Xây Dựng Vương Tọa

Chương 95:




Túi quà lớn chứa máy móc trong phần thưởng nhiệm vụ phụ ngay khi vừa được chuyển đến trong công xưởng đã gây nên sự chấn động ngay lập tức.
Cùng với đó là những cổ máy sử dụng sức người để làm động lực, những loại chất liệu gang thép, nguyên lý thiết kế cùng với độ tinh xảo của ba cỗ máy này đều chưa từng được thấy trước đây bao giờ.
Máy may với nguyên lý hoạt động là dùng chân đạp, với ổ trục và trục lăn hình nón, thuận tiện cho việc điều khiển trục chính, còn có thể dùng bánh xe được gắn trên báng tay cầm để điều chỉnh vị trí vải vóc gia công theo hướng dọc, tùy theo góc độ cần, có thể căn chỉnh góc độ vải đến từng chi tiết nhỏ.
Nếu chẳng phải Trầm Khinh Trạch chỉ có mỗi ba cái máy này thì các thợ thủ công đã hận không thể ngay lập tức bổ nhào đến đến mổ xẻ nó ra mà nhìn xem thử bên trong nó rốt cuộc có những loại kết cấu gì rồi.
Chỉ nghiên cứu các kết cấu và nguyên lý hoạt động của những cỗ máy này thôi cũng đã đủ khiến cho những thợ thủ công chuyên chạy máy này sung sướng đến tận mây xanh.
Dùng những loại linh kiện mà bọn họ làm ra, chính thức có thể đạt được đến cấp độ mà Trầm Khinh Trạch đã từng đưa ra, "tiêu chuẩn hóa" sản xuất --- là có thể tùy ý thay thế các loại linh kiện trong các tổ hợp máy móc khác nhau.
Cái đoàn đội súng ngắm một trăm người đáng xấu hổ kia cuối cùng cũng nhìn thấy được hy vọng mở rộng nhân lực rồi.
Xe đạp từng được xuất hiện trên hội chợ triễn lãm ý tưởng của thành Uyên Lưu cũng có được tính khả thi của việc được chính thức đưa vào quá trình đầu tư sản xuất.
Có được máy đúc nòng súng, việc cần suy xét tiếp theo chính là rãnh nòng và băng đạn.
Súng châm ngòi tuy là vũ khí nóng, thế nhưng một là hiệu suất thao tác để bắn quá chậm, thua xa cung tiễn, hai là không có ống ngắm, vả lại, đạn bằng chì khi bắn ra sẽ bị trọng lượng nặng của chính nó làm ảnh hưởng đến việc thay đổi đường bay, tầm bắn mà không rõ ràng thì điểm rơi sẽ không chắc chắn.
Trừ phi đội cầm súng dùng "chiến thuật bộ binh dàn hàng ngang" mà xếp thành một hàng san sát với nhau rồi cùng nhau bắn một lượt thì được, còn không thì tỉ lệ nhắm trúng được mục tiêu sẽ cực kỳ khiến người ta xúc động.
Trong cuộc chiến chống lại thành Minh Châu, sở dĩ một trăm binh lính cầm súng có thể ngay lập tức lập được đại công, ngoài ưu thế của súng ra thì một nguyên do lớn khác chính là các binh sĩ của thành Minh Châu đều sử dụng chiến thuật hàng ngũ dày đặc, thế nên lính cầm súng cho dù có bắn mù thì cũng dọn chết được một phần lớn kẻ địch.
Nếu như để kẻ địch biết được nhược điểm của súng, triển khai mô hình trận địa rời rạc thì e rằng lực sát thương sẽ khiến chúng ta ăn đủ.
"Đại nhân, cái mà ngài đang vẽ đây là gì thế ạ?"
Nhân thú Địa Tinh Lan Tư đã không còn phải đội cái mũ trùm đầu để che giấu đôi tai nhọn mỗi ngày kia nữa, cho dù là mang thân phận pha trộn dòng máu của người và nhân thú và cũng từng là nô lệ trước đây, thì tại thành Uyên Lưu này, đã chẳng còn bất cứ ai lấy đó làm lý do phân biệt đối xử với hắn nữa.
