Xây Dựng Vương Tọa

Chương 47:




Quản sự khi nói đến sản lượng trong một mẫu đất của khoai tây thì vui đến hai mắt phát sáng cả lên, thao thao bất tuyệt:
"Ước chừng đến 1500kg! Trước giờ, lão nông dân tôi đây trồng ruộng cả đời cũng chưa từng thấy được khoai tây có sản lượng cao như thế này! Trăm mẫu ruộng thí điểm của đại nhân trồng ước chừng 1/3 là khoai tây. Chúng tôi đã kiểm tra xong, có chừng khoảng 50.000kg!"
50.000kg khoai tây?
Mấy vị chủ quản trong phòng đọc sách đang bị việc thương nhân do quý tộc thao túng đình công mà đau cả đầu, vừa nghe đến con số này, suýt thì bị khoai tây từ trên trời rơi xuống đập cho bất tỉnh.
Chuyện tốt này hình như không chân thực cho lắm!
Hai tay quản sự chắp thành hình chữ thập, ánh mắt nhìn sang Trầm Khinh Trạch giống như sùng bái thần linh mà thành kính:
"Thật không hổ danh chủ tế đại nhân là hậu duệ của đế sư Đại Hạ! Đất ruộng của ngài nhất định là đã nhận được sự phù hộ của tổ tiên."
"Lúc trước rõ ràng là đất hoang bạc màu, từ lúc có guồng nước tưới tiêu và được bón phân định kỳ thì thu hoạch trong ruộng vừa nhanh vừa tốt! Khoai tây thu hoạch được không những có sản lượng cao mà củ nào củ nấy cũng to, nếu như thu hoạch trễ thêm nửa tháng nữa thì còn có thể to hơn nữa cơ!"
"À phải rồi, còn có lúa mạch mùa đông đó nữa. Không biết chủ tế đại nhân lấy hạt giống từ đâu về mà trời lạnh như vậy mà cũng có thể sinh trưởng được! Quả thực không thể lý giải được, từ trước đến nay tôi chưa từng nghe qua còn có loại cây nông nghiệp có thể sống sót qua được mùa đông..."
Quản sự cũng không thèm để ý đến biểu tình của những chủ quản khác, xông qua Trầm Khinh Trạch, thành tâm thật ý mà tán dương y, nói đến quên trời quên đất, thổi phồng đến ngay cả Trầm Khinh Trạch cũng thấy xấu hổ.
Khoai tây chính là một loại lợi khí lớn có thể nuôi sống loài người một cách dễ dàng, chúng không có những sản lượng cao mà khả năng thích ứng với môi trường cũng mạnh. Khoai tây sau khi phơi khô cho hết nước xong thì nghiền thành bột, thời gian bảo quản có thể để lâu tính lên đến hàng năm.
Hạt giống khoai tây mà cửa hàng trong hệ thống bán cho đều là loại hạt giống tốt. Số tiền vàng ít ỏi củaTrầm Khinh Trạch lúc đầu kia toàn bộ đều được dùng để nâng cấp thành đất phù sa, chỉ cần bù vào thêm chuyện này là có thể khiến cho sản lượng tăng lên gấp ba, mà chuyện này còn chưa kể đến việc y đã cắn răng mua không ít phân bón thường.
Nếu không phải do việc canh tác và thủ pháp của các nông hộ còn quá đơn giản và thô bạo thì sản lượng của mỗi mẫu đâu chỉ là 3000?
Sau này mở khóa được phân bón cấp cao, mở rộng quy mô gieo trồng, canh tác khoa học thì sản lượng trên mỗi mẫu có thể dọa chết mấy lão nông này luôn.
"Được rồi."
Trầm Khinh Trạch ngắt lời quản sự đang nói dai nói dài,
"Nói thử về trại chăn nuôi xem."
Quản sự lại lên tinh thần:
"Quãng thời gian ngài không có ở trong thành, gà vịt ngỗng trong trại chăn nuôi không ngừng ấp nở, quy mô được mở rộng không ít, không đủ chuồng để nhốt, chúng tôi chuẩn bị hôm nào đó xây một khu lớn hơn."
"Hơn nữa, sau khi ruộng nuôi giun được hình thành quy mô xong thì phí tổn nuôi dưỡng được phân cho mỗi con gia cầm càng ngày càng thấp, cho dù chúng ta có bán rẻ đi nữa thì cũng lời chứ không hề lỗ! Chủ tế đại nhân thật không hổ danh là-----"
"Được rồi được rồi, ngừng."
Trầm Khinh Trạch ấn ấn thái dương,
"Tóm lại, anh chỉ cần bảo đảm rằng hai ngày này có thể cung cấp đủ khoai tây và thịt gia cầm cho chợ là được rồi."
