Xà Đại Nhân

Chương 86: Đó Không Phải Là Cô






Thấy Vu Thi Mạn sắp sửa bị siết cổ chết nhưng cô ta vẫn không hề hay biết gì ngồi liếm.
Tôi không dám hét to, tình hình này của Vu Thi Mạn rất giống khi tôi bị bóng đè hồi tối hôm qua, nếu bị bừng tỉnh chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.
Chỉ đành lấy điện thoại ra gọi cho mễ bà Tần, sau đó bỏ điện thoại vào túi, từ từ đi về phía Vu Thi Mạn.
Lúc này cô đã bị siết đến mức trợn trắng hai mắt, lè lưỡi ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến tôi.
Phòng bên cạnh, tiếng chuông điện thoại của mễ bà Tần vang um sùm, hình như Vu Thi Mạn không nghe thấy, nhưng bên phòng mễ bà Tần cũng không có động tĩnh gì.
Thấy Vu Thi Mạn không nhúc nhích, tôi nín thở tập trung tinh thần, từ từ duỗi tay sờ về phía lỗ tai cô ta, ngón tay vuốt đám tóc đang siết chặt kia, đột nhiên móc dao ra, cắt thẳng xuống.
Ánh đao hiện lên, tóc lập tức đứt ngay, phát ra tiếng roẹt roẹt, còn mang theo tiếng kêu bén nhọn nào đó.
Vu Thi Mạn giống như rất đau, ngẩng đầu hét lên, đột nhiên trở tay đánh ra một chưởng đẩy tôi ra ngoài.
Cũng ngay lúc đó, tôi mới phát hiện, trên mu bàn tay của cô ta đang dần móc ra tóc đen với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Vu Thi Mạn lè lưỡi, gào rống về phía tôi giống hệt như quỷ thai, duỗi tay định nhào về phía tôi.
Cô ta còn chưa đến, nhưng sợi tóc trên tay cô ta đã quấn về phía tôi.
Lúc sáng khi gặp Phù Ngàn, cô đã dùng tay kéo tóc của Phù Ngàn.
Mà tôi hôm qua tôi cũng từng sờ tóc của Phù Ngàn vì bị tóc của cô ta quấn lấy, cũng thiếu chút nữa bị siết cổ chết.
Tôi lập tức hiểu ra, Phù Ngàn quá kỳ quái, không thể chạm vào.
Đám tóc đó mềm mại không có chút sức nào, dao của tôi không có chỗ để phát lực, xoay người chạy vào trong bếp.
Chỉ cảm thấy hai chân nặng nề, đã bị quấn lấy rồi.
Tôi cũng không còn thời gian để ý đến chuyện có làm Vu Thi Mạn giật mình hay không, kêu to: “Mễ bà Tần.”

Nhưng kêu lên rồi mới bừng tỉnh, tối hôm qua lúc tôi bị bóng đè suýt chút nữa đã bị siết cổ chết, mễ bà Tần ở ngay bên cạnh tôi, không phải vẫn ngủ mê mệt đó sao.
Điện thoại của bà reo lâu như thế nhưng vẫn không tỉnh, chỉ sợ cũng không thể tỉnh.
Cơ thể bị tóc kéo ngược về, tôi đột nhiên xoay người, vung đao lên, lập tức cắt đứt mớ tóc kia.
Nhưng mớ tóc này không khác gì Phù Ngàn, cắt mãi cũng không hết.
Thấy tóc cứ tràn về phía tôi như một cơn thủy triều đen, vai tôi đột nhiên có thứ gì đó kêu lên “grừ grừ”.
Quỷ thải nhảy người nhào vào mớ tóc kia, nhe răng gầm nhẹ với Vu Thi Mạn, sau đó đột nhiên nhào vào đầu Vu Thi Mạn.
Quỷ thai rất khỏe, tung người nhào lên, đè ngã Vu Thi Mạn xuống đất.
Có lẽ quỷ thai cũng bắt nguồn từ Phù Ngàn, những sợi tóc kia không làm quỷ thai bị thương, vẫn cứ nhào về phía tôi.
Lúc này Vu Thi Mạn vẫn còn mê mang, thè lưỡi, tóc trên đầu vẫn mọc dài ra, quấn quanh cổ cô ta.
Quỷ thai nhào lên đầu Vu Thi Mạn, nhe răng há miệng cắn lên cổ cô ta.
Lúc đầu tôi rất hoảng sợ, sau đó lại thấy quỷ thai nghiêng đầu, kéo mớ tóc kia, kéo thật mạnh làm đứt ra hết, le lưỡi kêu grừ grừ liên tục.
Theo tiếng kêu của quỷ thai, hình như Vu Thi Mạn cũng dần tỉnh táo lại, ngay cả mấy sợi tóc trên mu bàn ta cũng dần thu lại vào trong lỗ chân lông.
Nhưng vừa mở mắt ra, thấy quỷ thai đang nằm trên đầu cô ta, cô ta sợ hãi la ầm lên.
Quỷ thai nhìn cô ta nhe răng gầm nhẹ, tôi vội vàng chạy đến, vỗ lưng dỗ dành nó.
Lại nói với Vu Thi Mạn: “Tay của cô.”
Vu Thi Mạn đang trở tay vuốt phần gáy bị quỷ thái cắn, lúc giơ tay thấy trên mu bàn tay mọc đầy tóc đen, sợ hãi hét chói tai: “Chuyện gì thế nào?’
Quỷ thai nằm trong lòng tôi, bực bội rầm rì.
“Hôm nay cô từng dùng tay chạm vào Phù Ngàn.” Tôi nhìn thoáng qua bàn ghế và cửa sổ từng bị liếm qua.