Các loại bản vẽ thần kỳ mà Trầm Khinh Trạch đưa cho, trải qua hằng trăm nghìn lần thử nghiệm và cải tiến, cuối cùng cũng thành công trở thành hiện vật có thể đưa và đầu tư sản xuất, phần lớn chúng đều có công lao của Lan Tư sau lưng.
"Ngòi đánh lửa."
Trầm Khinh Trạch tì đầu bút lên tờ bản vẽ, bên trên vẽ một hình cắt của nòng súng, bên trong khắc một đường xoắn ốc, tựa như cối xay gió.
Cò súng lợi dụng việc ma sát thành lửa của các loại đá đánh lửa để thay thế cho phương pháp mồi lửa của súng châm ngòi, có thể nâng cao rất nhiều tốc độ bắn của súng.
Sau khi nòng súng được khắc rãnh xong thì khi đạn được lắp vào, sẽ xảy ra việc tự động chuyển trục, tựa như con quay xoay tròn ổn định, làm tăng tính ổn định của đường đạn, tầm bắn và cả lực sát thương.
Rãnh lắp đạn dùng "đạn mini" -- một loại đạn chì tròn có đường kính nhỏ hơn nòng súng, phần đuôi có đường lõm và đường vân khắc âm, lúc bắn, lợi dụng nguyên lý dãn nở khi nóng và co lại khi lạnh của không khí, phần khí nóng giãn nở ở phần đuôi sẽ chèn ép lên đường xoắn nòng, rồi xoay tròn bật ra phía trước.
Súng nòng xoáy kết hợp với đạn mini đã từng làm mưa làm gió trong suốt hai trăm năm ở châu Âu, lực sát thương có thể nói là vô cùng lớn.
Đối với loại vũ khí súng ống này mà nói thì thuốc súng màu đen đã có hơi lỗi thời, sau khi châm ngòi sẽ còn sót lại thuốc súng trên nòng, càng để lâu thì vào những thời khắc quan trọng, sẽ càng có nguy cơ phát nổ, thế nên buộc phải luân phiên sử dụng thuốc súng không khói.
Phòng thí nghiệm luyện kim, Tắc Lạp liên tục tận sức với việc nghiên cứu sợi bông nitrat hóa, thế nhưng đáng tiếc là những thành phẩm hiện tại vẫn không có cách nào để cho ra sản lượng sản xuất thực sự.
Máy móc chế tác quá ít, hiệu suất đầu tư cho nòng súng và đạn dược cũng là một vấn đề lớn.
Với năng lực ngành công nghiệp hiện tại của thành Uyên Lưu, nhiều nhất cũng chỉ có thể trang bị một đội tiên phong, việc quét sạch đất bắc là không đủ, thế nhưng bắt nạt mấy hàng xóm yếu ớt xung quanh thì vẫn khả thi.
Trầm Khinh Trạch liếc qua giao diện hệ thống thành chủ của mình một cái, hiện đã có được ba thành chủ, còn một bước nữa là đến được cấp độ sỡ hữu bốn thành!
Chỉ là trước lúc đó, trước tiên phải giải quyết lượng dân số và tài nguyên đất đai mà thành Bắc Tế và Nam Tế dâng đến mới là chính sự.
Lúc đầu mới chỉ có mỗi thành Uyên Lưu, tuy rằng người ít đất hẹp, thế nhưng lại dễ quản lý, còn hiện tại, dân số đột nhiên bành trướng, bên trong còn lẫn vào không ít những thành phần yêu ma quỷ quái.
Hơn nữa, Nhan Túy cũng đến thành Bắc Tế nửa tháng rồi...cửa sổ phòng mình cũng đã nửa tháng chẳng có ai trèo vào nữa.
Buổi tối đi ngủ cũng chẳng có ai nhất định phải chen tới, nóng đến đổ mồ hôi giữa đêm.
Ngay cả buổi sáng thức dậy cũng sớm hơn ngày thường, trời còn chưa sáng đã có thể chạy ra vườn hoa mà chạy hết một vòng, dáng vẻ giải tỏa một xíu tinh lực dư thừa.
Ừ, tất cả đều rất tốt, hẹn hò thì nên duy trì vẻ đẹp của cái khoảng cách lúc gần lúc xa, hai thằng con trai suốt ngày dính lấy nhau thì tốt chỗ nào!
