Xà Đại Nhân

Chương 82: Giết Gà Dọa Khỉ






Tôi vừa đặt câu hỏi, nước mà Mặc Dạ xối lên da đầu tôi đã không còn ấm áp, mà trở nên lạnh lẽo.
Nước đột ngột trở nên lạnh lẽo, làm khóe mắt tôi khẽ giật, cơ thể bật dậy theo bản năng.
Nhưng lại nhìn thấy Mặc Dạ thất thần, nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm, rồi bắt đầu ôm tôi vào lòng.
Hắn nhìn tôi một lúc, rồi ôm chặt tôi: “Long Duy, lần trước ta không bảo vệ được em, nên em mới trở nên như vậy, lần này ta bảo bọn họ đặt tên cho em là Long Duy, là để nhắc nhở mình, em chính là Long Duy
“Long Duy, ta sẽ không để chuyện của Phù Ngàn xảy ra trên người em, chúng ta đã lên kế hoạch mười tám năm rồi, ta đợi em nhiều năm như vậy, cuối cùng chúng ta cũng kết hôn rồi, còn có cả con chúng ta..” Mặc Dạ ôm chặt tôi lải nhải.
Rõ ràng hắn đang cam kết, nhưng cả người tôi lại lạnh lẽo như bị sốc nước đá khi nãy.
Hóa ra tôi không có tên, vì Mặc Dạ muốn nhắc nhở mình, nên tôi mới là Long Duy.
Tôi chưa từng cảm thấy, một cái tên có thể hoang đường đến mức độ này.
Cũng chưa từng nghĩ, làm thế thân có thể chiếm giữ một cách hoàn hảo như vậy.

Nhưng Mặc Dạ ôm quá chặt, như đã chờ đợi không biết bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng có thể ôm “Long Duy”.
vào lòng.
Nên sau khi hắn biết tôi mang thai rắn, đã dứt khoát trấn giữ quan tài rắn, chỉ mong ở bên Long Duy, làm một cặp vợ chồng bình thường.
Tôi cảm thấy mình sắp bị Mặc Dạ ôm chặt đến tắt thở rồi, nên vươn tay ôm chặt hắn.

Coi như là thế thân cũng được.
Dù gì hắn cũng làm nhiều chuyện vì tôi như vậy, không có hắn, có lẽ tôi đã sớm vào quan tài rắn, trở thành Phù Ngàn thứ hai rồi.
Đến khi Mặc Dạ buông tôi ra, người tôi đã sắp đông cứng lại rồi.
Hình như giờ hắn mới phản ứng lại, kéo tay tôi khẽ thổi một hơi, rồi ôm chặt vào lòng.
Lần này không còn lạnh lẽo như trước nữa, cả người hắn đã trở nên ấm áp, ngay cả giọng nói cũng thế: “Đợi em sinh con ra, em muốn đặt tên nó là gì?”
Chuyện đặt tên phải luôn mang theo hy vọng.
Tôi không khỏi thuận theo giọng điệu hắn, khẽ đáp: “Họ Mặc không dễ đặt tên cho lắm, tôi nghĩ..”
“Họ gì không quan trọng, chỉ cần có tên là được.” Mặc Dạ từ từ luồn tay vào áo tôi khẽ nói: “Chúng ta chỉ cần có tên thôi.”
Có lẽ vì ôm quá lâu, Mặc Dạ đang vuốt ve bụng tôi cũng dần trở nên thay đổi, dùng sức hơn, thậm chí tay còn dịch lên trên.
Bầu không khí dễ dàng làm tôi mất khống chế Đợi tôi nằm xuống, tảng đá đã trở nên ấm áp hơn, cảm thấy người mình mềm nhũn khi bị Mặc Dạ đè lên.
Có lẽ là vì mấy đêm trước đã hòa hợp, nên Mặc Dạ đã quen thuộc với cơ thể tôi.
Nhưng lần này, hắn luôn khẽ hôn lên đầu tôi, cũng không gọi tên tôi nữa, mà liên tục hôn lên mắt tôi.
Mặc Dạ luôn không biết đủ, đợi đến khi nước trong hồ Âm Dương đã hơi ấm lên, hắn mới ôm tôi đã hôn mê lên, hôn từ đỉnh đầu xuống môi, rồi mặc quần áo giúp tôi, đưa tôi về.
Bên ngoài chỉ có chút ánh nắng ban mai, Mặc Dạ đi vào tiểu viện, hình như mấy người Hà Cực đều không cảm nhận được.
Mễ bà Tần vẫn chưa dậy, tôi thật sự bị dằn vặt quá sức, nên giờ chỉ muốn nằm trên giường ngủ.

