Xinh Đẹp Như Vậy Mà Lại Là Alpha

Chương 17:




Lời nói của Lạc Tinh Vũ vô cùng có tác dụng, Giản Húc tựa hồ sửng sốt mất năm giây cũng không nói lên lời.
Lạc Tinh Vũ lại muốn thừa thắng xông lên, thời điểm đang định nói thêm vài câu tàn nhẫn hơn, cổ tay liền bị Nguyên Dục không nặng không nhẹ mà nắm lấy. Cậu lùi ra sau lưng Nguyên Dục, ngay cả tầm mắt cũng bị hắn chắn mất.
Cậu không nhìn thấy biểu tình hiện giờ của Nguyên Dục, nhưng vẫn có thể cảm nhận sự lãnh lẽo trong giọng nói của hắn: "Vẫn chưa xem đủ à?"
Trong mắt Nguyên Dục chứa một mảnh âm u, sâu không thấy đáy. Nét mặt Giản Húc cứng lại, sĩ khí nháy mắt giảm xuống hơn phân nửa, đứng nửa ngày trời cũng không thốt lên lời.
"Lớp 12 hiện giờ học tập rất căng thẳng nhỉ." Giọng nói Nguyên Dục ôn hòa, ngữ điệu đều đều, nhưng lại để lộ ra cảm giác áp bách kinh người, "Không có việc gì thì đừng chạy ra ngoài lắc lư."
Mấy câu nói thật bình thường, kết hợp với ánh mắt lúc này của Nguyên Dục, khiến cho Giản Húc trong mùa hè nóng nực hơn 30 độ này cảm nhận được một tia rét lạnh.
Vào lúc này, tiếng chuông báo sắp đến giờ nghỉ trưa đột nhiên vang lên, Giản Húc cố làm ra vẻ mà hừ lạnh một tiếng, mượn cơ hội này xoay người đi lên tầng.
Nguyên Dục nhìn Giản Húc rời đi, âm u trong mắt nhanh chóng biến mất, lại khôi phục thành bộ dáng thường ngày.
Lạc Tinh Vũ đứng sau lưng Nguyên Dục, hoàn toàn không lĩnh hội được khí thế hung ác vừa rồi của hắn, cậu nhìn về hướng Giản Húc rời đi, làm một cái mặt quỷ: "Ghê thật, chạy mất tiêu rồi!"
Nguyên Dục quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lạc Tinh Vũ một cái, lại xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Lạc Tinh Vũ đi theo hắn vào nhà vệ sinh, Nguyên Dục bước vào phòng, cậu đứng ở bên ngoài canh.
Lạc Tinh Vũ dựa vào cạnh cửa hỏi: "Người kia là bạn học trước kia của cậu à?"
Nguyên Dục: "Ừ."
"Thật đáng ghét, đã qua lâu như vậy mà nó còn tới kiếm chuyện với cậu!" Lạc Tinh Vũ càng nghĩ càng giận, "Vừa rồi cậu không nên kéo tôi lại, hại tôi không thể mắng nó một trận!"
Nguyên Dục: "......"
Bình thường học sinh tiểu học mắng người thế nào? Trứng thối? Tên khốn?
Hắn liên tưởng đến vẻ mặt Lạc Tinh Vũ khi nói mấy câu đó, vậy mà cảm thấy cực kỳ thích hợp, thậm chí còn có chút buồn cười. Bên ngoài lại đột nhiên trở lên yên tĩnh.
Chờ Nguyên Dục đi vệ sinh xong, ấn nút xả nước, bên ngoài mới vang lên một tiếng lẩm bẩm mềm mại: "Nguyên Dục......"
Nguyên Dục giật mình, bàn tay nắm chặt chốt khóa cửa không động, thẳng đến khi tiếng nước biến mất, hắn mới nghe thấy Lạc Tinh Vũ tiếp tục nói, "Cậu cũng cảm thấy tôi giống như lời hắn ta nói sao?"
Giọng Lạc Tinh Vũ mềm mềm nhu nhu, vừa nghe liền có cảm giác vô cùng uất ức, ngón tay Nguyên Dục hơi hơi run rẩy.
