Xà Đại Nhân

Chương 9: Không Thể Trốn Thoát






Tôi không ngờ con rắn đến bây giờ còn không có thân thể lại giở trò này.
Vợ của Trần Thuận bị gạo làm co giật, nhưng vẫn không ngừng cười quái dị.
Tôi cảm thấy cực kỳ tức giận, xách thùng gạo đập mạnh một cái lên đầu bà ta.
Cả thế giới lập tức trở nên yên tĩnh, tôi nhìn mấy người ngã dưới đất và xác rắn dưới tường, trong lòng lạnh lẽo.
Mặc Dạ giết nhiều rắn như vậy đã hết sức rồi, lúc này đã về trong vòng ngọc rắn đen nghỉ ngơi.
Một mình tôi đứng trong gió đêm, xung quanh ngay cả tiếng kêu của côn trùng cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng gió vù vù thổi qua và tiếng thở dốc của mình.
Tôi cũng không biết độc dâm xà gì đó có thật không, nhưng tôi cảm thấy người mình ngày càng nóng lên, giống như hai chân cũng bắt đầu nhũn ra.
Tôi xách thùng gạo đến chỗ vòi nước trước nhà lấy một thùng nước, xối xuống từ trên đỉnh đầu, sau đó mới đi vào nhà.
Cả người ướt đẫm, lúc này tôi mới thấy đỡ hơn một chút, hít sâu một hơi, cầm con dao phay từ trong bếp ra.
Mễ bà Tần vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, tôi làm theo lời ba dạy, đỡ nửa thân trên của bà ấy lên trước, đặt tựa vào giường, đảm bảo trái tim cao hơn vết thương.
Dùng dao phay cắt vết thương thành hình chữ thập, tìm một cái ly thủy tinh, xé giấy đốt trong ly, sau đó tranh thủ lúc lửa còn cháy thì đậy ly lên chỗ vừa rạch.
Đây là cách giác hơi ở quê ngày trước, đậy ly thủy tinh xuống, lập tức nhìn thấy máu đen tuôn ra.
Tôi ngồi ở giữa một đống xác rắn, tựa bên giường của mễ bà Tần, đợi đến khi vết thương không chảy máu nữa mới đổ hết máu độc và tro giấy bên trong đi, lại bắt đầu giác hơi lần nữa.
Xe cấp cứu muốn chạy từ trên thị trấn vào thôn chắc chắn sẽ mất một khoảng thời gian, nếu không tự giải độc, mễ bà Tần thật sự không thể đợi được đến khi xe cấp cứu tới.
Tôi giác hơi hai lần, đến lần thứ ba, thấy máu đỏ tươi trở lại mới bắt đầu gọi điện thoại cho ba mẹ, vẫn không có ai nghe máy.
Trong nhà ngoài tiếng thở ồ ồ của tôi thì chỉ có tiếng “tút tút” báo máy bận.

Tôi ngẫm nghĩ, muốn gọi điện thoại cho bà nội nhưng sợ bà lo lắng, bèn gọi cho bác họ.
Đợi xe cấp cứu không được, cũng chỉ có thể tự mình đưa đến bệnh viện thôi, nhưng trong những thôn gần đây, tôi chỉ biết mỗi bác họ.
Bác họ vừa nghe xảy ra chuyện thì nói: “Tôi sẽ đến, dù xe cấp cứu có chạy đến có lẽ cũng sẽ không tìm thấy nơi này, cháu chờ tôi.

Bác họ đến rất nhanh, còn dẫn theo bốn họ hàng.
Bốn họ hàng nhìn tôi, trong mắt có tia sáng lướt qua, trên mặt lộ vẻ không đành lòng và thấu hiểu.
Bác họ nhìn xác rắn và mễ bà Tần hôn mê bất tỉnh, thở dài, ra lệnh cho người mình dẫn đến: “Hai người để người bị thương lên xe, hai người còn lại xử lý xác rắn, tiện thể rải chút lưu huỳnh xung quanh, đừng để rắn đến nữa.

“Long Duy thay quần áo, đến bệnh viện cùng tôi luôn đi.
” Dường như bác họ không hề thấy ngạc nhiên vì chuyện thế này.
Lúc tới tôi không mang gì theo cả, lúc này cả người ướt đẫm cũng không có thời gian thay, bèn lấy một cái áo khoác của mễ bà Tần mặc vào rồi đi cùng bác họ.
Bọn họ chạy hai chiếc xe đến, bốn người bị thương được đưa lên xe.
Hai họ hàng còn lại lái xe đi trước.
Bác họ ra hiệu cho tôi ngồi cùng ông ta, người ngồi phía sau chúng tôi là Trần Toàn và Viên Phi.
“Bây giờ cháu biết vì sao tôi không cho cháu ở lại trong thôn rồi chứ?” Bác họ lái xe, đèn xe chiếu qua.
Hai người ở lại đã tìm thấy cuốc, đào mấy con rắn ra ngoài từ trong bụi cỏ.
Dù đã chết, xác rắn mềm mại rũ xuống, nhưng dưới ánh đèn xe nhấp nháy, mắt rắn phát ra ánh sáng màu xanh lục, vẫn đáng sợ như cũ.
Tôi quấn chặt quần áo, lúc này dòng khí nóng trong người lại không đè xuống được.

