Editor: Kỳ Giản Niệm
39.
Nhất định Liễu Hiểu Vũ đang giận tôi.
Lúc gặp nhau trên đường, cô ấy sẽ giả vờ không nhìn thấy tôi, lúc nói chuyện với Nhiếp Nhạc Nhạc, cô ấy cũng không thèm để ý tôi.
Nhưng lúc tôi hỏi, cô ấy lại nói không có chuyện gì.
40.
Một lần nọ, tôi chặn cô ấy lại: “Cậu đang giận mình à?”
Cô ấy rũ mắt lắc đầu, “Không liên quan gì đến cậu hết, cậu không cần nghĩ nhiều.” Dứt lời thì lập tức rời đi.
42.
Hôm nay, cô ấy không đi học, tôi hỏi Nhiếp Nhạc Nhạc, cô nàng nói: “Hôm qua cậu ấy bị ngã, hình như rất nghiêm trọng.”
Sau khi tan học, Nhiếp Nhạc Nhạc muốn đến nhà thăm cô ấy, tôi do dự một lát, nói muốn đi cùng cô nàng.
Cô nàng nhìn tôi nhướng mày, ồ một tiếng.
Tôi mím môi, không thèm để ý cô nàng nữa.
43.
Vào tiểu khu, tôi đi theo Nhiếp Nhạc Nhạc lên tầng 23.
Một người phụ nữ trung niên mở cửa cho chúng tôi, đó là mẹ Liễu Hiểu Vũ, sau khi vào nhà, chúng tôi nói lý do đến, bà ấy cười, dắt chúng tôi vào phòng Liễu Hiểu Vũ.
Đôi mắt của Liễu Hiểu Vũ rất giống mẹ, lúc cười lên trông cực kỳ dịu dàng.
Tôi cầm quyển sách《To kill a mockingbird》mới tinh, là quyển sách cô ấy lật thử hôm trước.
Lúc này, cô ấy đang nằm trên giường, sách vở rải rác quanh người.
Thấy chúng tôi tới, cô ấy kinh ngạc ngồi dậy, mắt cá chân quấn một lớp băng rất dày.
Tôi đưa sách cho cô ấy, “Tặng cậu này.”
Cô ấy ngước mắt nhìn tôi, cười: “Cảm ơn cậu.”
Nhiếp Nhạc Nhạc hỏi: “Cậu ngã ở đâu thế? Sao lại không cẩn thận vậy chứ?”
Cô ấy ôm cái gối hình cá mập, trên tủ đầu giường đặt con khủng long màu xanh tôi tặng.
“Lúc xuống cầu thang mình không để ý nên bước hụt.”
44.
Hôm sau, Liễu Hiểu Vũ đi học bình thường, nhưng đa số thời gian cô ấy chỉ ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Nhưng may là cô ấy không tỏ ra lạnh nhạt với tôi nữa, vẫn nói cười với tôi như trước kia.
45.
Một lần nọ, vào giờ ra chơi, tôi phát bài kiểm tra Hóa cho lớp thì thấy cô ấy được 85 điểm.
Tôi cười, đưa cho cô ấy: “Làm bài không tệ.”
Cô ấy cầm lấy, cười: “Đúng là cao hơn lần trước thật. Còn cậu thì sao? Được bao nhiêu?”
Tôi nói điểm của mình, cô ấy nghe xong thì trừng mắt: “Lại đứng nhất à?”
Tôi gật đầu, cô ấy thở dài, “Haiz… Cảm giác như bị sỉ nhục vậy.”
Lúc này, Viên Nhất Giai từ đâu thò đầu ra, lấy mất bài thi trong tay tôi, “Để chị xem bài của chị được bao nhiêu nào.”
Chị ấy lật đến bài thi của mình, thấy con số 80 thì vỗ vỗ ngực, “May quá, được 80 điểm.”
Viên Nhất Giai trả tập bài kiểm tra cho tôi, nói: “Điểm của mày thì sao? Dạo này làm gì mà toàn đạt điểm cao thế?”
“Không nói cho chị biết.”
Chị ấy tức giận lườm tôi.
Chờ chị ấy đi rồi, tôi sắp lại tập bài kiểm tra, bỗng nghe Liễu Hiểu Vũ nói: “Trông hai người có vẻ khá thân nhỉ.”
Tôi nói: “Đúng vậy, chị ấy là chị họ của mình.”
Cô ấy ngây người một lát, đột nhiên cười rộ lên: “Thì ra là vậy.”
46.
Chân Liễu Hiểu Vũ bị thương nên cô ấy không cần xuống sân tập thể dục.
Lúc xuống cầu thang, Nhiếp Nhạc Nhạc nhỏ giọng hỏi tôi: “Phương Trạm, có phải cậu thích Hiểu Vũ không?”
Tôi giật mình, vội phủ nhận: “Cậu đừng nói bậy!”
Cô nàng hừ một cái, “Mình đâu có bị mù, ngày nào cậu cũng nhìn chằm chằm Hiểu Vũ không chớp mắt cơ mà!”
Rõ ràng vậy sao?
Cô nàng chọc chọc tay tôi, “Cậu nói thật đi, mình sẽ không nói cho người khác đâu.”
Tôi còn lâu mới tin, nói với cô nàng khác gì nói với tất cả mọi người chứ?
Vì vậy, tôi thề thốt phủ nhận.
Cô ấy không tin, tặc lưỡi: “Cậu nói dối!”
47.
Chuyện tôi thích Liễu Hiểu Vũ rõ ràng như vậy thật ư?
