. Con đường ngoằn nghoèo nhiều ngóc ngách ngã rẽ, Ôn Ngọc Dung đi một hồi lâu mới ngừng lại.
Ở đây tương đối rộng rãi, chính giữa còn đặt một cái giường lớn. Ôn Ngọc Dung cẩn thận đặt Thân Giác lên giường, sau đó xoay người đi vào trong góc lục lọi đồ vật trong rương. Thân Giác nhận ra thứ Ôn Ngọc Dung cầm là quần áo.
Ôn Ngọc Dung quay lại mép giường, quan sát sắc mặt tái nhợt nhưng lại vô cùng cảnh giác của Thân Giác, khóe môi hơi hơi cong lên, tùy tiện ngồi xuống mép giường. Hắn thẳng tay nửa ôm nửa kéo người ngồi dậy, bắt đầu cởi đai lưng áo lông cừu trên người Thân Giác.


Thân Giác dĩ nhiên không muốn, đè chặt tay hắn "Ngươi làm càn!"
Lời này vừa thốt, thiếu niên tiên tư dật mạo trước mặt đột nhiên thở dài, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười, hắn lấy tay Thân Giác ra, ôn nhu nói: "Vi thần đã muốn làm càn từ lâu."
......
Ôn Ngọc Dung thay quần áo cho Thân Giác, đổi thành loại quần áo phổ thông không làm bại lộ thân phận của cậu, thậm chí chuỗi lục mã não trên cổ tay cậu cũng bị hắn cởi ra.
Thân Giác lạnh đến mức tay chân cứng hết cả lại, căn bản là đánh không lại Ôn Ngọc Dung. Thay quần áo xong, Ôn Ngọc Dung lại ôm Thân Giác lên, chỉ là bây giờ hắn còn dùng một mảnh vải đen bịt kín mắt Thân Giác, phong bế tầm nhìm của cậu, hai tay đế vương cũng bị trói lại.
Thân Giác chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Ngọc Dung, không biết đối phương định đi đâu. Đi mãi một lúc lâu, cậu mới nghe thấy tiếng di dời nặng nề của tảng đá, đồng thời cũng cảm thụ được hơi lạnh của gió cắt qua da.


Bọn họ đã đi ra khỏi ám đạo.
Ôn Ngọc Dung không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục đi. Lại đi thêm một lúc lâu nữa, Thân Giác mới được thả xuống đất. Cậu cảm nhận được hình như mình được đặt dựa vào một tảng đá lớn.
Gương mặt bị người nhẹ nhàng sờ soạng một chút, "Bệ hạ ở chỗ này chờ vi thần một chút nhé, vi thần sẽ quay lại nhanh thôi."
Ôn Ngọc Dung rời đi.
Thân Giác lập tức nâng tay lên, dùng miệng cố gắng gỡ dây trói trên tay. Nhưng cậu bị bịt mắt, không nhìn thấy dây trói như thế nào, cắn một lúc lâu cũng không mở trói được, kéo dài tận đến lúc Ôn Ngọc Dung quay lại.
Ôn Ngọc Dung thấy Thân Giác miệt mài cắn sợi dây, không tiếng động khẽ cười một chút, sau đó lại ôn nhu ôm đế vương ở dưới đất lên. Không biết hắn tìm đâu ra một chiếc xe ngựa, Thân Giác bị hắn ôm vào trong xe.
Ôn Ngọc Dung phủ chăn lên người Thân Giác, còn nhét thêm mấy bình nước nóng vào, "Bệ hạ ngủ một giấc đi, khi nào tới nơi vi thần sẽ kêu bệ hạ."
Miếng vải đen che mắt Thân Giác vẫn chưa gỡ xuống, cậu không thể nhìn thấy Ôn Ngọc Dung, chỉ trắng mặt hỏi: "Ngươi muốn đưa cô đi đâu?" Dừng một chút, lại nói, "Ôn Ngọc Dung, bây giờ ngươi đưa cô về, cô có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Ôn Ngọc Dung không nói gì thêm, chỉ xoay người đi ra ngoài.
