Editor: Kỳ Giản Niệm
16.
Nói ra thì xấu hổ thật, từ lúc chia khối đến giờ, câu mà cô ấy nói nhiều nhất với tôi là — “Nộp bài tập Toán.”
Tôi trả lời — “Được.”
Liễu Hiểu Vũ là đại diện môn tiếng Anh, vì vậy cuộc thi diễn kịch lần này, cô ấy chịu trách nhiệm chính.
Tôi phải nắm chắc cơ hội này để nói chuyện với cô ấy nhiều hơn mới được!
Có tổng cộng 5 bạn tham gia, sau khi thảo luận, mọi người quyết định diễn “Nàng tiên cá”.
Nàng tiên cá và hoàng tử… Liễu Hiểu Vũ và tôi…
Không được, kết truyện, nàng tiên cá nhảy xuống biển, còn hoàng tử lại cưới người khác.
Lúc chọn nhân vật, có một bạn nam đề cử tôi đóng vai hoàng tử, tôi thèm vào, tôi không thèm cái vai hoàng tử phụ bạc này nhé.
Nên tôi đùn đẩy vai hoàng tử cho cậu ta.
Nhưng nàng tiên cá lại là Liễu Hiểu Vũ.
17.
Liễu Hiểu Vũ đứng trước mặt tôi, đưa cho tôi kịch bản, “Vai phù thủy không cần thoại nhiều, nếu có từ nào không biết, cậu có thể hỏi mình.”
Tôi cứng nhắc cầm kịch bản: “Oke.”
Thật ra tôi muốn nói: Tôi không biết chữ nào cả.
Nhưng mà nói vậy thì khả năng cao sẽ bị đánh cho một trận.
18.
Tôi diễn vai phù thủy cướp mất giọng hát của nàng tiên cá, cho nên tôi và Liễu Hiểu Vũ có 1 cảnh diễn chung với nhau.
Mỗi lần cô ấy cầm kịch bản đứng trước mặt tôi, đọc lưu loát, rành mạch những từ tiếng Anh, tôi đều cảm thấy khẩn trương, rất muốn tiếp lời, nhưng cứ mở miệng ra là lại lắp bắp, tôi nghe minh phát âm mà còn muốn tìm một cái lỗ để chui vào ấy chứ.
Nhưng cô ấy không hề sốt ruột, ngược lại còn nghiêm túc chỉ vào từng từ, phát âm mẫu cho tôi nghe.
Nhưng nói thật, lúc cô ấy đứng bên cạnh tôi, tâm trí tôi tràn ngập giọng nói ngọt ngào, êm tai và hương thơm thoang thoảng trên người cô ấy thôi, có quỷ mới biết mấy từ đơn này đọc thế nào.
19.
Trải qua một tuần vừa vui vẻ vừa đau khổ, rốt cuộc chúng tôi cũng đến lúc ra trận.
Tiết mục của chúng tôi là tiết mục thứ 8, vì để tiện cho việc biểu diễn, năm người chúng tôi ngồi chung một chỗ, trùng hợp thay, cô ấy lại ngồi bên cạnh tôi.
Thoạt nhìn, trông tôi có vẻ đang tập trung xem biểu diễn, nhưng thật ra tôi vẫn luôn lén lút nhìn cô ấy.
Khuôn mặt cô xinh xắn, đôi lông mày thanh tú… Tôi không dám nhìn lâu, sợ bị phát hiện.
“Cậu khẩn trương lắm hả?”
Cô ấy đột nhiên quay sang hỏi tôi, tôi lập tức nắm chặt áo, thậm chí, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy, vội lắc đầu, “Không… Mình không khẩn trương.”
Cô ấy cười: “Không sao, cậu đọc rất tốt.”
Rốt cuộc tôi cũng có thể quay sang nhìn cô ấy một cách chính đáng rồi, cô ấy mặc váy công chúa màu lam, trông thật đáng yêu.
Tôi nói nhỏ: “Cảm ơn cậu.”
Cô ấy chớp chớp mắt, đáp: “Không có gì đâu.”
Tiết mục của chúng tôi biểu diễn cực kỳ thành công, phía dưới vỗ tay ầm ầm, cô ấy đứng bên cạnh tôi, cúi người chào, tôi nhìn trộm cô ấy, cái má lúm khiến cô ấy trông càng xinh xắn hơn.
