Xà Đại Nhân

Chương 7: Dời Mộ Gả Cho Rắn






Tôi vốn cứ tưởng ở quê từ từ nghĩ cách là được, nhưng không ngờ mình cũng là kẻ gây họa với thôn làng.
Nhưng nghĩ đến chuyện của nhà Trần Toàn và đám gà chết trong nhà bà nội, thi xà kia thật sự mãi không chịu tha, tôi thật sự không nên ở lại trong thôn nữa.
“Bác họ biết vì sao cháu lại trêu vào mấy con rắn kia không?” Tôi thật sự không hiểu vì sao thi xà kia mãi không tha cho tôi.
Bác họ hút một hơi thuốc, híp mắt: “Cũng vì ba cháu đánh chết con rắn trong quan tài kia, cho nên từ lúc sinh ra, cháu đã bị con rắn đó nhìn chằm chằm rồi.”
Nói đến đây, ông ta lại hút thêm mấy hơi thuốc, khói thuốc khiến tôi phải lùi về sau một bước.
Vừa nhúc nhích, điếu thuốc bác họ đang hút đột nhiên bị dập tắt.
Bác họ còn tò mò lật đầu lọc qua nhìn nhìn, lại lấy bật lửa ra châm thử hai cái, nhưng vẫn không đốt cháy được.
Ông ta đành phải vứt đi, lấy điếu khác ra, nhưng cái nào cũng ướt hết cả.
Vòng ngọc rắn đen trên cổ tay tôi động đậy, Mặc Dạ nói bên tai tôi: “Ông ta đang nói dối, dù con rắn trong quan tài kia bị đánh chết, nhưng đi vào như thế nào? Vì sao phải dời mộ phần?”
Bác họ thấy không thể hút thuốc được nữa, nhìn tôi nói: “Cháu sắp xếp một chút, tôi lập tức đưa cháu đi.”
“Có thể đi muộn hơn một ngày không, ngày mai tôi phải đi tìm cái quan tài rắn kia.” Bác họ đuổi tôi đi quá gấp.
Tuy bà nội gọi ông ta đến giúp đỡ, nhưng ông ta dẫn theo nhiều người trong họ đến như thế, hơn nữa bọn họ còn uống rượu hùng hoàng, mang cả lưu huỳnh theo, điều này khiến tôi có cảm giác hình như bác họ đã chuẩn bị từ trước rồi.
“Quan tài rắn gì? Vào đêm cháu sinh ra, cái quan tài có con rắn kia đã bị sét đánh rồi, ngay cả mảnh vụn cũng không còn, làm gì còn quan tài rắn gì chứ!” Bác họ hơi tức giận, ném hết đống thuốc lá ẩm ướt trong tay xuống đất.
Nhìn tôi nói: “Không phải cháu sắp thi đại học à? Ba mẹ cháu bỏ ra nhiều tiền cho cháu như vậy là để cháu mê tín sao? Mau đi thôi!”
Nói xong, ông ta duỗi tay muốn kéo tôi đi, nhưng tay vừa duỗi được một nửa đã như bị thứ gì đâm một cái, đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh.
Tôi biết rõ là Mặc Dạ ra tay, nhìn chằm chằm bác họ, đang muốn hỏi đến chuyện dời mộ lúc trước.