Mặc dù lần này Mặc Dạ vì kiêng kỳ thai rắn trong bụng, nên không dằn vặt quá mức, nhưng kiểu lưng chừng này
A
càng làm hắn không dễ thỏa mãn.
Mặc Dạ hôn lên môi tôi, rồi lại sờ đỉnh đầu trọc lóc của tôi, hắn nằm xuống khẽ cười vào tai tôi, rồi mới rời đi.
Trước khi đi, hắn vẫn không quên bỏ dao cạo vào túi tôi.
Hắn vừa đi, tôi liền ngủ say.
Lần này tôi không còn mơ thấy ác mộng nữa, mà ngủ rất say rất ngon.
Đợi đến khi tôi tỉnh lại, mễ bà Tần đã ngồi ở đầu giường, đẩy tôi.
Thấy tôi tỉnh lại, bà ấy nhìn đỉnh đầu tôi hỏi: “Tối qua cháu bị bệnh rụng tóc à?” Tôi sờ đỉnh đầu trọc lóc của mình, gượng cười: “Tối qua cháu nằm mơ...!à không phải mơ, tóc cháu bỗng mọc dài ra, rồi quấn cổ cháu như rắn, định bóp chết cháu”
“Cũng may xà quân đã tới.” Tôi nghĩ lúc trước mình đã rất thảm rồi, giờ ngay cả tóc cũng không thể giữ lại.
“Hèn chi tối qua bà không ho, hơn nữa còn ngủ say như chết” Mắt mễ bà Tần ảm đạm, rồi quay đầu nhìn ra ngoài: “Tối qua con rắn trên đầu ông Hồ chết rồi.”
“Vậy còn ông Hồ?” Tôi hơi ngạc nhiên, không khỏi ngồi dậy hỏi.
Tối qua thật kỳ lạ, ngay cả mấy người Hà Cực cũng ngủ say như chết, nên lúc Mặc Dạ tiến vào, bọn họ đều không
KO
nhận ra.
Tôi suýt bị bóp chết, mà mễ bà Tần ngủ ngay bên cạnh cũng không nhận ra.

Thứ đó thật sự rất lợi hại.
Thanh niên canh chừng ông Hồ ngủ cùng phòng với ông ta, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc chúng tôi đi qua phòng đối diện gặp ông Hồ, thì thấy ba người Hà Cực đang ở đó, ông Hồ vẫn nằm sấp trên gối, phần sau đầu hướng lên trên như tối qua tôi nhìn thấy.
Nhưng đầu rắn bị tôi đập nát vào tối qua, mọc ra bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lại đang khô quắt không còn hình thù, ngay cả da cũng trắng bệch, như dính một lớp nhầy, tỏa ra mùi hôi thối thối.
Mắt rắn đã chảy ra nước, rõ ràng đã thối rữa.
Tốc độ thối rữa nhanh như vậy, lần sau cùng tôi nhìn thấy là ở thi thể Cốc Tiểu Lan.
“Chúng ta chuẩn bị róc xương đi” Hà Cực liếc nhìn khẽ nói: “Phải cố gắng cứu sống ông Hồ.” Anh ta vừa dứt lời, Hà Ca ra hiệu bảo chúng tôi ra ngoài ngay, còn cố ý đóng chặt cửa.
“Anh có chắc là con rắn đó không phải vì bị thương quá nặng, nên không mọc ra được?” Tôi thấy hình như bọn họ quá coi trọng ông Hồ, nên không khỏi dò hỏi.
Hà Ca lắc đầu: “Trước đây chúng tôi từng thử chặt đứt rồi đốt, dù đầu rắn bị đứt cũng sẽ mọc lại, chút vết thương nhỏ của cô tối qua, hoàn toàn chẳng đáng là gì với con rắn trong người ông Hồ”
“Tối qua có thứ gì đó đã xông vào, rất mạnh mẽ, ngay cả chúng tôi cũng không phát hiện ra, nhưng Ngưu Nhị lại cảm nhận được...” Mặt Hà Ca hơi xấu hổ, khẽ nói: “Ngưu Nhị trốn ra sau nhà vệ sau, không chịu đi vào, trông rất sợ
hãi.”
Ngưu Nhị là người thôn Hồi Long, ba hồn bảy vía không đầy đủ, nhưng bẩm sinh rất nhạy cảm với những thứ liên quan đến quan tài rắn.
Sau khi xác định Ngưu Nhị không sao, tôi mới khẽ yên lòng: “Ông Hồ rất quan trọng với các anh à?”
Tối qua bọn họ nói con rắn trong người ông Hồ có thể giúp họ phán đoán nhận thức của quan tài rắn, nhưng giờ nó chết rồi, bọn họ còn róc xương cứu chữa làm gì?
“Con rắn đó chết rồi, có lẽ là vì hôm qua không giết được thai rắn trong bụng cô, nên cảm thấy vô dụng, nếu ông Hồ đã thoát khỏi nó, mà vẫn tỉnh táo, thì có thể hỏi ra rất nhiều chuyện.” Mễ bà Tần hừ lạnh, kéo tôi xuống lầu: “Cháu về thôn với bà trước đã”
Bà ấy biết rất rõ, Vấn Thiên Tông muốn hỏi ra bí mật trong quan tài rắn từ miệng ông Hồ, không bằng bà ấy cũng đi hỏi bí mật thôn Hồi Long.
22
Sắc mặt Hà Ca thâm trầm dẫn chúng tôi xuống lầu, hình như Ngưu Nhị hoàn toàn không muốn ở lại đây, vừa nghe thấy tôi sắp đi, anh ta đã đuổi theo ngay.
Lúc tôi hơi hối hận, vì xe điện mà Hà Ca dắt về không chở được ba người, thì nghe thấy tiếng còi ô tô ầm ĩ.
Vu Thi Mạn lái xa bán tải rất lộng gió tới, vẫy tay nói với tôi: “Long Duy, cô định đi xuất gia à?” Tôi sờ đầu trọc của mình, gượng cười định dắt xe điện đi.