Tôi nắm chặt lấy chốt cửa lạnh lẽo, cố đè nó xuống: “Con rắn kia nói cháu sẽ ngủ trong quan tài với nó, cho nên vẫn phải tìm quan tài rắn sao?”
Bác họ im lặng, xe chạy nhanh trên đường quê.
Qua một lúc lâu, bác họ châm điếu thuốc, chỉ hút một hơi mà điếu thuốc đã mất một nửa.
Bác họ chậm rãi lấy lại tinh thần, lúc này mới nói nhỏ: “Nếu nó đã nói thế thì hoàn toàn không cần tìm quan tài rắn, một ngày nào đó cháu sẽ đồng ý với nó, đi theo nó, tự mình ngủ trong quan tài rắn, đây là số mệnh của cháu, Long Duy.

“Vì sao lại là cháu?” Tôi quay đầu nhìn bác họ, cười khẩy: “Không phải chị họ cũng là con gái của nhà họ Long sao?”
Bác họ không nói gì, chỉ không ngừng hút thuốc, rõ ràng không vui khi so sánh con gái ông ta với tôi.
“Vậy rốt cuộc quan tài rắn là gì?” Tôi thấy ông ta như thế cũng giận không có chỗ trút.
“Tôi không biết.
” Bác họ một tay lái xe, một tay hút thuốc, trầm giọng nói trong ánh lửa lập lóe: “Từ khi tôi có nhận thức đã có quan tài rắn rồi, mỗi mười tám năm nhà họ Long sẽ có một cô gái đi vào trong quan tài rắn.

“Nhưng tôi từng thấy trong cái quan tài khi dời mộ ngoài con rắn kia ra thì hoàn toàn không có thi thể.
” Bác họ ném đầu lọc thuốc ra ngoài, tay bị bỏng, nhưng ông ta lại như không thấy đau.
Chỉ quay đầu nhìn tôi một cái: “Đó có nghĩa là con gái nhà họ Long bị chôn cùng kia đã biến mất, xương cốt cũng không còn.

“Tôi cũng không biết quan tài rắn là cái gì, chỉ biết là nếu chúng ta không chôn con gái của nhà họ Long vào trong thì con rắn kia cũng sẽ tự tìm tới, giống như đang làm với cháu vậy!” Bác họ ngậm điếu thuốc.
Cười khổ nói: “Cháu cũng thấy đó, tôi hoàn toàn không muốn quan tâm, nhưng con rắn kia cứ mãi đuổi theo cháu.
Nếu cháu thật sự muốn tìm cái quan tài bị sét đánh lúc dời mộ kia ra, ngày mai tôi sẽ dẫn cháu đi.


Tôi không ngờ bác họ sẽ chịu thỏa hiệp, cũng thầm thở phào: “Thế cái mộ dời lúc sinh ra cháu định chôn ai vào thế?”
Nếu đúng như lời bác họ nói thì không phải nên có một cô gái của nhà họ Long ở trong quan tài rắn sao?
Vì sao tôi không nghe nói tới?
Bác họ thở ra khói thuốc, đánh tay lái: “Đời chúng tôi không có con gái.
Long Duy , ngay từ khi biết cháu là con gái, chúng tôi đã định đưa cháu vào đó rồi.