Tuy rằng thành tích tiếng Anh của tôi vẫn nát như cũ, nhưng điều làm tôi cảm thấy vui mừng là khoảng cách giữa tôi và cô ấy đã được kéo lại gần hơn.
Lúc gặp nhau trong lớp, cô ấy sẽ chủ động chào tôi, thậm chí có lần còn đưa cho tôi một viên kẹo, tuy các bạn biểu diễn cùng đều có, nhưng tôi vẫn thấy rất vui, ăn xong, tôi còn rửa sạch giấy gói kẹo, dán vào sổ nhật ký.
20.
Tôi có một quyển sổ nhật ký, mua sau khi gặp cô không lâu.
Viết lại quá trình tôi vô tình gặp cô ấy, muốn biết thêm về cô ấy, rồi thích cô ấy.
Nhưng cô ấy không biết, vậy nên nói đúng ra là tôi yêu thầm.
Tôi không nói chuyện này cho bất kì ai cả.
Yêu thầm giống như một quả bom được bọc bằng đường, bạn sẽ không biết khi nào nó nổ, nhưng bạn lại ham mê hơi ấm của nó, bị cuốn hút bởi vị ngọt của nó, rồi đến cuối cùng lại chẳng còn gì, mình đầy thương tích, nhưng bạn vẫn vui vẻ chịu đựng.
Tôi không muốn nói với người khác, nhưng trong lòng lại có rất nhiều điều muốn bộc bạch, vì vậy đành viết vào nhật ký.
Tôi vẫn luôn nhớ lần đầu chúng tôi gặp nhau, lúc cô ấy va vào lòng tôi, cả ánh mắt hoảng sợ lúc đó nữa.
“Tôi thích một người, tôi muốn được ở bên cô ấy.”
21.
Sự thật đã chứng minh, chỗ lấy nước đó, là địa điểm may mắn của tôi.
Năm lớp 11, Vạn Trường Minh chọn khoa xã hội, thi thoảng, cậu ấy sẽ nhân lúc đi lấy nước tìm tôi nói chuyện.
Thật ra tôi không khát, chỉ đi cùng nghe cậu ấy nói chuyện thôi: “Cuối tuần này, tòa nhà Bách Sự bên cạnh sẽ khai trương đấy, nghe nói tầng hầm có rất nhiều trò chơi điện tử, chúng ta qua đó chơi đi.”
Nghĩ đến cuối tuần không có việc gì, đi chơi một chút cũng chả sao nên tôi đồng ý.
Lúc cậu ấy lấy nước, tôi đứng dựa vào lan can, nhớ tới lần đầu gặp Liễu Hiểu Vũ, tôi không khỏi bật cười.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi đang chuẩn bị rời đi thì thấy cô ấy đi về phía này.
Cô ấy cầm chiếc cốc màu xanh lục, nhìn thấy tôi, cô ấy mỉm cười chào.
Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn cảm thấy rung động.
22.
Cuối tuần, tôi và Vạn Trường Minh đến khu trò chơi điện tử, mua xu xong, chúng tôi vào trong chơi vài trò.
Lúc đi qua máy gắp thu bông, Vạn Trường Minh ngứa tay muốn chơi thử, cậu ấy bỏ ra hơn 10 tệ để gắp một con khỉ bé tẹo, tôi cũng thử, rất nhanh đã gắp được một con khủng long nhỏ màu xanh lục.
Vạn Trường Minh kêu khát nước, chạy đi mua đồ uống, tôi cầm hai con thú nhồi bông đứng tại chỗ chờ cậu ấy, được một lúc, tôi nhìn vòng quanh, phát hiện một bóng người quen thuộc đứng trước máy game thùng bóng rổ.
Tôi nheo mắt nhìn kỹ lại, đúng là Liễu Hiểu Vũ thật, cô ấy mặc một chiếc váy đen, trên vai đeo túi xách.
Lúc tôi đang do dự có nên chạy qua đó chào không thì một bạn nam đi đến bên cạnh cô ấy, đưa tay vỗ nhẹ đầu cô, cô cũng quay đầu nhìn cậu ta, cười rạng rỡ.
Hô hấp của tôi như dừng lại, trong lòng bỗng cảm thấy chua xót không thể tả.