"Ngoài ra, tiệm đồ sắt tiếp tục bán nông cụ sắt với giá thấp, còn có một số đồ sắt dùng hằng ngày thì mấy ngày nữa không được để đứt hàng được."
"Vâng, đại nhân."
Cho đến khi quản sự đi rồi, mấy người Lạc Tân và Phạm Di Châu vẫn có chút không dám tin được. Lạc Tân nhéo nhéo cái bụng to ịch, xác định bản thân không phải đang nằm mơ:
"Chủ tế đại nhân, có phải ngài đang chuẩn bị bao hết chợ toàn thành không?"
Trầm Khinh Trạch thả lỏng cơ thể, tựa người vào lưng ghế, mười ngón tay đan vào nhau, gác lên tay vịn:
"Cũng không khoa trương đến thế, chỉ là muốn duy trì mấy ngày vừa mới có tuyết rơi này thôi là được rồi."
Phạm Di Châu cẩn thận mở lời:
"Vậy mấy gã du côn và dân thường bị đám quý tộc dùng một số tiền lớn để mua chuộc kia, nếu ngày mai họ thật sự vây quanh tấn công phủ thành chủ thì có cần phải trực tiếp phái vệ đội đuổi đi hay là áp chế lại không?"
Trầm Khinh Trạch quay đầu sang, trên môi lộ ra một nụ cười kỳ quái. Y không thường hay cười, vẻ mặt như thế này khiến cho Phạm Di Châu có hơi nổi da gà.
"Trực tiếp phái binh qua trấn áp sẽ chỉ làm gay gắt thêm sự mâu thuẫn giữa phủ thành chủ và người dân, mà thế thì vừa đúng ý của những kẻ như Nhan Ân này rồi."
"Đối phó với những kẻ này, biện pháp duy nhất chính là phát động sức mạnh của dân chúng."
※ ※ ※
Hôm sau, mưa cạn gió ngừng, tia nắng ban mai bị tầng mây dày và nặng chắn mất, khiến người ta hoàn toàn không thể cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng mặt trời.
Phủ thành chủ đón chào ngày mới trong một trận ồn ào và âm thanh mắng chửi.
Có dân thường tập hợp lại thành nhóm, dưới sự dẫn đầu của mấy tên cầm đầu mà chặn cứng trước cửa lớn của phủ thành chủ.
Trong số bọn họ, có mấy tên du côn lưu manh chơi bời lêu lổng, có dân cờ bạc, ma men, và còn có một số dân nghèo với cái bụng đã đói meo mấy ngày rồi.
Trên người mọi người đều mang theo đá vụn, trứng gà thối, cách cửa lớn của phủ thành chủ và tường trong viện, họ không quan tâm đến bất cứ thứ gì mà ném vào.
Đa số mấy kẻ dẫn đầu đều dùng khăn vải để che lại nửa khuôn mặt, trong tay cầm gậy gộc và thậm chí là cuốc sắt, gào to bảo mọi người phá cửa.
"Chủ tế bất lương! Ỷ thế hiếp người! Thả Bá Cách đại nhân ra!"
"Bá Cách đại nhân thường ngày hay làm việc thiện, tuyệt đối không phải là người xấu!"
"Phủ thành chủ bắt người vô cớ!"
Tên cầm đầu gào lên một câu, dân chúng liền lộn xộn mà gào lên theo, ném hết đất đá thì lại nhặt lên để ném tiếp, dù sao thì đến ném một chuyến là được năm đồng cơ mà.
Thị vệ canh gác trước cổng muốn ngăn lại nhưng lại bị đám người ném loạn cho một trận, suýt thì bị ném vỡ đầu, không thể không lui vào trong.
Có nhiều thị vệ đến để đuổi đi hơn thì nhóm người đó lập tức giải tán ngay tức khắc, thế nhưng chẳng qua được bao lâu thì lại tụ tập về lại từ bốn phương tám hướng, luôn miệng "minh oan" và "kháng nghị".
Thanh thế to lớn nhất thời thu hút ánh mắt của toàn bộ dân chúng trong thành. Cái phong trào "biểu dương chính nghĩa" dưới sự cố tình đổ thêm dầu vào lửa của đám quý tộc càng lúc càng dữ dội.
Thế nhưng bọn họ còn chưa đợi được đến khi cái sự tình nghiêng về phương hướng mà mình mong đợi này tiến thêm một bước lên men nữa thì một đoàn người tràn ngập tro bụi và mùi sắt thép đã hùng hổ xông vào trong thành.
Trong ngày đông lớn, những người này mặc một bộ quần áo đơn bạc bằng vải bố, có người thậm chí còn cuộn tay áo lên, để lộ ra hai cánh tay nổi gân tay mạnh mẽ.
