Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 192: Mạng Đổi Mạng





Mười giờ đêm, sau khi cho con trai đi ngủ Trần Tuyết trở lại phòng khách, hôm nay cô hẹn tất cả đến để bàn chuyện.
Trong lúc này đã có Mạnh Hạo Nhiên, Hoàng Trác Nghiêm, Tiêu Lâm, Viên Khải, Chí Hùng, Adam, Nam Trí, chỉ còn thiếu Mạnh Hạo Tuấn.
Chuông cửa vang lên Hoàng Trác Nghiêm ngồi ở gần cửa nhất đứng lên mở cửa.
Vừa mở ra nhìn thấy người đến là Mạnh Hạo Tuấn, anh đứng sang một bên cho người vào.
Kết quả còn chưa kịp đóng cửa, một bóng dáng đi theo phía sau Mạnh Hạo Tuấn, khiến anh sợ đến mức lùi lại chạy nhanh đến ôm lấy Viên Khải miệng không ngừng lẩm bẩm
"Ma…có ma."
Mạnh Hạo Tuấn vậy còn muốn trêu thêm.
"Ma ở đâu chỗ nào chỉ có mình tôi làm gì có ai."
"Anh Tuấn… cô bé đó…cô bé đó ở phía sau anh kìa."
Thấy bầu không khí căng thẳng đã được giảm bớt Mạnh Hạo Tuấn cũng không giỡn nhây nữa.
Anh đưa tay nắm lấy tay Mù Tha Lin kéo cô đi vào phòng khách.
"Là người không phải ma, em ấy còn sống trước đó chỉ là hiểu nhầm thôi."
Hoàng Trác Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, tính quay sang hỏi mọi người không có ai bị doạ sao, thì đổi lại được ánh mắt tất cả nhìn anh như một tên ngốc, ra là bọn họ biết cả rồi.
Người đã đến đông đủ cuộc họp chính thức bắt đầu, Trần Tuyết đầu tiên hỏi Hoàng Trác Nghiêm.
"Bên Hồng Kông thế nào?"
"Ba tháng trước Thẩm Miên bắt đầu thanh lọc toàn bộ trên dưới nhà họ Thẩm.

Con trai út của Thẩm Chí phải chạy sang Đại Lục để bảo toàn mạng sống."
"Hiện giờ anh ta đang ở đâu?"
"Thẩm Quyến."
Suy nghĩ một lúc cô bắt đầu tính toán, bọn họ cần phải khiến Thẩm Miên phân tâm, cho nên bắt buộc phải có một quân cờ cầm chân anh ta ở Hồng Kông.
"Adam trong số những người của anh có hai hiểu rõ tình hình và các ngõ ngách ở Hồng Kông không?"
"Có Luna thưa mợ."
Cô lại quay sang nhìn Nam Trí, anh ta là đường chủ của Lý Nghĩa Đường ở Sài Gòn, năng lực không tệ.
"Nam Trí anh mang theo Luna và vài người đáng tin đến Thẩm Quyến, tìm cho bằng được Thẩm Dực.
Nói với anh ta chỉ cần anh ta chịu quay lại Hồng Kông, nhà họ Lý sẽ giúp anh ta ngồi vào vị trí gia chủ nhà họ Thẩm."
"Vâng thưa mợ chủ."
Trước đó ở Las vegas, Cảnh Phong đã đưa cho cô toàn bộ thông tin mà anh tra được về Thẩm Miên.
Anh ta là cháu trai của Thẩm Dũng, mà Thẩm Dũng lại là em trai của ông nội.
50 năm trước ông ta vì muốn tranh đoạt quyền thừa kế đã cấu kết với thế lực bên ngoài.
Sau khi bị phát hiện liền bị trục xuất khỏi dòng họ, ông ta sang Hồng Kông đổi họ, xây dựng thế lực riêng của mình.
Trước khi chết ông ta đã trăn trối muốn Thẩm Miên thay ông ta đoạt lại nhà họ Lý.
Mà vừa hay tin của Mười Sói gửi về, Trần Ái Tâm khi bị bắt ở tam giác vàng, là Thẩm Miên vô tình cứu được cô ta.
Tiếp theo Mạnh Hạo Nhiên báo cáo lại tình hình của Lý Cảnh Phong ở công ty, tiếp đó là hành tung gần đây của Trần Ái Tâm.
Đến cuối cùng Mạnh Hạo Tuấn mới lên tiếng.
"Mọi người biết rồi đây là Tha Lin, tôi dẫn cô ấy đến đây vì cô ấy có thể giải quyết được tình trạng của Cảnh Phong."
Nghe lời này tất cả mọi con mắt trong phòng đều đổ dồn vài cô gái nhỏ, đặc biệt là Trần Tuyết lòng cô khẽ run.
Cô biết Mạnh Hạo Tuấn sẽ không đem chuyện này ra nói nếu không chắc chắn, cô cố gắng để mình bình tĩnh không quá thất thố.
"Tha Lin em thật sự có thể giúp anh ấy sao?"
Mù Tha Lin khẽ gật đầu, hôm qua Mạnh Hạo Tuấn đã đưa cô đi gặp Lý Cảnh Phong, để tránh tai mắt cho nên Mạnh Hạo Tuấn lấy lý do đã tìm được cô, dẫn cô đến cảm ơn Lý Cảnh Phong thời gian trước đã giúp đỡ anh.
Cô cũng biết được anh ta là bị cái gì bám vào.
"Chú ấy không phải bị bỏ bùa.
Mọi người nên mừng vì thứ mà mọi người nhìn thấy trong phòng, cô ta vẫn chưa luyện xong.