Nghĩ chuyện này sẽ làm người ta rất khó chịu, Vu Thi Mạn có cách ăn mặc và trang điểm rất xinh đẹp, không nên nói cho cô ta biết cô ta đã làm những chuyện ghê tởm đó thì tốt hơn.
Vu Thi Mạn lập tức hiểu ra, sờ gáy cổ, chỗ bên phải bị trầy một chút vào lúc quỷ thai cắt đứt tóc, nhưng cũng không có gì.
“Cô tắm rửa đi, tôi xem thử có thể gọi mễ bà Tần dậy hay không?” Tôi xoay người sang phòng bên cạnh.
Nhưng cho dù gọi cách nào thì mễ bà Tần cũng không dậy, ngược lại quỷ thai lại bĩu môi, nhe răng nhìn tôi.
Buổi chiều đã ăn hết nồi canh gà rồi, nhưng thịt gà bên trong vẫn chưa ai ăn.
Tôi ôm quỷ thai vào phòng bếp, bỏ thêm chút nước vào trong phần thịt gà còn dư lại, hầm thêm lần nữa.
Chắc quỷ thai đói lắm rồi, định duỗi tay lấy thịt ăn.
Tôi vội vàng vỗ vào tay nó, nhìn nó lắc đầu: “Không được.”
Vu Thi Mạn cười khẽ, ngồi ở một bên thêm củi vào: “Nấu thêm cho nó chút mì đi, không thể ăn canh thôi được, dễ đói lắm.”
Tôi nhìn ánh mắt vô cùng tủi thân của quỷ thai, lấy nước ấm trong nồi ra, sau đó bỏ nó vào trong bồn rửa ráy.
Lúc nãy bò vòng vòng dưới đất, người dính đầy bùn, còn muốn cầm đồ ăn lên ăn nữa.
Lần này chắc quỷ thai cũng biết là đang làm đồ ăn cho nó, cổ họng phát ra tiếng rầm rì, lại vùng vẫy tay chân nghịch nước.
Chờ nó tăm xong, tôi lại dùng bộ quần áo kia quấn nó lại.
Chờ làm xong xuôi, canh cũng đã nóng, tôi đưa chén đựng thịt đến cho nó ăn, lại hầm phầm còn lại thêm một chút, nấu canh thêm mì vào.
Vu Thi Mạn ngồi trước bệ bếp, uống rượu rắn, nói với tôi: “Lúc nãy ở trong giấc mơ, tôi rất sợ.”
Thứ cô đang ôm chính là bình nhỏ ngâm Trúc Diệp Thanh.
“Lâu lắm rồi tôi không mơ thấy giấc mơ đó.” Vu Thi Mạn uống rượu, đưa cho tôi: “Có phải cô cũng thấy sợ hãi nên mới không ngủ không? Giống như đang đứng trong một khoảng đen tối, có khả năng bị thứ gì đó nuốt mất bất cứ lúc nò, nhưng lại không biết nó là gì.”
Tôi lau nước canh chảy ra khỏi khóe miệng của quỷ thai, nghĩ đến từ khi nhìn thấy Phù Ngàn thì luôn có ảo giác tóc của mình đang mọc dài, còn có cảm giác tim đập nhanh đầy khó hiểu, gật đầu.
“Uống không?” Vu Thi Mạn đưa bình rượu cho tôi, thở dài: “Chờ trời sáng tôi sẽ đi ngay.”
“Ừ.’ Tôi dùng đũa gắp cẳng gà lên cho quỷ thai, trong lòng đột nhiên có hơi chua xót.
Nếu Vu Thi Mạn không đi, không lẽ ở lại thị trấn chờ chết sao?
“Vậy mái tóc móc ra từ tay cô thì phải làm sao đây?” Tôi nghĩ nghĩ, vẫn quay qua nhìn Vu Thi Mạn, khẽ nói: “Còn cả tóc nữa.”
“Cũng cạo trọc giống cô đi, hình như chỉ cần tỉnh lại là không sao nữa, sau khi về, người trong nhà rồi cũng tìm được cách thôi.” Vu Thi Mạn thấy nước sôi rồi, bỏ mì vào.
Thấy quỷ thai cắn vài phát đã gặm xong đùi gà: “Sau này cô dẫn nó theo, cô không sợ...”
Sợ cũng không phải là sợ bản thân quỷ thai, mà là sợ dáng vẻ của nó, sợ là người ngoài ít nhiều gì cũng sẽ hiểu lầm, cộng thêm tính cách của quỷ thai, chỉ sợ sẽ gặp được rất nhiều chuyện.
Dựa theo độ căm hận của Phù Ngàn đối với người nhà họ Long, cho dù hôm qua quỷ thai đã nhận cô làm mẹ, không lẽ quỷ thai có thể đi theo cô mãi sao?
Cho dù không bị Phù Ngàn siết cổ chết, cũng sẽ bị luồng oán khí không biết tên trong cơ thể Phù Ngàn dính vào?
“Nó cũng coi như đã cứu tôi.” Vu Thi Mạn sờ vùng cổ bị cắn rách, cười nhẹ nói: “Long Duy, sau này cô tính làm sao đây? Rốt cuộc xà quân định làm thế nào?”
Tình huống ngày hôm nay Mặc Dạ cũng không xác định, một là có việc gì đó, hai là không cảm nhận được.
Quỷ thai còn nguy hiểm, cái thai rắn này của tôi, các Huyền Môn đều nhìn chằm chằm, không biết sẽ thế nào.
Bây giờ tôi cũng đang rất mê mang, sao có thể có dự tính gì được chứ, chỉ đành nhìn Vu Thi Mạn, cười khổ nói: “Đi bước nào tính bước đó.”
Vu Thi Mạn cười nhẹ, dùng đũa quậy mì sợi, sau đó đổ canh gà hầm lần thứ hai ra.
Quỷ thai còn nhỏ nhưng lại ăn rất nhiều, sau khi ăn thịt gà xong, không ngờ lại còn ăn hơn nữa chén mì, lúc này mới ôm cánh tay của tôi, rúc vào lòng tôi ngủ thiếp đi.
“Không ngủ được đúng không, ngồi đây cùng tôi đi?” Hình như Vu Thi Mạn cũng không dám ngủ, kéo tôi đi ra ngoài.
Nhìn bầu trời đêm bên ngoài, uống rượu rắn, hóng gió.
Chúng tôi không nói gì, cũng không biết nói gì.