Trong tay bọn họ cầm xẻng, đục sắt, ước chừng có khoảng 200 người, khí thế kinh người. Trên đường đi tới, mọi người sợ hãi mà lùi về hai bên đường, hoàn toàn nhường đường cho bọn họ.
"Hình như là thợ mỏ của quặng, bọn họ đến để làm gì vậy? Hình như là đi về hướng của phủ thành chủ..."
"Mấy người đó cũng muốn gây sự hả?"
Tổ trưởng nhóm thợ mỏ vung tay lên với mấy người anh em phía sau lưng, lập tức có công nhân đẩy mấy cái xe nhỏ tới, bên trong chất đầy than đá vụn, than xỉ vụn, rau củ ôi thiu, lá cây, thậm chí là còn có phân ngựa.
Nhóm thợ mỏ đã có chuẩn bị từ sớm, đồng loạt đeo bao tay vải gai, cầm than đá, rau thiu, lá cây lên mà ném thẳng về phía "quần chúng kháng nghị" đang vây quanh trước phủ thành chủ!
Quần chúng kháng nghị lúc này trợn tròn mắt.
Bọn họ vốn chỉ là một đám ô hợp không có đạo đức hay phép tắc gì, chỉ vì lợi ích của mình nên mới tụ tập lại chỗ này, ỷ vào việc đám thị vệ của phủ thành chủ ngại tay ngại chân, không dám ra tay với bọn họ nên mới cả gan dám tùy ý làm càn.
Không ngờ rằng đám thị vệ của phủ thành chủ đang đều rụt đầu hết sau bức tường trong viện mà xem kịch, còn đám thợ mỏ chẳng liên quan gì kia thì lại xông lên chống lại bọn họ!
Than vụn rau thiu lá cây và phân ngựa tuy không thể ném chết người được, thế nhưng chúng vừa bẩn vừa thối, lúc mà ném đi với số lượng dày đặc thì uy lực càng kinh dị hơn nữa.
Than đá bay lung tung đầy trời đập vào người vỡ vụn thành bụi mù mênh mông màu đen khiến cho người ta sặc đến ho khan. Vừa mới mở miệng ra thì ngay sau đó là phân ngựa lại bị ném tới, thối banh trời, cực kỳ buồn nôn.
Nhóm thợ mỏ người đông thế mạnh, lại có lực tổ chức cực kỳ cao. Đám người ô hợp kia nào có thể là đối thủ của bọn họ được.
Song phương chỉ đối đầu với nhau trong khoảng thời gian cực kì ngắn nhưng nhóm quần chúng kháng nghị đó đã bị đánh đến đầu cổ mặt mày đều đầy bụi đất, ba chân bốn cẳng chạy biến, hệt như chuột băng qua đường, bỏ chạy tứ phía.
Ngay cả mấy tên cầm đầu che mặt cũng bị nhóm thợ mỏ tóm được mấy bận, vật xuống đất mà đánh cho một trận, đánh đến mặt mũi bầm dập, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cuối cùng bị trói gô lại, giải vào ăn cơm tù trong phủ thành chủ.
Đám quý tộc bỏ ra một số tiền lớn để tạo nên một trận khôi hài oanh liệt thế nhưng cuối cùng lại chấm dứt bằng thảm hại!
※ ※ ※
Khu chợ đông thành.
Lúc trước, vào mỗi sáng, chợ đông thành luôn là nơi náo nhiệt nhất trong thành, quần chúng đi đến chợ tranh nhau mua bán, nơi nào cũng có tiếng mời chào và trả giá.
Thế nhưng hôm nay lại yên lặng chưa từng có.
Trên đường lớn, nhà nhà đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ còn lại âm thanh gió thổi tiêu điều, cửa hàng trống không cùng với mấy người đi đường lác đác với bước chân vội vàng.
Những thương hộ nơi đây đa số đều là sản nghiệp của quý tộc lớn nhỏ, người bên trên bảo bọn họ đi hướng đông thì bọn họ không dám đi hướng tây, một số thương hộ còn lại thì quen với việc gió chiều nào nghiêng theo chiều nấy, sợ rằng đám quý tộc sẽ báo thù nên đồng loạt không dám mở cửa để kinh doanh.
Quần áo đồ dùng mấy thứ đồ linh tinh gì đó thì thiếu mất một hay hai ngày không mua cũng không trở ngại gì, thế nhưng củi gạo dầu muối mà một ngày không có cũng không được.
Trong nhà có đồ tích trữ thì có thể miễn cưỡng chắp vá được một đến hai ngày, thế nhưng lại khổ cho những người dân nghèo gạo chạm đáy lu kia, làm việc cực khổ cả ngày, tiền lương lãnh được lại không thể mua được lương thực, đứng trên đường sốt ruột đến quay mòng mòng.