Thân Giác không biết Ôn Ngọc Dung định đánh xe ngựa đi tới tận đâu. Giờ cậu không nhìn thấy gì cả, thậm chí cũng không có sức làm gì. Ôn Ngọc Dung có thể đưa cậu đi trong khoảng thời gian ngắn như vậy, rõ ràng là đã sớm mưu đồ từ lâu. Chẳng qua cậu không rõ vì sao Ôn Ngọc Dung lại làm như vậy?
Chẳng lẽ Ôn Ngọc Dung cũng trọng sinh?
Trừ bỏ khả năng này, Thân Giác thật không thể nghĩ ra khả năng nào khác. Kiếp này, thời gian cậu và Ôn Ngọc Dung ở chung không quá hai tháng, hơn nữa phần lớn thời gian đều là lễ nghĩa quân thần, chưa từng một lần vượt qua. Cậu cũng không cảm thấy chỉ với thời gian hai tháng ngắn ngủi có thể khiến một tu soạn Hàn Lâm viện tiền đồ rộng mở lại làm ra loại chuyện như bắt cóc hoàng đế thế này được.
Nhưng Thân Giác không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi, bởi vì rất nhanh sau đó cậu đã hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ, mà ngồi bên cạnh cậu còn có một thanh niên lạ mặt chưa gặp bao giờ.
Đến khi đối phương mở miệng, cậu mới biết đó là Ôn Ngọc Dung.
Ôn Ngọc Dung dịch dung.
"Bệ hạ rốt cuộc cũng tỉnh rồi." Ôn Ngọc Dung vươn tay vén tóc Thân Giác ra sau tai, "Có điều từ giờ không thể gọi là bệ hạ nữa, bởi vì chúng ta đã rời khỏi Nam Cung rồi."
Thân Giác nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt, biểu tình không tốt, "Đây là đâu?"
"Khách điếm." Ôn Ngọc Dung đỡ Thân Giác lên, "Uống thuốc trước đi, ngươi đã ngủ hai ngày rồi, nếu uống thuốc hết hôm nay, chắc là có thể khỏe lên."
Hai ngày?
Thân Giác tưởng chắc mới chỉ qua mấy canh giờ, không ngờ tới đã qua ngày mười sáu tháng giêng được hai ngày. Cậu nhìn Ôn Ngọc Dung, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn. Cậu uống thuốc xong, Ôn Ngọc Dung liền đứng dậy đi ra ngoài.
Thân Giác vừa thấy, lập tức xuống giường. Chẳng qua cậu đã đánh giá quá cao tình trạnh thân thể hiện giờ của bản thân. Chân cậu mới vừa chạm đất đã mềm nhũn quỳ phịch xuống, đầu gối đập xuống đất phát đau. Cậu cắn chặt răng, định chống tay đứng lên, nhưng thử rất nhiều lần cũng không được. Cậu duy trì tư thế ấy đến tận khi Ôn Ngọc Dung quay về.
Ôn Ngọc Dung nhìn thấy Thân Giác ngồi dưới đất cũng không kinh ngạc, chỉ bình tĩnh đi qua ôm Thân Giác lên, lại sai tiểu nhị ngoài cửa đang xách nước nóng vào đổ đầy bồn tắm.
"Huynh trưởng, chúng ta tắm gội trước nhé." Trước mặt tiểu nhị, Ôn Ngọc Dung ôn hòa gọi Thân Giác.
Lúc đổ nước, tiểu nhị khách điếm còn cười nói với Ôn Ngọc Dung: "Khách quan, ngài đối xử với huynh trưởng của mình thật là tốt, mấy ngày nay đêm nào cũng túc trực săn sóc, còn phải sắc thuốc. Cũng may là người đã tỉnh, tỉnh lại là tốt rồi."