Dáng người cậu ta cao gầy, mặt mày tuấn tú, cậu ta đưa tay ôm vai Liễu Hiểu Vũ, còn cô thì vui vẻ dựa vào lòng cậu ta.
Vạn Trường Minh từ đâu thò mặt ra, tay cầm hai chai coca, huých tôi một cái, “Cậu sao thế? Đang nhìn gì vậy?”
Tôi rũ mắt, nói nhỏ: “Không có gì.”
23.
Nằm trên giường, tôi nhớ lại hình ảnh nhìn thấy trong khu trò chơi kia… Haizz
Tôi nhắm mắt lại không nghĩ nữa, bên cạnh tôi là con khủng long màu xanh vừa gắp được.
24.
Mỗi lần chạm mặt Liễu Hiểu Vũ, tôi đều cố gắng cúi đầu xuống không nhìn cô ấy.
Mấy hôm sau, kết quả cuộc thi diễn kịch được công bố, tiết mục của chúng tôi đạt giải nhì, giáo viên kêu chúng tôi cùng đi lãnh thưởng.
Tôi đi theo phía sau cô ấy, vô tình nghe thấy cô ấy và Nhiếp Nhạc Nhạc nói chuyện.
Nhiếp Nhạc Nhạc: “Ngại quá, cuối tuần vừa rồi mình đi về quê… cậu đi khu trò chơi có vui không?”
Cô ấy gật đầu, “Vui lắm, ở đấy có rất nhiều thú nhồi bông, có một con khủng long to bằng bàn tay mình, trông rất đáng yêu, nhưng mà không gắp được.”
Nhắc tới chuyện này, tôi lại cảm thấy đau khổ, nhưng con khủng long mà cô ấy nhắc đến có vẻ là con mà tôi gắp được, tôi nghĩ có nên tìm cơ hội đưa cho cô ấy không, nhưng chắc là không có cơ hội rồi…
Tuy nhiên giây tiếp theo, tôi cảm thấy bản thân vẫn còn cơ hội!
Nhiếp Nhạc Nhạc hỏi: “Cậu đi với anh trai hả?”
Liễu Hiểu Vũ: “Đúng vậy, hôm đó anh ấy mới từ Giang Châu về.”
Anh trai?
Tin vui này đến quá bất ngờ!
Tôi không nhịn được cười ra tiếng, khiến hai cô nàng phía trước quay đầu lại nhìn.
Khụ khụ…
Thì ra là anh trai, thì ra là hiểu nhầm.
25.
Trong kỳ thi tháng đầu tiên sau khi chia khối, tôi chán nản cầm lấy bài thi tiếng Anh được 80 điểm.
Sau một lúc bị giáo viên tiếng Anh “trào phúng”, tôi quyết định lấy lại tự ái của mình ở bộ môn khác.
Lúc tôi đang vùi đầu trong đống đề toán, lý, có người gõ bàn học của tôi.
Tôi ngẩng đầu, thấy Liễu Hiểu Vũ đứng trước mắt mình, cô ấy cầm một đề toán, nói: “Ngại quá, bây giờ cậu có rảnh không, mình có thể hỏi cậu đề toán này chứ?”
Tôi sững sờ, sau đó vội gật đầu, “Được, được.”
Lúc này là giờ tự học, vì vừa thi tháng xong nên không có bài tập, đa số các bạn trong lớp đều chạy xuống sân chơi.
Cô ấy chỉ vào một đề bài, hỏi: “Câu này phải làm thế nào?”
Lúc ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm tôi, tôi bất giác nuốt nước bọt, cúi đầu xem đề, rõ ràng toàn chữ Trung nhưng tôi lại không hiểu gì hết.
“Ừm…”
Cô ấy nhìn tôi cười.
Tôi nghe thấy tiếng tim mình đang tăng tốc, thình thịch, thình thịch…
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Đầu tiên phải tìm cosin của góc này trước, sau đó tìm độ dài của cạnh này…”
Cô ấy cách tôi rất gần, dưới tình huống này mà tôi vẫn có thể nói lưu loát từng chữ, bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhìn đề bài, tôi thật sự bội phục bản thân.
Từ đó, môn toán trở thành môn học yêu thích nhất của tôi, không gì sánh được.