Lại nghe thấy hậu viện vang lên tiếng thét chói tai, tôi lo bà nội xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến hậu viện.
Chỉ thấy mấy người họ hàng kia cầm cuồng cầm xẻng không ngừng đập mạnh xuống đất.
Mấy con rắn to bằng cánh tay bò ra từ trong hố chôn lợn chết, vừa bò vừa ngóc đầu kêu khè khè.
Tôi vừa đi tới, đám rắn lập tức khè khè thè lưỡi với tôi.
Âm thanh kia rất đồng loạt, giống như một cái lưỡi lớn đang ngậm cái gì rồi nói: “Long Duy, ngươi không trốn thoát được, không trốn thoát được đâu.”
Lần này cũng không phải chỉ tôi có thể nghe thấy, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.
Những họ hàng này đều nhìn tôi với vẻ mặt sợ hãi, tay cầm đồ cũng run rẩy, không một ai dám đi lên đập rắn vào lúc này.
Mặc Dạ hừ lạnh, để vòng ngọc rắn đen bò lên trên mu bàn tay tôi, sau đó con rắn ngọc ngẩng đầu, miệng rắn phát ra tiếng gầm khẽ.
Đám rắn ban đầu còn đang kêu khè khè lập tức co quắp ngã xuống đất không dậy nổi.
“Nhìn cái gì, đánh chết rồi chôn đi.” Bác họ phản ứng lại đầu tiên, giật lấy một cái xẻng sắt đập mấy phát vào đầu con rắn, đập nát đầu rắn.
Lúc này những người khác mới lấy lại tinh thần, đập nát từng cái đầu rắn, sau đó mới ném vào trong hố chôn lợn chết chôn luôn.
Bác họ mượn thuốc để hút, nhưng dù ông ta mượn ai, cầm vào tay thuốc đều ướt hết.
Ông ta tức giận nhìn tôi: “Quá kỳ lạ.
Cháu cũng thấy đó, mấy con rắn kia là bò ra từ trong bụng lợn chết, là nhằm vào cháu.
Nếu cháu không đi, có lẽ bà nội cháu cũng sẽ mất mạng, trong thôn cũng gặp xui xẻo, cháu còn muốn gây họa cho thôn sao!”
Lúc này bà nội tôi đang chôn rắn, tôi nhìn bà, nghĩ đến lời mễ bà Tần nói, trong lòng biết như thế không ổn.
Đành phải nói với bác họ: “Không đi lên thị trấn được, bác đưa cháu đi tìm mễ bà Tần đi.”
“Tùy cháu, chỉ cần không vào thôn là được.” Bác họ nháy mắt với tôi, ra hiệu cho một họ hàng đi tìm bà nội nói chuyện, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Tôi cũng không cần thu dọn gì, trở về là để tìm ngọc bội rắn đen, bây giờ nó đã biến thành vòng ngọc rắn đen ở trên tay tôi, cũng không còn gì nữa.
Lúc đi, tôi cũng không mang con ngỗng kia theo, có Mặc Dạ rồi, cứ để con ngỗng này giữ nhà giúp bà nội đi.
Bac họ chạy xe nhỏ đưa tôi đi, lúc đi ngang qua cửa thôn, chiếc xe tôi lấy của Viên Phi đã không thấy đâu, có lẽ Viên Phi đã chạy về rồi.
Ngưu Nhị đang cầm chai bia dựa trước bia đá uống, nhìn tôi xuyên qua cửa sổ xe, cười khà khà: “Mau đi đi, mau đi đi.”
Trong lòng tôi hơi lạnh lẽo, lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ, nhưng vẫn không gọi được.
Tôi bèn thử gọi điện thoại cho thím Lưu bán mì ở bên cạnh, bà ta lập tức nói: “Không thấy Trần Toàn đâu cả, ba mẹ cháu đi tìm giúp, có lẽ điện thoại đã hết pin rồi, mẹ cháu gửi lời bảo cháu gần đây đừng về, nhà Trần Thuận còn muốn cháu đền mạng gả vào làm vợ Trần Toàn nữa.”
Nghĩ đến Trần Toàn kỳ lạ, tôi nhắn lại với thím Lưu, bảo ba mẹ không cần tìm tôi, trong nhà xảy ra chuyện rồi, nếu bọn họ trở về, bảo bọn họ lập tức về thôn.
Sau khi cúp máy không lâu, bà nội gọi điện thoại đến, hỏi tôi đi đâu.
Tôi đành phải nói dối, nói là mễ bà Tần sợ tôi ở nhà không an toàn, bảo tôi đến chỗ bà ấy ngủ qua đêm.
Rõ ràng bà nội biết gì đó, nhưng chỉ ngập ngừng nói: “Cháu đừng nghe bác họ nói lung tung, những điều này đều là trong thôn nợ cháu, tại sao gặp phải nạn rắn còn đuổi cháu ra ngoài chứ.
Cháu về đây, xem ai dám đuổi cháu đi.