Chắc không phải đâu, nhưng Nhiếp Nhạc Nhạc còn phát hiện ra, vậy cô ấy thì sao?
48.
Từ sau khi Nhiếp Nhạc Nhạc vạch trần bí mật của tôi, mỗi lần tôi nhìn về phía Liễu Hiểu Vũ đều cảm thấy có một tảng đá lớn trong lòng, đúng là tra tấn tôi mà.
Tôi hỏi Nhiếp Nhạc Nhạc: “Cậu có nói chuyện này cho người khác không đấy?”
Cô nàng tỏ vẻ biết ngay mà, “Ồ ~ cậu thừa nhận rồi à?”
Tôi bất đắc dĩ gật đầu.
Cô nàng nói: “Yên tâm đi, mình không nói với ai đâu.”
Tôi nhìn Liễu Hiểu Vũ đang cúi đầu viết bài, xấu hổ hỏi: “Vậy cậu ấy có biết không?”
Nhiếp Nhạc Nhạc cười xấu xa: “Cậu đoán xem!”
Tôi: “…”
Tôi đành phải nói: “Cậu đừng nói với cậu ấy.”
Cô nàng hừ một cái: “Phải xem tâm trạng của mình đã.”
Vậy mình coi như cậu đồng ý rồi đấy nhé.
49.
Hai tuần sau, chân của Liễu Hiểu Vũ đã gần khỏi, nhưng vẫn chưa vận động mạnh được.
Sau khi tan học, tôi chậm chạp đi sau cô ấy.
Lúc trước cô ấy bị thương nên phụ huynh thường xuyên đưa đón, bây giờ chân đã khỏi rồi, cô ấy sẽ đi bộ về nhà.
Tôi dắt xe đi bên cạnh cô ấy.
Hai tay cô ấy nắm chặt quai cặp, tôi vỗ yên xe đạp, nói: “Có cần mình chở cậu về không?”
Cô ấy từ chối, nói không cần đâu.
Nhưng tôi thấy vẻ do dự trong mắt cô ấy, tôi nhướng mày: “Yên tâm đi, mình sẽ không làm cậu ngã đâu.”
Cô ấy bật cười, gật đầu đồng ý.
Tuy nhìn bề ngoài, trong tôi có vẻ bình tĩnh, nhưng trái tim lại đập thình thịch không ngừng, mãi đến khi cô ấy đồng ý, tôi mới thở phào một cái.
“Cậu lên xe đi!”
Cô ấy nhẹ nhàng ngồi lên yên sau.
Gió khẽ thổi qua, ánh nắng dịu dàng chiếu xuống đường lớn, con đường phía trước dường như không có điểm dừng, tôi thật sự rất muốn như này, ở bên cạnh cô ấy mãi mãi.
50.
Trước khi chia khối, có một bạn nữ ngồi trước tôi, tên Chu Kiều.
Thi thoảng chúng tôi có nói chuyện với nhau, sau khi chia khối, nếu gặp nhau thì cậu ấy sẽ chủ động chào tôi.
Nhưng tôi không thể ngờ nổi, cuối học kỳ II của lớp 11, cậu ấy lại chạy tới tỏ tình với tôi, khiến tôi không biết phải làm sao.
Cậu ấy đưa cho tôi màu phong thư màu lam nhạt, tôi không nhận, nói xin lỗi cậu ấy, hiện tại tôi không muốn yêu đương, chỉ muốn tập trung vào việc học.
Hốc mắt cậu ấy đỏ bừng, cuối cùng miễn cưỡng mỉm cười rời đi.
51.
Không biết ai nhìn thấy chuyện đó, khắp nơi bắt đầu bàn tán xôn xao, có một khoảng thời gian, trong lớp thường có tin đồn nhảm nhí về tôi.
Người khác nói thế nào, tôi cũng chẳng thèm để ý, tôi chỉ quan tâm một người thôi.
52.
Cô ấy không có phản ứng gì cả, như thể không biết chuyện vậy.
Nhưng Nhiếp Nhạc Nhạc lại âm thầm hỏi tôi, có phải đang yêu ai không.
Tôi nhìn bóng lưng kia, thề thốt phủ nhận.
53.
Sau khi mọi chuyện dần lắng xuống, cô ấy vẫn cư xử như bình thường, hoàn toàn không để tâm.
Thật ra tôi rất mong cô ấy sẽ hỏi tôi, nhưng cô ấy lại không hỏi.
Tôi bỗng cảm thấy khó chịu.
54.
Lượng bài tập ngày một tăng, ngày nào cũng phải làm một đống đề.
Có lần, sau giờ tự học buổi tối, tôi thấy cô ấy mua kẹo hồ lô.
“Này!” Tôi chạy đến gọi cô ấy.
“Trời ạ, làm mình sợ muốn chết!”
Tôi cười, nhìn kẹo hồ lô trong tay cô ấy, hỏi: “Cậu không thấy chua à?”
Cô ấy nói: “Mình thích ăn chua.”
Tôi thật sự không hiểu nổi, chỉ mới nhìn thôi mà tôi đã thấy ghê răng rồi.
Cô ấy vừa đi vừa ăn kẹo hồ lô, hai má phồng lên, trông cực kỳ đáng yêu.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi cười, quơ quơ xiên kẹo, nói: “Sao thế? Cậu cũng muốn ăn à?”
Tôi nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng của cô ấy, khóe miệng cong cong, “Còn lâu mình mới muốn ăn kẹo hồ lô nhé.”