Lan Tư đương cầm tấm bản vẻ bằng hai tay nhìn chăm chú, hắn đang muốn hỏi vài câu hỏi khó nhằn với chủ tế đại nhân, thế nhưng khi trông thấy đối phương hai mắt nhìn đăm đăm ra cửa sổ mà nghệch người ra, ngay cả Áp Áp đang đang nhoài lên chân y để làm nũng mà y cũng chẳng thèm để ý đến.
"Đại nhân, chủ tế đại nhân?"
Trầm Khinh Trạch hồi thần, y cúi đầu xuống, dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép mà liếc một cái lên Áp Áp đang giương đôi cánh muốn ôm ôm của mình, thở dài:
"Có cánh mà không xài, chẳng thà đưa cho người cần nó cho rồi."
Áp Áp: "Chiếp?"
Trầm Khinh Trạch nán lại trong xưởng quân bị mãi đến chạng vạng, cùng với Lan Tư và các thợ thủ công, khí thế ngùn ngụt thảo luận vấn đề cách tân súng châm ngòi.
Lúc đó đã gần đến giờ ăn cơm tối, mọi người dường như vẫn còn muốn làm việc, Trầm Khinh Trạch đương chuẩn bị ở lại dùng bữa với mọi người tại nhà ăn của xưởng quân bị thì Kim Đại đột nhiên đưa tin tới --- thành chủ đại nhân trở về rồi!
Kim Đại còn chưa kịp nói xong thì cái ghế mà Trầm Khinh Trạch ngồi đã trống không, cả đám người hoang mang nhìn nhau.
"Hình như hồi nãy tôi thấy có cái gì đó bay ra ngoài thì phải, anh có thấy không?"
※ ※ ※
Kiến trúc của phủ thành chủ thành Bắc Tế lớn và xa hoa hơn so với thành Uyên Lưu, khiến nó trở nên đối lập hoàn toàn với vẻ tiêu điều và lạnh lẽo với cảnh vật hai bên đường.
Nhan Túy giải quyết những quý tộc đứng đầu, gõ phủ đầu đám người còn lại, lấy số lương thực mà đám quý tộc tích trữ đem bán giá thấp cho người dân, dân chúng trong thành Bắc Tế cuối cùng cũng khôi phục được một chút sức sống.
Điều đáng tiếc chính là, vì sự hỗn loạn quá mức trong thành trước đó, một số bộ phận những phần tử khôn lỏi đầu tư trục lợi, thấy thời cơ không ổn, chúng đã đóng giả thành thường dân quy phục, ẩn mình trong đám đông, thế nên nhất thời khó mà một lưới tóm gọn hết được.
Nhan Túy nán lại thành Bắc Tế hết nửa tháng, đợi cho đến khi trật tự trong thành được khôi phục lại, sau khi nhóm quan viên đầu tiên tiếp quản phủ thành chủ của thành Bắc Tế làm việc lại thì cậu liền chạy thẳng về thành Uyên Lưu.
Giữa ba ngôi thành, không còn hạn chế việc cho người dân qua lại nữa, trải qua đợt rối loạn này, không ít người dân của thành Bắc Tế nghe nói đến chính sách thu thuế ưu đãi của thành Uyên Lưu, cùng với cuộc sống vật chất đầy đãi ngộ ở đó, thế nên họ quyết định đến đó chính mắt học hỏi một phen, xem xem cuộc sống tuyệt vời được truyền đồn trong miệng mọi người rốt cuộc là có thực sự tồn tại hay không, hay chỉ là thổi phồng lên mà thôi.
Người nhà Tần gia bán thuốc là nhóm người đầu tiên bước chân lên con đường tha hương ấy.
Bọn họ dùng một một đồng Uyên Lưu tệ để đổi thành một chiếc xe ngựa trong thành, theo chân đội tha hương lớn, cùng nhau khởi hành, hướng về phía thành Uyên Lưu.
Lúc vừa mới rời khỏi thành Bắc Tế, cảnh vật mà mắt thường có thể trông thấy được đều là đất ruộng bỏ hoang, cỏ mọc thành rừng, thỉnh thoảng đi ngang qua các làng mạc cũng chỉ có thể trông thấy những người dân nghèo đói quần áo rách bươm với màu da vàng vọt xanh xao, gần như chẳng thấy người già hay trẻ nhỏ nào cả.