Hắn thấy vậy không?
Đương nhiên không.
Bằng không lúc ấy cũng sẽ không phản kích lại.
Lạc Tinh Vũ cúi đầu, nhìn ánh mặt trời khắc xuống nền nhà vài đường sáng, yên lặng chờ Nguyên Dục trả lời.
Cậu không sợ bị Nguyên Dục từ chối, cũng không lo Nguyên Dục khó theo đuổi, nhưng cậu không thể chấp nhận được việc Nguyên Dục nghĩ bản thân mình như vậy.
Cậu cũng có tôn nghiêm, nếu Nguyên Dục thật sự nghĩ như vậy...... vậy cậu sẽ không thích hắn nữa.
Nguyên Dục mở cửa đi ra, Lạc Tinh Vũ quay đầu nhìn về phía hắn, trong lòng thấp thỏm bất an.
"Không cảm thấy." Nguyên Dục né tránh tầm mắt Lạc Tinh Vũ, xoay người đi về phía bồn rửa tay, "Cậu không phải."
Lạc Tinh Vũ ngơ ngác nhìn Nguyên Dục đi đến trước bồn rửa tay, mở vòi nước, trên mặt tươi cười rạng rỡ, còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ.
Trong mắt cậu lại lấp lánh ánh sao, nhảy nhót vài bước đến bên cạnh Nguyên Dục, kích động nói: "Nguyên Dục, tôi lại thích cậu hơn trước nữa rồi!"
"......" Mặt Nguyên Dục không đổi sắc nhìn tấm gương trước mặt, xác định bên ngoài không có người khác mới tiếp tục yên lặng rửa tay.
"May là cậu nói vậy, nếu cậu cũng nghĩ giống người kia, có lẽ tôi sẽ không thích cậu nữa."
"......" Hắn có thể nói lại một lần nữa không?
Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa chính thức vang lên, tất cả học sinh đều trở về phòng học, kéo rèm cửa xuống, trong khu dạy học lặng ngắt như tờ, trên hành lang chỉ còn hai người Nguyên Dục với Lạc Tinh Vũ.
Lạc Tinh Vũ dán bên người Nguyên Dục, nhỏ giọng hỏi: "Cậu với người kia có hiềm khích gì?"
Nguyên Dục thoáng nhớ lại một chút, bình tĩnh trả lời: "Quên rồi."
Hắn không có hiềm khích gì với ai cả, thậm chí còn không hề giao lưu với ai, nhưng có một số người chính là như thế, mạc danh kỳ diệu mà ghét một người, bạn không trêu chọc hắn, hắn cũng sẽ chủ động tới trêu chọc bạn.
"Yên tâm đi." Lạc Tinh Vũ vỗ vỗ ngực, mười phần tự tin bảo đảm với Nguyên Dục, "Về sau có tôi ở đây, không ai có thể đến kiếm chuyện với cậu nữa."
Hành động cùng hứa hẹn của Lạc Tinh Vũ khiến cho Nguyên Dục có loại ảo giác tỉnh mộng mười năm trước, hắn liếc nhìn Lạc Tinh Vũ một cái, nhịn không được nói: "...... Mách giáo viên à?"
"Đương nhiên không phải, đó chỉ là cảnh cáo nó thôi, đến lúc ấy tôi chắc chắn sẽ đi đánh nhau." Lạc Tinh Vũ siết chặt nắm đấm, tiếp tục nói, "Tôi đánh nhau giỏi lắm đó, khi còn nhỏ vì để phòng thân mà chuyên môn luyện tập, vừa nãy cậu mà không cản tôi, một đấm của tôi là nó sấp cả mặt."
......Ồ.
Vậy thì thật lợi hại.
Nguyên Dục hoàn toàn không tin tưởng mấy lời nói xằng nói bậy của học sinh tiểu học Lạc, đã vậy học sinh tiểu học còn tự tin mười phần, nghiêm túc chỉ thiếu điều viết lên trên mặt, đã vậy biểu tình kia lại hoàn toàn thích hợp với bộ dáng của cậu, không hề có chút cảm giác mâu thuẫn nào.