"Ừm." Ôn Ngọc Dung lên tiếng, hắn cũng không thèm bịt miệng Thân Giác, thái độ tự nhiên như thế này càng khiến Thân Giác cảm thấy không bình thường.
Chờ tiểu nhị đi ra ngoài, Thân Giác mới hỏi "Ngươi đã làm cái gì rồi?"
Ôn Ngọc Dung ôn hòa nhìn Thân Giác, "Ta nói với bọn họ là ngươi bị bệnh, mắc bệnh điên. Cho nên bất kể ngươi có nói cái gì, bọn họ đều không tin."
Thân Giác nghe thấy vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, "Vì sao ngươi phải làm đến mức này? Ngươi không sợ sao?"
Ôn Ngọc Dung bỏ qua câu hỏi thứ nhất, trực tiếp trả lời câu hỏi thứ hai, "Không sợ, chuyện ngươi biến mất không có ai dám lộ ra, trừ khi bọn họ điên rồi. Cho dù Thái Hậu biết ngươi mất tích cũng không thể gióng trống khua chiêng tìm kiếm, chỉ có thể ngầm phái người đi tìm, còn phải lừa gạt văn võ bá quan."
Nói xong, hắn ôm người lên, "Tắm gội trước đi, đợi lát nữa lại dùng cơm. Ngươi đã ngủ hai ngày rồi, nhất định rất đói bụng phải không."
Thân Giác biết bây giờ mình không thể nào thoát khỏi sự khống chế của Ôn Ngọc Dung, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại. Suy nghĩ trong đầu cậu xoay chuyển rất nhanh, dù cho Ôn Ngọc Dung có phải từ bỏ tiền đồ cũng muốn bắt trói hoàng đế bệnh tật như cậu mang đi, khẳng định là có mục đích. Nhưng mục đích của hắn là gì?
Cậu âm thầm phỏng đoán.
Ôn Ngọc Dung hẳn là trọng sinh, nhưng hắn lại giấu diếm sự thật này, còn giấu được cả Sư Chu. Chắc hẳn là do Ôn Ngọc Dung nhìn thấy cậu và Sư Chu dần thân mật nên không thể khống chế chính mình.
Thân Giác nhớ lại chuyện đời trước Ôn Ngọc Dung và Sư Chu thành hôn. Cậu không rõ đời trước giữa hai người Ôn, Sư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại xem ra, giữa hai người bọn họ tuyệt đối không có khả năng có tình cảm gì với nhau. Bất kể là Sư Chu hay là Ôn Ngọc Dung, lúc bọn họ nhắc tới đối phương ánh mắt đều quá mứ bình tĩnh, căn bản không giống một đôi quyến lữ.
Chẳng lẽ Ôn Ngọc Dung thích cậu? Vậy có phải đại biểu là cậu đã có thể gϊếŧ Ôn Ngọc Dung rồi không?
Thân Giác suy nghĩ thật lâu, quyết định tạm thời nhẫn nại thêm chút nữa, tìm cơ hội gϊếŧ Ôn Ngọc Dung sau. Nhưng ai ngờ mấy ngày kế tiếp, Thân Giác tuyệt nhiên không tìm thấy bất cứ một vật nào có thể đả thương người. Ngay cả ngọc quan cậu cũng không dùng mà chỉ được dùng dây cột tóc.
Đợi thân thể Thân Giác tốt lên thêm một chút, Ôn Ngọc Dung lại một lần nữa đưa Thân Giác lên đường. Đã nhiều ngày qua Thân Giác không soi gương, nhưng cậu biết hẳn là Ôn Ngọc Dung cũng đã dịch dung cho cậu rồi.
Lúc qua cổng thành bọn họ bị tra xét, quan binh xốc màn xe lên, thò đầu nhìn vào bên trong. Ôn Ngọc Dung ở bên cạnh, ôn hòa giải thích, "Trên xe là huynh trưởng của ta, thân thể huynh ấy không tốt, ta định dẫn hắn xuôi xuống phía nam tìm đại y."