Dần dần, khi mọi người đã đi được nửa đoạn đường thì cuối cùng cũng thấy được dấu hiệu có đất đai được khai khẩn, đất phù sa và đất sét trộn với nhau, thỉnh thoảng có nông dân đội mũ rơm đang vung cuốc cuốc đất giữa đồng.
Tần phu nhân ngồi trong xe ngựa, cô vén mành xe lên nhìn ra ngoài, hiện lên một chút nét vui vẻ:
"Em thấy phía trước có khói bếp."
Chồng cô ngồi trước cửa lái xe, hắn thoáng thở phào trong lòng, chỉ cần có đất ruộng, có người trồng trọt thì chứng tỏ chí ít cuộc sống của người dân thành Uyên Lưu vẫn có thể sống được, thế thì họ vẫn có thể dựng lại sự nghiệp bán thuốc như lúc trước.
Xe ngựa đi về phía trước không dừng lại, khói bếp mà hai vợ chồng họ nhìn thấy được càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, đất ruộng, trang trại lúc đầu rải rác đông một mảnh tây một miếng dần trở nên san sát và quy mô hóa hơn.
Một mảnh ruộng lúa mạch vàng rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, phu nhân tò mò nhìn ngắm bốn phía, từ trước đến nay cô chưa từng trông thấy lúa mạch mọc cao và tốt đến thế bao giờ, chỉnh tề đến mức hệt như được người ta lấy kéo cắt phẳng chúng vậy.
Phu nhân hâm mộ mà nhìn ngắm ruộng sóng lúa dập dờn trong gió:
"Thu hoạch như vậy, chỉ cần có thể giữ lại được năm phần thôi thì em đã mãn nguyện rồi."
Cả nhà họ cùng ngủ trên xe hết một đêm, ngày hôm sau, xe ngựa cuối cùng cũng chạy đến ngoại ô của thành Uyên Lưu, cảnh tượng trước mắt hai vợ chồng lại thay đổi một lần nữa.
Hai bên đường trồng cây dương, tựa như những binh sĩ trông giống hệt nhau, kéo dài thẳng tắp.
Vùng đồng ruộng ngoại ô có đào mấy kênh mương máng ngang dọc thẳng tắp, tựa như những bàn cờ hình vuông được khảm lên trên mặt đất, những guồng nước to nhỏ khác nhau được đặt ở giữa, ngày đêm không ngừng dẫn nước đến khắp nơi.
Hai vợ chồng chưa từng trông thấy hình ảnh đồ sồ như vậy, so với ngoại ô của thành Bắc Tế, tựa như bước vào một thế giới khác vậy.
Rất nhanh sau đó, bọn họ lại phát hiện, sự chấn động mà thành Uyên Lưu mang đến cho họ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Đến gần cổng thành, nhóm những người tha hương đi ở nhờ mà đến càng lúc càng đông, bên đường bắt đầu có các cửa hàng nhỏ rao bán thức ăn rau củ quả, thậm chí còn có quán trà và đồ ăn vặt và một khu chợ náo nhiệt.
So với sự phấn chấn tràn đầy sức sống tại nơi đây thì thành Bắc Tế hệt như một cụ già sắp đến tuổi gần đất xa trời đương thoi thóp.
Cổng thành, mọi người xếp thành một hàng dài, người nhà Tần gia thấp thỏm chờ đợi, phu quân cầm một tờ tiền giấy trên tay, thậm chí hắn còn chuẩn bị xong việc hối lộ cho binh lính, thế nhưng nào ngờ, chỉ điền hết mỗi một tờ đơn đăng ký thân thế đơn giản là xong.
Sau khi qua được trạm kiểm soát đầu tiên, hai vợ chồng lại bị cảnh tượng chào mời công việc náo nhiệt mà dọa sợ hú hồn, từng tấm lán giản dị làm bằng gỗ chống đỡ, người ta phân ngành rồi viết ra những vị trí công việc đang cần người, yêu cầu năng lực và cả đãi ngộ thù lao.