Nguyên Dục nhìn về phía trước, cúi đầu cười khẽ một tiếng, mặt mày cong cong, tạo thành một độ cung nho nhỏ: "May mà ngăn cậu lại." Nếu không, cần đi mách giáo viên là người khác rồi.
"Cậu quá lương thiện rồi." Lạc Tinh Vũ thở dài, "Người tốt thì dễ bị bắt nạt."
Bàn tay đẩy cửa của Nguyên Dục hơi dừng một chút, rũ mắt nhìn xuống mặt đất: "Tôi không tốt."
Thứ đồ vật như lương thiện này, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình có, cũng chưa bao giờ cảm thấy bản thân có chỗ nào tốt.
Hắn gần như là không có hứng thú với rất nhiều chuyện, vĩnh viễn đặt bản thân ở vị trí người quan sát, không đề cập cũng không liên quan.
Chuyện ngày hôm nay chính là cái ngoài ý muốn đầu tiên của hắn.
"Cậu tốt, cậu chỗ nào cũng tốt." Lạc Tinh Vũ nói, "Không thì tôi cũng sẽ không thích cậu."
"......" Vậy thì hắn thật là vinh hạnh quá.
Nguyên Dục liếc mắt nhìn Lạc Tinh Vũ, loại ngoài ý muốn này sẽ không xảy ra thêm lần thứ hai nữa.
Phương thức xử trí lạnh của Nguyên Dục có hiệu quả, thời điểm buổi chiều cũng không có gì người chạy đến đây hóng hớt nữa, thế nhưng lỗ tai hắn vẫn không được thanh tịnh, bởi vì bên cạnh còn có một đại Boss của cửa ải cuối cùng.
Hắn bị ép phải dùng phương thức bạn hỏi tôi đáp để phụ đạo Boss làm bù hết bài tập hè, lại bị Lưu Thiều mạnh mẽ tăng thêm nhiệm vụ giám sát bài tập thường ngày của Boss.
Hắn hoài nghi tên Boss này là có kỹ năng mê hồn gì đó, mới khiến cho giáo viên để bụng đến cậu như vậy.
Nói tóm lại, ngoại trừ thời gian ngủ không nói chuyện, hắn cảm thấy thời gian Lạc Tinh Vũ ở trong phòng của hắn còn dài hơn chính mình.
Chỉ thiếu điều ôm chăn gối, trực tiếp chuyển đến sống đây ở luôn thôi.
Kế hoạch tỏ tình mỗi ngày của Lạc Tinh Vũ vẫn đang tiếp diễn, mỗi ngày ít nhất một lần, khi vui vẻ thì nói nhiều lần, không phân biệt thời gian tùy cơ bộc phát, phương thức cũng vô cùng đa dạng hóa.
Nguyên Dục hiện giờ nghe thấy Lạc Tinh Vũ nói thích mình ở bất cứ thời điểm nào cũng đều không cảm thấy kỳ quái nữa, thậm chí khi không nghe thấy còn cảm thấy có điểm không thích hợp.
Hắn cảm thấy đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Hôm nay Lạc Tinh Vũ vẫn theo thường lệ mài mài chít chít bên cạnh Nguyên Dục làm bài tập. Điện thoại Nguyên Dục đột nhiên vang lên, là mẹ Nguyên gọi đến.
Nguyên Dục liếc Lạc Tinh Vũ một cái, nhận điện thoại: "Mẹ."
"Tiểu Dục, mấy ngày nay không có gì bất thường chứ?"
"Không có ạ."
Mẹ Nguyên "Ồ" một tiếng, không nói chuyện nữa, nhưng cũng không tắt máy, Nguyên Dục đoán ra được bà muốn nói gì, cúi đầu đọc thầm câu hỏi bài tập, yên lặng chờ bà nói tiếp.
"Ba con tuần này đi công tác về rồi." Mẹ Nguyên nói xong lại dừng một chút, thử thăm dò hỏi, "Con có về nhà không?"
Quả nhiên, hắn biết là chuyện này.
"Không về ạ." Nguyên Dục nhàn nhạt nói.