Quan binh quan sát Thân Giác thật kỹ. Thân Giác bị tấm chăn dày nặng bao bọc, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, "Hắn bị làm sao vậy? Đã mặc nhiều cỡ đó còn đắp thêm cái chăn dày như vậy." Hắn nhìn về phía Ôn Ngọc Dung, trong mắt có hồ nghi.
"Huynh trưởng ta lúc nhỏ từng bị rơi xuống nước, từ đó bị nhiễm phong hàn, cực kì sợ lạnh. Ta đã đi tìm rất nhiều đại phu cũng không ai có cách nào chữa khỏi cho huynh trưởng, cho nên lần này mới nam hạ đi tìm đại y. Nếu có thể trị khỏi hoàn toàn chứng phong hàn này cho huynh trưởng, ta có xuống suối vàng cũng có mặt mũi gặp song thân."
Ôn Ngọc Dung nói, còn nhẹ nhàng thở dài một hơi. Sau khi hắn dịch dung thì chỉ mang diện mạo của một thư sinh thanh tú. Nhưng cho dù không có gương mặt diễm lệ kia thì khí chất hắn vẫn còn ở đó, nhất tần nhất tiếu đều khiến người khác rung động tâm can, cho dù có là quan binh đi nữa cũng chỉ mới nghe Ôn Ngọc Dung khoa môi múa mép có vài câu, đã vội an ủi rồi nhanh chóng thả bọn họ đi ra ngoài.
Thân Giác nằm trên xe ngựa, chỉ thấy châm chọc. Quả nhiên dưới vùng trời này không có ai mà Ôn Ngọc Dung không lừa được. Ôn Ngọc Dung quá thông tuệ, cũng quá biết tận dụng những gì mình có.
Bọn họ một đường nam hạ, tuy ở trên đường có bị tra xét vài lần nhưng lần nào cũng bị Ôn Ngọc Dung thành công lừa gạt trót lọt, thậm chí còn nhận được sự cảm thông của mọi người.
Mỗi ngày trước khi lên đường Ôn Ngọc Dung đều sẽ đút thuốc cho Thân Giác. Thân Giác không biết đó là loại thuốc gì, chỉ là sau khi uống vào cả người sẽ vô lực, ngay cả nói cũng không nói nên lời, có đôi khi chỉ có thể mê man nằm yên một chỗ.
Ngoại trừ loại thuốc đó, mỗi ngày Thân Giác đều phải uống rất nhiều loại thuốc khác. Một ngày ba lần, chưa từng gián đoạn. Cho dù cậu cố ý đánh đổ thuốc, Ôn Ngọc Dung cũng sẽ đi sắc thuốc lại.
Cứ như vậy bọn họ một đường xuôi về phía nam, thời gian giây lát lướt qua, vậy mà đã qua hai tháng. Trong hai tháng này Thân Giác còn hôn mê hơn hai mươi ngày, cũng giống như mấy đời trước. Thời tiết dần dần ấm lên nhưng Thân Giác vẫn chỉ có thể nằm ở trên xe ngựa như cũ, thậm chí ngay cả ngồi dậy cũng không có sức.
Sau hai ngày phải ngủ ngoài trời, hôm nay bọn họ rốt cuộc cũng vào thành.
Lúc quan binh ngoài thành kiểm tra, Thân Giác buồn chán nhìn thoáng qua phía trên cổng thành, chỉ thấy trên cửa thành treo bảng sắt viết hai chữ ——
"Kim Lăng".
Bọn họ vậy mà lại đến Kim Lăng thành.
Đây là địa bàn của Kim Lăng Vương, tân đế đời trước còn là Kim Lăng Vương tôn tử, vì sao Ôn Ngọc Dung lại dẫn cậu tới nơi này?
......