“Cho nên thời gian dời mộ được chọn ngay ngày sinh dự tính của mẹ cháu! Chỉ đợi cháu được sinh ra là chôn vào luôn, cho nên ba cháu mới đánh chết con rắn kia, ông ấy muốn cứu cháu!” Khuôn mặt bác họ bị làn khói che khuất, sau khi nói xong, ông ta thở ra một hơi.
Tôi cảm thấy cả người lạnh lẽo, cho nên tôi thật sự không thể trốn thoát sao?
Đến bệnh viện trên thị trấn, vì đã gọi điện thoại trước, huyết thanh đã chuẩn bị xong, cộng thêm miệng vết thương được sơ cứu hợp lý, con rắn cạp nong kia cũng được mang đến.
Mễ bà Tần được tiêm huyết thanh, chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát.
Vì cái độc dâm xà kia, tôi cũng bắt số, nói hình như toàn thân mình nóng lên, bị trúng độc rồi.
Bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng vẫn đăng ký cho tôi, bảo tôi đi thử máu.
Bác họ và hai họ hàng sắp xếp cho mấy người Trần Toàn xong, cũng lo lắng ba mẹ tôi xảy ra chuyện, bác họ bảo hai họ hàng đi tìm ba mẹ tôi, ông ta phải trở về thôn sắp xếp một chút, đợi trời sáng sẽ về đón tôi.
Tôi rút máu, ngồi trong phòng bệnh đợi kết quả.
Lúc này đã là rạng sáng, bệnh viện thị trấn không có một ai, ngay cả nhân viên trực cũng ít, chỉ có tia sáng yếu ớt chiếu vào, dù gần đến mùa hè cũng cảm thấy rất lạnh.
Tôi ngồi tại chỗ, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn thấy vợ Trần Thuận đứng trước cửa, nở nụ cười kỳ lạ với tôi.
Tôi sợ đến mức cầm lấy giá sắt treo bình truyền nước vung tới, hô to với bên ngoài: “Y tá! Y tá!”
“Bà ta bảo ngươi làm vợ cho con trai mình, ngươi không xứng, đáng chết!” Vợ Trần Thuần há mồm, nhưng lại phát ra tiếng khè khè.
Tôi lập tức không biết nên làm sao, chỉ nắm lấy giá sắt, la hét với bên ngoài: “Y tá! Y tá!”
Vợ Trần Thuận giơ tay lên, bà ta cầm ống tiêm tĩnh mạch trong tay, nhưng chỉ còn mỗi cây kim nhỏ phía sau.
Bà ta đột nhiên rút ống tiêm ra, cắm vào cổ mình, lại rút ra bằng tốc độ rất nhanh.
Dường như do dùng sức quá mạnh, cả cây kim đều bị cắm vào trong, lúc bà ta rút ra, da trên cổ cũng biến dạng, máu lập tức tuôn ra.

“Không được! Y tá! Y tá!” Tôi cầm chặt khung sắt, có bài học lần trước nên cũng không dám đi qua.
Máu trên cổ vợ Trần Thuận chảy ào ào ra bên ngoài, nhưng bà ta vẫn khè khè nói: “Long Duy , ta đợi ngươi đấy, ta đợi ngươi trong quan tài rắn đây.
Đây là vận mệnh từ lúc mới sinh ra của người, ngươi không trốn thoát được đâu.

Sau đó, bà ta ngã xuống đất, máu tuôn ra trên cổ như một con rắn đỏ tươi bò về phía tôi ở dưới đất.
Tôi sợ đến mức thét chói tai: “Y tá!”
Có lẽ lần này tôi thét quá to, y tá vội vã chạy tới, nhìn thấy vợ Trần Thuận ngã dưới đất cũng sợ đến mức tái mặt.
Y tá duỗi tay chặn vết thương lại, la hét: “Người đâu, mau! Cấp cứu! Cấp cứu!”
Bệnh viện vô cùng mất trật tự, nhưng con huyết xà dưới đất vẫn chậm rãi bò về phía tôi như cũ.
Đáy lòng tôi vô cùng lạnh lẽo, nhưng thân thể lại nóng lên một cách kỳ lạ.
Bác sĩ y tá vội vàng khiêng vợ Trần Thuận ra ngoài, tôi đi tới gần giường, nghĩ đến lời của con rắn kia và bác họ.
Dù nhà họ Long không chôn, con rắn kia cũng sẽ ép tôi vào trong quan tài.
Tôi xoa vòng ngọc rắn đen trên cổ tay, từ khi bắt đầu có nhận thức đến nay, tôi chưa bao giờ cảm thấy muốn ngủ thiếp đi như vậy giờ.
Muốn gặp được Mặc Dạ trong mơ, hỏi hắn rốt cuộc là có chuyện gì.
Nhưng tôi có làm thế nào cũng không ngủ được, ngay cả mắt cũng không dám nhắm.
Vừa nhắm mắt đã nhìn thấy nụ cười kỳ lạ của Trần Toàn, cảnh máu chảy ra từ cổ vợ Trần Thuận, đủ loại rắn uốn lượn và huyết xà vặn vẹo kia…
Tôi chỉ dám mở to mắt, chỉ muốn khiến mình hôn mê, ngủ thiếp đi cho rồi.
Nhưng nếu ngủ, con rắn kia trở lại thì phải làm sao?
Tôi ôm chặt đầu gối mình, cầm điện thoại gọi cho ba một lần nữa, nhưng dù có gọi thế nào cũng không nghe máy.
Chỉ mới hai ngày mà dường như chỉ còn lại mỗi một mình tôi!
Nhìn lượng pin ít ỏi trên điện thoại, tôi cất điện thoại đi, nắm lấy vòng ngọc rắn đen trên cổ tay, nhỏ giọng nói: “Mặc Dạ, anh nói tôi nên làm sao đây?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.