"Con......" Đầu bên kia muốn nói lại thôi hơn nửa ngày trời, cuối cùng vẫn là thở dài nói, "Vậy con tự chăm sóc bản thân cho tốt, có chuyện gì thì nói cho mẹ ngay nhé."
Nguyên Dục: "Vâng."
Điện thoại mới vừa ngắt, Lạc Tinh Vũ vẫn luôn ngoan ngoãn nhìn bài tập liền ngẩng đầu lên: "Tuần này cậu không về nhà à?"
Nguyên Dục gật đầu: "Ừ." Trường trung học phụ thuộc mặc dù cưỡng chế trọ ở trường, nhưng đa số học sinh đều là người địa phương, cuối tuần vẫn có rất nhiều người về nhà, so với việc trở về mặt đối mặt gượng gạo với ba hắn, còn không bằng ở lại trường học, vừa tiện vừa yên tĩnh.
"Vậy tôi cũng không về." Lạc Tinh Vũ nói xong, lập tức lấy điện thoại ra, gửi cho Lạc Y một cái tin nhắn.
...... Hay là hắn lại về nhà nhỉ?
Nguyên Dục cứ cho rằng Lạc Tinh Vũ sáng sớm thứ bảy sẽ tới tìm hắn luôn, thế nhưng ngoài dự đoán cậu cũng không tới, thẳng đến giờ cơm chiều, Lạc Tinh Vũ mới xuất hiện.
Vừa mở cửa ra, hương thơm đồ ăn liền tạt vào mũi, Lạc Tinh Vũ tay trái tay phải xách theo một cái túi, tràn đầy xiên sắt, xiên tre lòi ra ngoài, chiếc nạng bị cậu ném xuống, trực tiếp nhảy lò cò chui vào trong phòng Nguyên Dục, đứng trước bàn học: "Cậu dọn bàn học một chút đi, đồ ăn đều không có chỗ đặt rồi!"
Nguyên Dục nhặt chiếc nạng của cậu lên, không nhanh không chậm đi đến gần, gập sách vở trên bàn lại đặt sang một bên, nhìn Lạc Tinh Vũ đặt hai cái túi lên trên bàn: "Cậu ra ngoài trường?"
"Đúng vậy, ra ngoài đi dạo." Lạc Tinh Vũ vừa nói vừa lấy mấy cái hộp nhỏ từ trong túi ra, "Trong khoảng thời gian này không phải ở ký túc xá thì là ở phòng học, ngột ngạt muốn chết, cứ như vậy thêm mấy ngày nữa chắc tôi bị ngu mất."
Cậu bày xong hộp thì rút tờ khăn giấy lau lau tay, lại lấy hộp giấy với đũa dùng một lần từ trong túi ra, còn có hai hộp sữa bò, "Tôi mua ở một cửa hàng thịt nướng bên cạnh quảng trường Thái Dương đấy, mùi vị cực ngon, trước kia tôi thường xuyên đến ăn, ông chủ chỗ đó có quen tôi, trong khoảng thời gian này vẫn luôn không cơ hội đi, hôm nay vừa đến ông ấy trực tiếp giảm 20% cho tôi! Còn tặng thêm hai hộp sữa bò nữa này."
Nguyên Dục nhìn cả một bàn đồ ăn dành cho ít nhất ba người ăn này, thật sự không cảm thấy giảm 20% cộng thêm hai hộp sữa bò thì chiếm được cái lợi gì.
Có điều mùi vị thịt nướng xác thực không tệ, hai người cùng nhau ăn hết hơn phân nửa, còn thừa thì Lạc Tinh Vũ bọc lại, nói buổi tối coi như ăn khuya.
Lạc Tinh Vũ giúp Nguyên Dục thu dọn bàn học xong, hỏi hắn: " Cả ngày hôm nay cậu đều ở ký túc xá à?"
Nguyên Dục: "Ừ."
"Cậu ở ký túc xá làm gì?"
"Đọc sách, làm bài tập." Nguyên Dục vừa nói vừa ở cầm quyển sách trên bàn đến trước mặt.