Sau khi vào thành, Ôn Ngọc Dung dẫn Thân Giác đi tìm khách điếm nghỉ tạm trước. Hôm sau hắn đã dẫn Thân Giác dọn vào một tòa viện nhỏ hai cổng ra vào, còn thuê một người hầu.
Người hầu kia bị câm, mỗi ngày sẽ phụ trách làm một vài việc nặng.
Sau khi ở tại tòa viện nhỏ này, sức lực trên người Thân Giác cuối cùng cũng quay về một chút, cậu đã có thể xuống giường đi lại. Ban ngày Ôn Ngọc Dung đều phải ra ngoài, nhưng sẽ phân phó người hầu kia đưa thuốc cho Thân Giác uống. Nếu Thân Giác đánh đổ, người hầu kia sẽ đi sắc lại thuốc một lần nữa. Lặp đi lặp lại bảy tám lần, Thân Giác thấy tay người hầu kia có thêm mấy vết bỏng nước, mím chặt môi, chỉ có thể bưng chén thuốc lên uống cạn.
Tuy rằng Ôn Ngọc Dung không ở đây, nhưng Thân Giác cũng không thoát khỏi cái tòa nhà này được. Bởi vì người hầu kia vừa thấy cậu đến gần đại môn sẽ xông lên ngăn cậu lại, đẩy cậu vào bên trong, vừa khoa tay múa chân cái gì đó. Thân Giác không biết hắn làm vậy là có ý gì, chỉ có thể cau mày nói: "Ta muốn đi ra ngoài, ngươi đừng ngăn cản ta."
Người hầu lắc đầu như trống bỏi, nhất quyết không cho Thân Giác đi, Thân Giác bị chọc giận, chỉ có thể quay về.
Đến tối Ôn Ngọc Dung trở về, người hầu nhanh nhảu dùng thủ ngữ giao tiếp với Ôn Ngọc Dung. Hình như gã nói rất nhiều, Ôn Ngọc Dung chỉ lẳng lặng nhìn, chờ đến khi người hầu dừng lại, hắn mới ôn hòa nói: "Ngươi làm rất tốt, đi nghỉ ngơi đi, hôm nay vất vả cho ngươi rồi."
Người hầu nghe thấy Ôn Ngọc Dung khen mình, gương mặt vui vẻ cười thành cái bánh bao, vẻ mặt hoàn toàn khác khi đối mặt với Thân Giác.
Ôn Ngọc Dung đuổi người hầu đi rồi mới vào buồng trong, hắn nhìn Thân Giác trầm mặt ngồi trên ghế, khẽ cười một chút, "Hắn nghĩ ngươi bị bệnh thần kinh, sẽ không cho ngươi đi ra ngoài đâu."
Thân Giác nhìn chằm chằm Ôn Ngọc Dung, "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Ôn Ngọc Dung không nói cho Thân Giác biết vì sao bọn họ phải tới Kim Lăng thành. Trong khoảng thời gian này, Ôn Ngọc Dung cũng không làm ra cử chỉ nào quá mức với cậu, cứ tựa như bọn họ thật sự chỉ là một đôi huynh đệ bình thường.
"Chờ thêm một chút nữa thôi." Ôn Ngọc Dung chỉ nói như vậy.
......
Thân Giác thấy trốn không thoát, bèn nghĩ cách tìm vật gì có thể gϊếŧ được Ôn Ngọc Dung. Nhưng không biết người hầu kia đã nghe Ôn Ngọc Dung nói những gì, cho dù Thân Giác có đập vỡ ly gã cũng sẽ quét dọn thật kĩ càng rồi mới đi ra ngoài. Trong phòng lại không có bất cứ vũ khí sắc bén nào, đừng nói là bình hoa, ngay cả gương đồng cũng không có, giá cắm nến lại bị đóng đinh, căn bản là nhấc không lên nổi.
