Xà Đại Nhân

Chương 72: Phải Hay Là Không






Sau khi quát một tiếng, Liễu Đông Phương thở hổn hển.
Bình tĩnh hơn một chút mới nhìn tôi nói: “Long Duy vì cứu sống Mặc Dạ mà làm ra quan tài rắn.
Đây là quan hệ của Long Duy và quan tài rắn.”
“Cho nên chỉ có Mặc Dạ và Long Duy có thể trấn áp được quan tài rắn” Giọng nói của Liễu Đông Phương càng lạnh lùng hơn, gằn từng chữ: “Bây giờ người hài lòng rồi chứ?”
Tôi siết chặt con dao, rõ ràng đang cầm chuôi dao ấm áp, nhưng lại thấy lạnh thấu xương.
Liễu Đông Phương như thở nhẹ một hơi: “Cho nên bọn họ đều sẽ không nói với người, Mặc Dạ càng sẽ không nhắc đến với người.
Long Duy, tất cả những chuyện quan tài rắn làm ra đều do ngươi và Mặc Dạ tạo nghiệp”
Tay tôi lạnh đến mức như trở nên cứng đờ.
Tôi cầm dao, xoay người lấy tách trà bằng sứ trên bàn để máy tính cạnh cửa, rạch lên lòng bàn tay.
Nhìn máu tươi chảy vào trong chén màu xanh trắng, không ngờ tôi lại chẳng thấy đau.
Mà lại có một cảm giác mơ màng và bừng tỉnh, như cảnh tượng này đã từng diễn ra rồi vậy.
Liễu Đông Phương thấy tôi lấy máu, dù sao cũng đã nói rồi, bèn dứt khoát nói thêm: “Thân phận của Mặc Dạ không bình thường, người vì cứu sống hắn mà làm ra quan tài rắn, nhưng không muốn ảnh hưởng quá lớn.
Hơn nữa sau khi Mặc Dạ sống lại đã dung hợp làm một với quan tài rắn.
Ngươi.”
“Không phải ta!” Tôi quay đầu nhìn Liễu Đông Phương, quát lên: “Ta không phải Long Duy!” Nhưng nói xong câu này, tôi chợt nhớ từng có lúc, ở trong động phủ của Mặc Dạ.
Sau đó bừng tỉnh, như có ai cũng quát lên một tiếng: “Không phải ta!” Âm thanh kia giống như là Mặc Dạ, lại như không phải...!

Tôi cong ngón tay lại mấy lần cho máu chảy ra nhiều hơn, hít sâu một hơi: “Mặc Dạ có thân phận gì?”
Dường như lúc này Liễu Đông Phương đã bình tĩnh lại, ngồi ở bên giường: “Ta không biết.” Tôi siết chặt tay, quay đầu nhìn hắn.
“Long Duy.” Liễu Đông Phương cười khổ một tiếng, ngơ ngác nhìn tôi: “Trông người thật sự rất giống với cô ấy.
Mỗi lần ta làm hỏng việc, cô ấy cũng quay đầu hung dữ nhìn ta như thế? ở trong trí nhớ của Liễu Đông Phương, tôi chính là Long Duy kia.
Tôi xòe tay ra, nhìn máu chảy vào trong bát: “Vậy vì sao Long Duy lại hồi sinh Mặc Dạ?” “Ta không biết” Liễu Đông Phương nhìn chằm chằm vào dòng máu đang chảy xuống kia: “Ta chỉ...!chỉ là một con rắn Long Duy nuôi thôi.”
“Khi đó ta còn hơi hồ đồ, trong sinh mệnh của ta chỉ có mỗi Long Duy.
Nhưng có một ngày, Mặc Dạ lại đến, lúc đó vẫn chưa tên Mặc Dạ..” Ký ức của Liễu Đông Phương khá hỗn loạn.
Hắn chỉ lẩm bẩm nói: “Mặc Dạ rất lợi hại, Long Duy rất tốt...!rất tốt với hắn, tốt đến mức ta cảm thấy ghen tị.
Nhưng có một ngày, ta cảm thấy dường như bên ngoài có động tĩnh lớn gì đó, núi lở
đất nứt, dung nham phun trào, sóng biển cuồn cuộn”
“Ta trốn trong hang không dám ra ngoài, không biết đã trốn bao lâu, khoảng thời gian đó không biết là ngày hai đêm, đợi khi ta cảm nhận được mặt trời mọc, tỉnh lại trong ấm áp” Liễu Đông Phương nhìn vòng tay rắn trên tay tôi.
Trong mắt lộ vẻ bị thương: “Mặc Dạ người đầy máu, vảy rắn mất hết, thân rắn vốn có hai màu trắng đen chỉ còn lại một màu đen nhánh.
Long Duy ôm lấy hắn khóc mãi, khóc mãi...”
“Ta muốn an ủi Long Duy, nhưng cô ấy không hề để ý đến ta, chỉ đông lạnh Mặc Dạ ở giữa sông băng dưới lòng đất, sau đó hôm nào cũng ra ngoài.
Khoảng thời gian đó, cô ấy liên tục bị thương, luôn có người rồi thần thú đến tìm cô ấy” Giọng nói của Liễu Đông Phương khàn đi.
Hắn nói với tôi: “Những người kia nhờ vả cô ấy, sau đó cô ấy lại đi ra ngoài, trở về với vết thương chằng chịt, ngâm mình trong suối băng ôm Mặc Dạ khóc”
“Sau đó có một ngày, cô ấy chợt không khóc nữa, cô ấy ghim ta trên một cái quan tài không biết làm từ gì, sau đó ôm Mặc Dạ nằm vào trong...!Trên mặt Liễu Đông Phương lộ vẻ sợ hãi.