Ngưu Nhị rất có mắt nhìn đi tới giúp đỡ, còn nở nụ cười với tôi nữa.
Đợi tôi lên xe rồi, Vu Thi Mạn mới nhìn tôi nói: “Tôi qua xảy ra chuyện rồi, trong mấy người Huyền Môn canh giữ ngoài trấn, đã có 16 người chết rồi, hơn nữa đều chết trong mơ, bên ngoài không nhìn ra được bất kỳ vết thương nào, mà đều lặng lẽ chết.”
Tôi không khỏi nhớ lại cảm giác mái tóc bỗng mọc dài rồi siết chặt cổ tôi, chẳng lẽ mấy người Huyền Môn định đi vào trận đó cũng chết như vậy?
Mễ bà Tần khẽ ho, Ngưu Nhị hoàn toàn không hiểu chuyện này là sao.
Vu Thi Mạn nhìn tôi qua gương chiếu hậu: “Long Duy, tối qua cô có cảm thấy gì không?” Tôi thành thật kể lại chuyện tối qua, cô ta thở dài: “Điều này chứng tỏ quan tài rắn không muốn người Huyền Môn tiến vào phạm vi của nó, nghe nói tối qua 16 người đó cưỡng ép tiến vào trấn, được đại sư huynh Vấn Thiên Tông
khuyên bọn họ quay về.”
Kết quả là chết ngay trong đêm, giờ 24 gia Huyền Môn còn lại đều rất ầm ĩ” Vụ Thi Mạn quay đầu nhìn tôi, khẽ nói: “Cô hãy chuẩn bị tâm lý đi, người Huyền Môn không thể tiến vào, nhưng người bình thường thì có thể
Huyền Môn là người tu luyện, tất nhiên sẽ có chỗ không giống người bình thường, nên quan tài rắn có thể cảm ứng, Vu Thi Mạn không ngừng uống rượu rắn để áp chế.
Cô ta đang nhắc nhở tôi, sợ trong mấy người Huyền Môn đó cảm nhận được quan tài rắn đang giết người vô hình, nên càng trở nên điên cuồng, muốn mượn tay người bình thường để dẫn tôi ra khỏi trấn.
Hình như mễ bà Tần ngồi
trong xe càng ho dữ dội hơn, nhưng ánh mắt lại ngày càng lo lắng.
Đến khi chúng tôi tới nhà mễ bà Tần, vốn tưởng rằng cửa sẽ bị khóa, ai ngờ lại mở toang, trong nhà cũng chật kín người, rõ ràng đang đợi ai đó.
Vu Thi Mạn đã bị nhà họ Ngụy gây sự tối hôm trước dọa cho sợ rồi, nên không kịp quay đầu, đã lùi xe ngay.
Nhưng mấy người đó vừa nghe thấy tiếng xe, đã lao ra ngoài.
Mễ bà Tần cũng giật mình, vội nói với tôi: “Long Duy, cháu đi trước đi.” Dù bạn lợi hại đến đâu, thì khi hợp nhau đánh trả cũng sẽ ảnh hưởng đến người vô tội, nên né tránh là biện pháp tốt nhất.
Tôi vội mở cửa xe, thì thấy một người nhào tới, kéo tay tôi ngay.
Tôi vô thức rút dao cạo ra, định đâm người đó.
Thì nghe người đó hét lớn: “Long Duy, cô là Long Duy đúng không? Cô có rượu rắn không? Bao nhiêu tiền tôi cũng mua, tôi muốn rượu rắn cứu mạng...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.