Đủ loại công xưởng, trang trại, cửa hàng, loại nào cũng có, còn có tiếp thị tay cầm loa thép đang giới thiệu cửa hàng nhà mình, cả một thị trường chiêu mộ nhân tài lộ thiên lớn.
Hai vợ chồng nhìn hoa cả mắt, đặc biệt là lúc họ đã nhận ra rằng, chỉ cần đồng ý lao động làm việc, cho dù là công việc của thợ xây hay nhân viên dọn dẹp, họ cũng có thể nuôi sống được chính bản thân mình thì sự xúc động trong đáy mắt hai người đã không thể nhiều hơn được nữa.
Rốt cuộc, thành Uyên Lưu là sự tồn tại thần kỳ đến mức nào?!
※ ※ ※
Thành Uyên Lưu, phủ thành chủ.
Lúc Trầm Khinh Trạch rời khỏi xưởng quân bị, quay trở về phủ thành chủ thì mặt trời đã xuống núi.
Bình thường, Trầm Khinh Trạch bận rộn cả ngày sẽ tắm rửa một cái rồi mới quay lại phòng ăn ở lầu hai để dùng cơm, thế nhưng hôm nay y lại từ chối khoai tây hầm và thịt chiên thơm ngào ngạt của nhà bếp mà quyết định tự mình ra tay nấu một bữa..
Ừm...tiện thể đổi không khí cho thành chủ đại nhân đã khổ cực kia luôn.
Trước mặt cậu được bày một nồi canh mới nấu, phía dưới là một cái giá lõm, bên trong có cây đèn cầy đang cháy. Trên bàn cơm bày đầy các loại thịt tươi sống được cắt ra thành miếng, thịt tôm đã được lột vỏ, và cả rau và nấm.
Lúc Nhan Túy vất vả trở về từ thành Bắc Tế thì Trầm Khinh Trạch đang lách cách đổ tương ớt vào nồi.
Đây là số ớt đầu tiên mà khu hương liệu thu hoạch được, ngoài chúng ra còn có hoa hồi, hạt tiêu, thì là... hiện vẫn đang thuộc về các khoảnh ruộng thí điểm, sản lượng không nhiều.
Vừa thu hoạch được là Trầm Khinh Trạch đã gấp gáp lấy thân phận chủ tế của mình mà cho người ninh thành nước dùng, nghiền thành bột, hưởng thụ trước tiên.
Sống ở đại lục Thư Quang lâu vậy rồi, y gần như đã quên mất hương vị của nồi lẩu cay nóng là như thế nào.
Thiếu đi mất vô số mỹ thực của kiếp trước, thì cho dù có trồng nhiều ruộng hơn thì cũng có gì đáng để hưởng thụ nữa đâu chứ!
Tương ớt đỏ tươi trộn cùng với dầu ăn, kết hợp với nước dùng mới nấu trong nồi, lục bục nổi lên bong bóng, mùi thơm đậm đà xộc vào mũi, khiến cho con sâu trong bụng cũng phải rục rịch.
Trầm Khinh Trạch gắp một miếng thịt bò xắt miếng cho vào trong nồi, lắc nhẹ một lúc rồi chấm vào nước chấm cay, sau đó bỏ hết vào miệng, tức khắc nhắm hai mắt lại, vừa nhai vừa thưởng thức mùi vị của nó.
Mùi vị của hạnh phúc!
"Đây là gì thế?"
Nhan Túy đưa mũi hít hít, cái mùi này thực sự quá thơm, khiến cho một người vốn chẳng có hứng thú gì với ẩm thực như cậu đây cũng nhịn không được mà đưa đũa.
"Anh tự nấu cho tôi sao?"
Cậu hưng phấn ngồi xuống bàn.
Trầm Khinh Trạch nhướng mày, ánh mắt đương nhiên:
"Em có ăn được cay không?"
Tuy chẳng biết cái thứ đỏ rực trong nồi này là gì, nhưng mà cũng chẳng sao.
Nhan Túy chống tay lên má, haha cười nhìn y:
"Tấm lòng của chủ tế đại nhân, cho dù là thuốc độc thì bổn thành chủ cũng gắng hưởng dụng."
Nói rồi, cậu liền cầm đũa lên--
Nhan Túy: "..."
Trầm Khinh Trạch híp mắt lại: "ô kìa ~"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.