Trầm giọng nói: “Đợi ta tỉnh lại một lần nữa, mọi thứ đều thay đổi.
Quan tài rắn có dáng vẻ của Mặc Dạ, nói ta nhất định phải nghe theo hắn, ta cũng rất khó hiểu, nhưng chỉ cần hỏi, hắn sẽ giày
vò ta."
Có lẽ Liễu Đông Phương cảm thấy nói những điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho nên không nói nữa.
Chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề, cười khổ: “Long Duy, người từng đầu thai một lần, nhưng lại vì giúp đỡ người trong thôn Hồi Long, tự nguyện hiến tế cho quan tài rắn”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, nặng nề nhìn Liễu Đông Phương, không biết hắn nói là thật hay giả.
Nhưng máu trong bát đã đầy, tôi dùng dao cắt góc áo băng bó vết thương lại: “Mặc Dạ biết được bao nhiêu?”
“Mặc Dạ..” Trong mắt Liễu Đông Phương có ánh sáng lóe lên, nhìn vòng tay rắn trên cổ tay tôi, nhẹ giọng nói: “Không đen thì trắng, người thần không xâm phạm nhau.
Ta không chắc Mặc Dạ biết được bao nhiêu, nhưng chắc chắn hắn không phải Mặc Dạ trước đây”.
“Hắn không phải Mặc Dạ, quan tài rắn cũng không phải Mặc Dạ, giống như việc ngươi không phải Long Duy vậy” Liễu Đông Phương đi tới bưng bát lên, đi tới bên giường đổ máu vào miệng Long Thiền: “Quan tài rắn bị trấn áp, ta và Long Thiền bị quản chế, không thể đi lại khắp nơi nữa.”
“Tuy Mặc Dạ có thể trấn áp quan tài rắn, nhưng e rằng cũng bị thương rất nặng, còn nặng hơn việc huyết và xương quai xanh nhập thể.
Ngươi còn mang thai rắn.” Liễu Đông Phương đỡ lấy Long Thiền.
Quay đầu nhìn tôi: “Tuy ta không biết thân phận của Mặc Dạ, nhưng hắn rất lợi hại, năm đó dù là thứ gì nhìn thấy hắn cũng phải quỳ lạy hành lễ.
Cho nên có lẽ con của người và hắn...!sẽ bị
nhiều kẻ ngấp nghé, ngươi cẩn thận đấy”
Liễu Đông Phương nói xong, đút hết máu cho Long Thiền, sau đó thu cốc vào trong túi, bể
Long Thiền đi tới cửa sổ.