Không thể chạy thoát, cũng không thể gϊếŧ Ôn Ngọc Dung. Tình cảnh này khiến Thân Giác dần dần bất an, cậu không biết Ôn Ngọc Dung muốn làm gì.
Cùng với tiết trời ngày càng nóng bức, vào ngày lập hạ, Thân Giác đột nhiên phát hiện chính mình hình như bắt đầu quên mất một vài chuyện.
Cậu nhớ rõ cậu có một chuỗi vòng tay mã não, nhưng có cố thế nào cũng không thể nhớ ra nó có màu gì.
Ban đầu là quên một vài chuyện nhỏ nhặt, sau đó ngay cả gương mặt của Đồng Mộng Nhi cậu cũng không nhớ rõ.
Ý thức được chuyện này khiến cho Thân Giác bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cậu đi đến thư phòng lấy giấy bút, viết lung tung ở bên trên. Nhưng ngày hôm sau cậu quay lại thì không thấy tờ giấy ấy đâu nữa.
Trên giấy, cậu viết tên lẫn chức quan của toàn bộ đại thần tam phẩm trở lên trong triều. Giờ tờ giấy đã mất, chính cậu cũng không còn nhớ rõ nữa.
Thân Giác đi tìm người hầu, hỏi hắn có đi qua thư phòng hay không, người hầu lắc đầu sau đó chỉ về phía quần áo đang treo trong viện, gã chỉ chỉ quần áo của Ôn Ngọc Dung.
Ôn Ngọc Dung vào thư phòng, rất có khả năng hắn đã nhìn thấy tờ giấy kia nên lấy đi. Hắn cầm tờ giấy đi mất, Thân Giác thấy không sao cả, nhưng khiến cậu chân chính khẩn trương chính là ngày hôm qua cậu vẫn còn nhớ rõ tên lẫn chức quan của từng người, hôm nay đã quên sạch không còn một mảnh, thậm chí ngay cả tên của phụ thân Sư Chu cậu cũng không nhớ nổi.
Cảm giác dần dần lãng quên mọi thứ khiến Thân Giác lần đầu tiên trong đời thấy sợ hãi. Bởi vì trong thân thể cậu có Tố Hồi Kính, Tố Hồi Kính có thể giúp cậu nhớ tinh tường từng chuyện kiếp trước kiếp sau, ngay cả một vài chuyện nhỏ xíu không đáng kể cậu cũng sẽ không nhớ lầm. Sẽ không có chuyện ngày hôm qua cậu vẫn còn nhớ rõ, ngày hôm nay lại quên, càng miễn bàn đến chuyện cậu không nhớ rõ cả gương mặt của Đồng Mộng Nhi.
Dường như Ôn Ngọc Dung tìm được việc làm ở bên ngoài, ngày nào cũng trở về nhà rất trễ, nhưng mỗi lần trở về đều sẽ mua cho Thân Giác một vài món đồ chơi nhỏ. Lần này hắn về mang cho Thân Giác một con thỏ con.
Con thỏ lông trắng như tuyết, bị nhốt trong lồng sắt.
Ôn Ngọc Dung đặt con thỏ lên trên bàn, "Ban ngày ở nhà chắc buồn lắm phải không, hôm nay ta lên phố nhìn thấy có người bán thỏ con, bèn mua một con về, ngươi xem có thích hay không?"
Thân Giác đứng trong phòng, yên lặng nhìn Ôn Ngọc Dung một hồi, mới nói: "Mỗi ngày ngươi đều cho ta uống thuốc gì?"
"Thuốc trị bệnh cho ngươi." Ôn Ngọc Dung thấy vẻ mặt Thân Giác nghiêm túc, tươi cười trên mặt giảm đi, "Sao lại có vẻ mặt này?"
Thân Giác quay mặt đi, nhíu mày, chỉ cảm thấy không đúng lắm. Mấy đời trước cậu có bị như thế này đâu, Ôn Ngọc Dung nhất định đang nói dối. Thuốc cậu uống chắc chắn có vấn đề, nhưng thứ gì mới có thế khiến cậu quên được? Thậm chí có thể chống lại cả tác dụng của Tố Hồi Kính?