Lạc Tinh Vũ nhìn Nguyên Dục, vốn dĩ hôm nay cậu muốn rủ Nguyên Dục cùng đi ra ngoài chơi, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không thể được, Nguyên Dục không thể tiếp xúc với tin tức tố, ngay cả khi ở trong trường học, ngày thường cũng có rất nhiều Alpha không thể khống chế được tin tức tố của mình, ra ngoài trường học phỏng chừng sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Hai nơi cậu không muốn ở nhất, cố tình lại là hai "cảng tránh gió"* duy nhất của Nguyên Dục.
(*Cảng tránh gió: nơi để tàu thuyền trú khi có gió bão, ví von nơi để tạm lánh).
Mới có một tuần mà cậu đã không kiên trì nổi, nhưng Nguyên Dục lại có thể kiên trì lâu như vậy, hắn chắc chắn còn muốn đi ra ngoài hơn cả mình.
"Trướng bụng thật." Lạc Tinh Vũ xoa xoa bụng, dựa vào ghế ngửa đầu ợ một cái, sau đó thò đầu lại gần Nguyên Dục, "Cậu có trướng bụng không? Chúng ta đến sân thể dục tản bộ đi?"
Kỳ thật Nguyên Dục ăn không quá no, cũng không phải là rất muốn đến sân thể dục tản bộ.
Thế nhưng hiện tại hắn vẫn đứng ở trên đường băng của sân thể dục.
Hai ngày này đã đã có chút ý thu, mặt trời đã xuống núi, trời vẫn còn chưa tối hẳn, trên sân thể dục thỉnh thoảng lại nổi lên một làn gió mát mẻ, sân cỏ sáng nay mới được cắt tỉa lại, trong không khí tràn ngập hơi thở cỏ xanh ẩm ướt.
Ngoại trừ hai người bọn họ, trên sân thể dục còn có mấy học sinh thể dục đang tập luyện, giữa sân cỏ cũng có một ít người ngồi, tụm năm tụm ba chuyện trò rôm rả.
Hai người đi vòng quanh sân thể dục, thời điểm đi đến một nửa, Nguyên Dục dừng lại: "Đừng đi qua đó."
Lạc Tinh Vũ quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"
"Bên kia có tin tức tố." Nguyên Dục nhàn nhạt nói.
Học sinh thể dục đang luyện tập vượt rào cản, đa số học sinh thể dục đều là Alpha có tin tức tố cấp bậc cao, thời điểm vận động mạnh tin tức tố sẽ bị tràn ra bên ngoài, Nguyên Dục đứng ở ngã rẽ cũng đã có thể cảm giác được.
Bên kia huấn luyện viên hô to một tiếng, bốn học sinh cấp tốc chạy vọt lên phía trước, Lạc Tinh Vũ xoay người, nói: "Vậy chúng ta đi ngược lại đi."
Bọn họ đi lại vài lần vòng quanh nửa cái sân thể dục, những học sinh thể dục kia bắt đầu chạy vòng lớn, trên sân thể dục ngập tràn hương vị tin tức tố, hòa lẫn với mùi cỏ xanh.
Học sinh đến sân thể dục dần dần nhiều lên, Omega thích đến đây vây xem vào thời điểm này. Phóng thích tin tức tố khi vận động có thể khiến cho bọn họ cảm thấy tâm tình thoải mái, so với hương cỏ xanh đêm thu thì càng có ích hơn.
Nhưng Nguyên Dục nhất thiết phải trở về.
Thẳng đến khi cách xa sân thể dục khoảng trăm mét, sắc mặt Nguyêm Dục mới thoáng tốt hơn một chút.
"Thật sự không chữa khỏi sao?" Lạc Tinh Vũ nhìn mặt Nguyên Dục có chút tái nhợt, trong lòng cũng rất khó chịu.
Nguyên Dục không trả lời, vấn đề này hắn cũng từng hỏi bác sĩ rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời khẳng định nào.
Phương pháp duy nhất có thể chữa khỏi hoàn toàn hiện nay chính là tróc tuyến thể, thế nhưng hắn còn chưa nghĩ đi đến một bước ấy.