Một vài tin đồn nhỏ hư hư thật thật truyền đi từ miệng tai của những người này ------- mọi chuyện này đều là tai vạ mà chủ tế đã gây nên! Muốn khu chợ được phục hồi việc buôn bán trở lại thì phải chạy đến kháng nghị với phủ thành chủ, yêu cầu thả Bá Cách đại nhân ra.
Bách tính nghèo trong thành cũng chẳng cần quan tâm đến giữa những đại nhân vật trên tầng trên kia có đúng là đang hục hặc với nhau hay không, bọn họ chỉ quan tâm đến việc bao tử của bản thân và người nhà có thể no hay không, có ảnh hưởng đến cuộc sống hay không mà thôi.
Trong lúc mọi người hết đường xoay xở thì có người chú ý thấy được trên chợ lại mở thêm một cửa hàng mới!
Ngân Tọa Uyên Lưu ------ chuỗi tiệp tạp hóa quy mô lớn.
Lẵng hoa tươi, dây ruy băng bằng lụa màu đỏ, thậm chí còn có dây pháo giấy, chiêng trống vang trời.
Những cửa tiệm khác thì vắng lặng u ám, chỉ có duy nhất gian tiệm mới mở này là giống trống khua chiên, rất nhiều công nhân và nông dân trong đội sản xuất và xây dựng bận rộn chạy ra chạy vào trong tiệm sắp hàng lên kệ.
Trước cửa là một cái bục để hàng hóa cực lớn, khoai tây to bằng nắm tay gần như được xếp thành một ngọn núi nhỏ. Gà vịt cá trứng tươi, mới ra chuồng trong tiệm được phân thành từng loại với từng loại giá niêm yết khác nhau.
Thậm chí còn có bán cả muối ăn trắng như tuyết, cho vào miệng là tan ngay lập tức, không có một chút vị chát nào. Duy chỉ có một chỗ không tốt duy nhất chính là bị hạn chế lượng mua, mà giá cả cũng không thấp.
Cửa tiệm này được mở ngay bên cạnh cửa tiệm đồ sắt. Tin tức vừa được truyền ra thì lập tức đã thu hút được vô số khách khứa xếp thành một hàng dài để mua khoai tây, gần như là xếp hàng từ đầu đông đến đầu tây của khu chợ, cánh tay thu tiền của nhân viên bán hàng mấy bận vội đến chuột rút.
Cả một khu chợ duy nhất chỉ có hai gian tiệm này là mở cửa kinh doanh, chớp mắt đã độc quyền luôn thị trường buôn bán của thành Uyên Lưu!
Những thương hộ khác thì lại lần nữa trợn tròn mắt!
※ ※ ※
Mấy vị chủ quản ngồi vây trước bàn hội nghị, nghe tin tức thuộc hạ liên tục truyền lại, mấy người cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Lạc Tân cười đến cực kỳ mộc mạc:
"Thảo nào chủ tế đại nhân lại ra lệnh cho vệ đội không được ra tay. Khiến cho quần chúng đối đầu với quần chúng hóa ra là như thế này."
Trầm Khinh Trạch tựa người vào trên bàn, viết viết vẽ vẽ:
"Mấy thợ mỏ đang bị ngừng việc để chỉnh đốn đó, tiền lương và lương thực của bọn họ đang còn phải trông chờ vào phủ thành chủ phân phát cho cơ mà, đương nhiên là sẽ không hy vọng phủ thành chủ bị tấn công gây sự rồi."
Y viết xong một trang sách, đưa qua cho Phạm Di Châu:
"Cho người chép lại bản cáo thị này thành mấy bản nữa, tìm mấy người biết chữ, đi đến chỗ tập trung nhiều người trong thành mà đọc lớn lên chuyện xấu mà mấy người Bá Cách đã làm, thông báo đầu đuôi gốc ngọn cho quần chúng biết thì mọi người tự nhiên sẽ có năng lực phán đoán của riêng mình."
Phạm Di Châu âm thầm chặc lưỡi. Với cái chiêu thức rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc) này thì cái danh dự chạm đáy của Bá Cách không chạy nổi rồi.
Trầm Khinh Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, trong gió phương bắc rì rào, lá rụng trọc cành lắc lư sắp rơi xuống.
Y thản nhiên nói:
"Còn những thương nhân bãi chợ đó thì cứ để họ bãi chợ đi, việc đóng cửa thì cứ cho bọn họ tính toán, nhưng mà lúc nào mở cửa thì lại phải do chúng ta quyết định."
Lạc Tân và Phạm Di Châu hai mắt nhìn nhau, cả hai cùng nhìn ra được sự chấn động và kính sợ trong mắt của đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.