Vu Thi Mạn cảm thấy nhàm chán, nói cho tôi nghe rất nhiều chuyện trong Huyền Môn.
Chờ đến khi chân trời sáng lên, Vu Thi Mạn mới quay đầu sang nhìn tôi: “Long Duy, chuyện xà quan và thôn Hồi Long là bí mật lớn nhất trong Huyền Môn, có liên quan đến sống chết và bí ẩn dưới lòng đất.
Huyền Môn có thực lực thấp kém đều sẽ không cảm nhận được, người có thể đến đều rất mạnh.”
“Lần này tôi về sẽ nói cho gia chủ, để bà nhanh chóng nghĩ cách, ít nhất cũng có thể bảo đảm cô không bị quấy rầy ở thị trấn này.
Có xà quân ở đây, cho dù Phù Ngàn và xà quan có như thế nào, ít nhất cũng có thể bảo đảm cô sẽ sống sót.” Vu Thi Mạn nói đến đây.
Xoa tay, do dự một lúc mới nói: “Long Duy, thật ra tuy nói lần này đến đây là vì được ba mẹ cô nhờ vả, lấy máu rắn ở xương quai xanh ra.”
“Nhưng gia chủ cũng có mệnh lệnh khác.” Vu Thi Mạn xoa tay, nói nhỏ: “Cho dù sống hay chết thì cũng phải dẫn cô ra ngoài, nếu...”
“Nếu thật sự không mang ra ngoài được thì cứ việc xử lý phá hủy cô.
Đao chặt củi đốt, biến thành tro tàn, rải vào trong đất trời.’ Vu Thi Mạn xoa hai tay đỏ bừng.
Cười khổ nói: “Cho nên hôm đó khi tôi dẫn cô ra khỏi trấn, cô tắt thở, tôi vốn tính cho dù cô có chết thì cũng sẽ dẫn cô ra ngoài.”
Tôi ôm quỷ thai, không ngờ còn có chuyện này.
Thì ra hôm đó tôi đã đi qua lằn ranh sống chết đến tận hai lần.
Nhìn Vu Thi Mạn cười khổ: “Vậy vì sao lại đưa tôi về?”
“Rắn nuốt đầu, sinh sôi không thôi, luân hồi không ngừng.” Vu Thi Mạn trầm mắt nhìn tôi: “Long Duy, vào lúc cài vòng rắn của cô tròng lên tay cô, cô giống như đã tỉnh lại.
Nhưng vừa mở mắt ra, tôi đã biết đó không phải là cô nữa...”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.