Chủ nhật, Lạc Tinh Vũ không trốn ra ngoài chơi nữa, mà ở trong ký túc xá ngây người cả ngày với Nguyên Dục.
Buổi chiều phần lớn học sinh đều quay trở lại trường học, Lạc Tinh Vũ trừng mắt nhìn bài tập cả ngày, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, vì thế chủ động gánh vác nhiệm vụ đi mua cơm chiều.
Hắn thừa dịp ít người đi nhà ăn ở tầng ba mua trứng bọc cơm mà bản thân tâm tâm niệm niệm, ăn xong nháy mắt như được bơm đầy máu sống lại, tiếp tục ngồi làm bài tập.
Nguyên Dục hôm nay tương đối nhàn, tính tình kiên nhẫn cẩn thận giảng giải vài bài tập cơ bản cho Lạc Tinh Vũ, sau đó phát hiện ra, lý giải của hắn và Lạc Tinh Vũ đối với bài tập cơ bản có cách biệt cực lớn. Hắn thậm chí hoài nghi Lạc Tinh Vũ có phải thật sự bị học sinh tiểu học nào xuyên vào người hay không.
Gặp chuyện không biết cách xử lý thì mách giáo viên, làm bài tập thì ngồi gảy ngón tay.
"Cậu viết tiếp đi." Nguyên Dục nói, cầm vở bài tập của mình đưa tới trước mặt Lạc Tinh Vũ, "Không biết thì xem của tôi."
"Cậu không giảng cho tôi à?" Lạc Tinh Vũ hỏi, "Tôi xem không hiểu thì làm thế nào?"
Nguyên Dục thầm nghĩ phải giảng cách giải phương trình từ cấp hai lại cho cậu thì đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy quần áo: "Tôi muốn đi tắm, xem không hiểu thì xem nhiều thêm mấy lần."
Sự thật chứng minh, những thứ xem không hiểu thì có xem bao nhiêu lần cũng đều không hiểu, ngay cả khi đó có là Nguyên Dục.
Lạc Tinh Vũ làm một học sinh ngoan vừa mới nảy sinh ý niệm học tập nghiêm túc, quyết định nhớ kỹ vấn đề, chờ Nguyên Dục tắm xong thì hỏi lại hắn.
Cậu hơi dựa vào ghế, moi điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn La Tiểu Khả vừa gửi cho mình.
- [ Link ]
- Cậu nhìn thử xem, ván trượt này có được không?
La Tiểu Khả gần đây nảy sinh hứng thú với ván trượt, chuẩn bị mua một cái để chơi, vừa lúc Lạc Tinh Vũ cũng có hiểu biết trên phương diện này, vì thế liền tìm đến cậu.
Lạc Tinh Vũ nhấn vào đường link nhìn nhìn, gửi cho La Tiểu Khả vài kiến nghị.
Cậu một hơi gửi mấy cái tin nhắn thoại qua, La Tiểu Khả vừa nghe đầu óc đều choáng váng.
- Chỗ cậu có ván trượt dành cho người mới học không?
- Có.
- Cho tôi mượn chơi đi? Chừng nào cậu đến trường?
- Cuối tuần này tôi không về nhà, vẫn luôn ở trường học.
- Vừa hay, để tôi đến chỗ cậu.
Lạc Tinh Vũ gửi một cái biểu tình "OK" sang, lại nhìn thoáng qua nhà vệ sinh, bên trong truyền đến tiếng nước, cậu chống bàn đứng lên, không chống nạng trực tiếp nhảy ra cửa.
Cửa vừa mở ra, đúng lúc La Tiểu Khả cũng mới đi ra, hai người vừa vặn đụng phải. La Tiểu Khả ngẩn người nhìn cậu, lập tức phản ứng lại: "A...... Tôi đã sớm đoán ra cậu ở chỗ Nguyên Dục mà, hai người đang làm gì thế?"
Lạc Tinh Vũ chớp chớp mắt, thành thật mà nói: "Làm bài tập, bây giờ Nguyên Dục đang tắm."
La Tiểu Khả "Ồ" một tiếng thật dài, cười khà khà: "Mau đi lấy ván trượt đi, tôi không làm lỡ thời gian của các cậu nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.