Nhưng lúc chạy còn quay đầu nhìn tôi một cái: “Thật ra lúc trước Long Thiền muốn cứu người, cô ấy tưởng mình chết rồi, hiến tế cho quan tài rắn, mấy người bác họ cũng sẽ bỏ qua cho ngươi...!Nhưng không ngờ rằn”
Tôi cười khẽ một tiếng, xua tay với hắn: “Đi đi”
“Long Duy, ta nói với người những lời này là muốn cho ngươi biết quan tài rắn không thể hủy, tuy Mặc Dạ và quan tài rắn là một, nhưng cũng không phải một.
Ngươi.” Liễu Đông Phương nói
chuyện ngày càng nhỏ lại.
Cuối cùng nhìn thoáng qua vòng tay rắn trên cổ tay tôi, bế Long Thiền biến mất khỏi cửa sổ.
Tôi lại nhìn lòng bàn tay mình, máu lại nhuộm đỏ miếng vải, vết thương đau rát.
Tôi đưa tay chạm vào vòng tay rắn trên cổ tay, thật ra lúc quan tài rắn biến thành Mặc Dạ, nói những câu kia với tôi, tôi nên đoán ra được.
Không đen thì trắng, nhân thần bất dung...!
Long Duy vì cứu sống Mặc Dạ ngay cả mạng mình cũng không cần, thậm chí còn kéo cả Liễu Đông Phương vào.
Nhưng sau khi sống lại Liễu Đông Phương không có gì thay đổi, còn Mặc Dạ lại thay đổi nhiều như vậy?
còn phân thành hai nửa?
Mặc Dạ biết được bao nhiêu chuyện rồi?
Bây giờ hắn trấn áp quan tài rắn vì quan tài rắn xuất hiện trong giấc mơ của tôi, khiến hắn cảm thấy nguy hiểm.
Hay vì biết ta có thai rắn, cho nên muốn trấn áp quan tài rắn để bảo vệ cái thai trong bụng? Người của thôn Hồi Long có quan hệ như thế nào với Long Duy? Vốn dĩ cho rằng biết được những điều này mọi chuyện sẽ sáng tỏ, bây giờ hình như lại càng
mơ hồ hơn.
Năng lực của quan tài rắn thật sự quá mạnh, mạnh đến mức vượt qua sinh tử.
Như vậy là vì đã chôn cất Mặc Dạ, hay vì lúc Long Duy làm ra quan tài rắn đã có gì khác đi?
Thôn Hồi Long xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi vẫn luôn đi lại trong thị trấn, nhưng dường như không có ai cản trở hành động của tôi, dường như có ý mặc tôi xử lý vậy.
Nhưng thôn Hồi Long đã bị vây lại rồi...!Tất cả mọi chuyện trong rất bình thường, cũng rất kỳ lạ.

Lúc này đầu óc của tôi rất mơ hồ, muốn ngủ, nhưng nhìn thấy cái giường dính máu, cửa lại không khóa, ghế vừa nhích ra, cửa đã xuất hiện một khe hở.
Tôi đành phải ôm chân ngồi trên ghế.
Nhắm mắt lại ngủ tạm, nhưng làm sao cũng không ngủ được.
Tôi nhắm mắt thêm một lúc, đầu óc rối ren như rất nhiều chuyện đều nhảy ra ngoài, lại không
bắt được trọng điểm.
Mơ mơ màng màng đến hơn ba giờ sáng, tôi lạnh đến mức tỉnh táo lại.
Tranh thủ lúc ông chủ tầng dưới quán trọ ngủ say, tôi lén lút thu dọn đồ đạc, để chìa khóa và sáu trăm nghìn lên quầy thu tiền, coi như đền khóa cửa và chăn, sau đó rời đi.
Ông chủ nằm nhoài ở đó ngủ như chết, không hề phát hiện ra.
Đợi đến lúc ra khỏi quán trọ nhỏ, tôi nhìn xe điện, chuẩn bị tìm một tiệm thuốc mở cửa 24h để mua que thử thai.
Nếu không chắc chắn có phải thật sự mang thai rắn không vẫn nên kiểm tra một chút, ít nhất cho mình yên tâm hơn.
Nhưng xe điện khi nãy còn chạy được lại không di chuyển, chỉ nghe thấy âm thanh nho nhỏ gì đó ở xung quanh.
Cốc Phùng Xuân đi ra từ trong con đường giữa hai căn nhà, lần này bà ta không đeo cung,
cũng không đeo lọ đựng tên, chỉ mặc đồ bình thường.
Bà ta đứng trước mặt tôi, nặng nề nói: “Quan tài rắn không động đậy nữa, là Xà Quân gì đó của người trấn áp quan tài rắn đúng không?” Cốc Phùng Xuân tức giận nói với tôi: “Có lẽ Xà Quân kia của ngươi cũng bị thương rất nặng, không phải ai muốn trấn áp quan tài rắn cũng được.”
“Nhưng dù quan tài rắn không di chuyển được, ngươi vẫn là con gái của nhà họ Long thôn Hoài Long, trong bụng có thai rắn, nên trở về Ba Sơn cùng chúng tôi rồi.
Chỉ cần cô trở về với
chúng tôi, quan tài rắn và Xà Quân kia của cô đều sẽ đến thôi.” Cốc Phùng Xuân phất tay, mấy chàng trai của nhà họ Cốc lập tức tiến lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.