"Làm sao vậy?" Ôn Ngọc Dung đi lên trước, duỗi tay định sờ trán Thân Giác một chút, nhưng còn chưa đụng tới, Thân Giác đã nhanh chóng lui ra sau một bước.
"Đừng chạm vào ta." Trong mắt Thân Giác là khẩn trương rõ ràng mắt thường có thể thấy được, cậu nhìn chằm chằm Ôn Ngọc Dung, cả người như chim sợ cành cong.
Tươi cười trên mặt Ôn Ngọc Dung rút sạch, nhưng hắn không nổi giận, chỉ gật đầu, "Vậy ta đi tắm trước, ngươi ngủ trước đi."
Lúc hắn đi ra ngoài không quên xách lồng thỏ theo.
Con thỏ kia được giữ lại, người hầu cực kì thích thỏ con, ngày nào cũng chủ động đút thỏ con ăn. Ngoại trừ ban đêm bị nhốt trong lồng sắt, ban ngày con thỏ đều chạy loạn trong sân, có đôi khi còn chạy đến bên chân Thân Giác.
Thân Giác không có hứng thú với con thỏ, quét mắt liếc một cái đã quay mặt đi. Trong lòng cậu rối bời, cậu không muốn tiếp tục uống thuốc nữa, cho nên hôm nay toàn bộ thuốc đều bị cậu hất đổ. Lúc người hầu đưa đến chén thứ mười hai cũng từ bỏ, chỉ đợi tối Ôn Ngọc Dung trở về thì hung hăng cáo trạng Thân Giác.
Gã nói Thân Giác không ngoan, không chịu uống thuốc, nói như vậy bệnh thần kinh sẽ không khỏi. Người hầu bây giờ đã tin tưởng vững chắc là Thân Giác bị bệnh điên, nếu không điên thì người bình thường nào có kháng cự uống thuốc như vậy.
Ôn Ngọc Dung nghe cáo trạng xong thì ghé qua phòng bếp, hắn sắc thuốc lại cho Thân Giác, sau đó đem vào buồng trong. Hắn cũng không đè Thân Giác ra đổ thuốc vào miệng cậu, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nếu ngươi không uống, ta đây chỉ có thể làm một vài chuyện khác mà thôi."
......
Đêm hôm đó, người hầu đã ngủ rồi còn bị Ôn Ngọc Dung gọi dậy nấu nước. Gã mơ mơ tỉnh tỉnh mặc quần áo đến phòng bếp nấu nước. Lúc xách nước đến phòng ngủ chính mơ hồ nghe thấy một vài thanh âm vụn vặt rất nhỏ.
Gã không khỏi tò mò ghé mắt nhìn, chỉ nhìn thấy Thân Giác nằm trên giường, trên gương mặt vẫn thường tái nhợt hôm nay lại đỏ ửng bất thường. Lúc này cậu đang vươn tay ra, dường nhưng đang cố với lấy cái chén không đặt trên ghế đẩu cạnh giường.
Ôn Ngọc Dung nhìn thấy, trực tiếp cầm chén thuốc không đưa cho người hầu, "Vất vả rồi, ngươi trở về ngủ đi."
Người hầu gật đầu, cầm theo thùng nước lẫn chén rỗng rời đi. Ôn Ngọc Dung thấy người đã đi xa liền giữ cửa khóa trái. Hắn đi đến mép giường, nhẹ nhàng ôm người ở trên giường lên, vừa sờ đầu Thân Giác vừa dịu dàng an ủi, "Không sao đâu, đừng nóng giận, ta chỉ dùng tay giúp ngươi, chỗ khác cũng chưa chạm vào."
Thân Giác nghe vậy, chỉ cắn chặt răng, cứng mặt để Ôn Ngọc Dung ôm mình đi tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.