Một khi những con kumanthong đó được luyện thành, chỉ cần là người liên quan đến chú ấy, một người cũng không thể sống sót."
Cho dù Mù Tha Lin nói ra lời này vô cùng bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng lại khiết tất cả những người ở đây lạnh toát sống lưng, đặt biệt là Trần Tuyết.
Trước đó cô đã từng nghi ngờ chuyện này rồi, trong nguyên tác sau khi Trần Niệm Tuyết xảy ra chuyện, tất cả những người thân thuộc bên cạnh anh ở đâu,vì sao không một ai ngăn cản anh.
Ra là cô ta đã sớm dọn hết mọi người, chỉ để lại mình anh trơ trọi nằm trong lòng bàn tay cô ta.
"Nếu anh ấy không bị bỏ bùa vậy anh ấy bị gì em biết không?"
"Người Mông bọn em có một loại bùa gọi là bùa yêu, nó thường được các cặp vợ chồng xin về để gắn kết tình cảm, cũng sẽ có người dùng nó để cho người mình thích cũng sẽ thích mình.
Loại bùa này thông thường sẽ không có hại."
Mù Tha Lin đang nói thì ngừng lại, nhưng trong phòng cũng không có ai lên tiếng thúc dục, mà đợi cô bé nói tiếp.
"Nhưng nếu có người dùng những thứ không sạch và máu để dưỡng bùa, thì nó không còn là bùa nữa mà sẽ trở thành huyết ngải.
Ngải một khi được thả vào, người dính ngải sẽ bị người luyện ngải khống chế.
Lâu dần sẽ bị ngải ăn mòn, cuối cùng khi chết chẳng khác nào một cái xác khô."
"Ý em là… anh ấy…anh ấy dính huyết ngải sao?"
Trần Tuyết không nhận ra bản thân đang run lên, ngay cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp.
Phải cô làm sao lại không để ý, anh ngày một gầy sọp đi.
Cô chỉ cho rằng vì tinh thần anh không tốt, mất ngủ cho nên mới vậy, nhưng bây giờ cô bé này lại nói với cô, trong người anh có cái gọi là huyết ngải đang từng ngày từng ngày rút cạn máu anh.
"Hạo Tuấn nói em có cách, em có cách thật sao, xin em đó hãy cứu chồng chị với."
Thời khắc này cô giống như sụp đổ, cô bật khóc nắm lấy tay Mù Tha Lin giống như đang nắm một cọng rơm cứu mạng.
Không khí trong phòng lặng thinh, không ai lên tiếng bởi vì họ chẳng biết mở lời thế nào, càng không thể an ủi cô, bởi chính bản thân họ cũng giống như rơi xuống hầm băng.
"Dùng mạng đổi mạng, chị vẫn muốn cứu sao?"

"Chỉ cần cứu được anh ấy, bất kể giá nào chị cũng sẽ đổi."
Cô không cần suy nghĩ mà kiên định trả lời, Mù Tha Lin thở dài nhìn cô, lại nhìn Mạnh Hạo Tuấn bên cạnh.
Cô chưa từng nói với anh, cái gọi là mạng đổi mạng không chỉ có mạng của người muốn giải ngải, mà cả mạng của thầy mo cũng phải thế vào.
Vậy cho nên ngày hôm đó ở nhà cô đã hỏi anh, người đàn ông đó có quan hệ thế nào với anh.
Một người mà anh sẵn sàng đánh đổi mạng sống để bảo vệ, cô có thể nhắm mắt làm ngơ sao.
"Cháu cần máu, tóc và móng tay của cô ta vào ngày trăng tròn, nhớ phải lấy đúng đêm trăng tròn."
"Được tôi sẽ chuẩn bị ngay."
Mạnh Hạo Tuấn lên tiếng, kết thúc buổi nói chuyện tất cả điều ra về trong trạng thái nặng nề.
Vừa lên xe Tiêu Lâm đã bậc khóc như một đứa trẻ, lúc ở trong nhà cậu đã phải cố gắng để bản thân không làm ảnh hưởng đến chị dâu và những người khác.
Viên Khải không biết phải làm gì chỉ có thể ôm cậu vào lòng vỗ về.
"Đừng lo sẽ có cách thôi."
"Cách gì chứ là mạng đổi mạng, vậy chị ba phải làm sao, anh ba và Nguyên Vũ phải thế nào nếu không còn chị ấy.
Em muốn giết cô ta, muốn băm cô ta thành trăm mảnh, đồ mụ phù thủy độc ác."
Cậu vừa khóc mếu máo vừa nói, lòng Viên Khải cũng rối bời, ai sẽ nghĩ chuyện này xảy ra chứ, bất lực nhất chính là bọn họ chỉ có thể ngoài cuộc đứng nhìn mà không thể giúp gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.