Cả làng đều thiếu nợ cháu, Long Duy !”
“Thật sự là mễ bà Tần bảo cháu qua đó ngủ mà.” Tôi nghe mà thấy nghi ngờ, sao lại nói là cả thôn nợ tôi?
Nhưng bên phía bà nội dường như có người đang gọi bà ấy, bà nội cũng vội vàng cúp máy: “Nếu có chuyện thì cháu về đây! Long Duy , cháu đừng sợ!”
Rõ ràng bác họ không muốn tôi và bà nội nói chuyện đàng hoàng, mở nhạc xe tải đến mức tối đa.
Xe chạy rất nhanh, nhưng chỉ đưa tôi đến đầu đường: “Cháu ở lại chỗ của mễ bà Tần cũng tốt, dù sao thì đừng có về thôn, tôi sẽ cho người trông chừng trước cửa thôn, Ngưu Nhị cũng sẽ không cho cháu vào thôn.
Cái quan tài rắn gì đó cháu cũng đừng tìm nữa, không tìm thấy đâu.”
Tôi chỉ đóng cửa, không để ý đến bác họ.
Mễ bà Tần thấy tôi đi rồi quay lại cũng hơi sửng sốt, nhưng thấy vòng ngọc rắn đen trên tay tôi, đành phải gật đầu cười lạnh: “Bị người của thôn Hồi Long đuổi ra ngoài à? Đêm nay tạm ngủ ở đây đi.”
Đến chỗ của mễ bà Tần, Mặc Dạ ra ngoài, hắn cũng không nói gì, chỉ tìm kiếm quanh nhà bà ấy.
Mễ bà Tần tỏ vẻ sợ hãi với hắn, rõ ràng Mặc Dạ đang làm chuyện rất mất lịch sự, nhưng bà ấy cũng không dám ngăn cản, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn một cái.
Lúc trải giường cho tôi còn nhìn Mặc Dạ, giống như muốn nói gì đó.
Đợi trải giường xong, mễ bà Tần bèn đi nấu cơm, nhà bà ấy thật sự rất nghèo, ăn uống cũng không được tốt lắm.
Dường như bà ấy cũng không được khỏe, nhúm than lên, lúc xào rau thỉnh thoảng còn bị sặc ho, lần nào cũng ho đến mức muốn ngất đi.
Cuối cùng tôi không đứng nhìn được nữa, tự mình xào rau.
Bà ấy không nhiều lời, nét mặt luôn u ám, ăn cơm xong thì đi rửa bát, khiến tôi thấy rất khó hiểu.
Không biết Mặc Dạ tìm ra được mấy quyển sổ dày từ chỗ nào trong nhà mễ bà Tần, bảo: “Em xem thử đi.”
Mấy quyển sổ này đều được viết bằng tay, giống như một quyển sổ ghi chép.

Có chữ rất mờ, bị ướt loang ra, không thể nhìn rõ được.
“Đọc cái này có lợi cho em.” Mặc Dạ mở một quyển ra, nói với tôi: “Thi xà kia rất hung tàn, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.”
Tôi lật xem một lúc mới biết đây là ghi chép vấn mễ, năm nào tháng nào ai tới vấn mễ, chuyện gì, mang thứ gì đến, kết quả ra sao.
Đọc như một quyển truyện, hơn nữa còn rất thú vị.
Mặc Dạ cũng ở bên cạnh lật xem, đọc đến một vài chỗ còn cố ý gấp lại.
Mễ bà rửa bát xong, thấy tôi lật xem những ghi chép kia thì cả người run rẩy, nhưng thấy Mặc Dạ ở bên cạnh, cũng chỉ thở mạnh nói: “Nhà họ Tần không định vấn mễ nữa, tôi không có con cái, đến đời tôi cũng coi như xong.
Xà Quân cần gì phải đào những ghi chép này lên khỏi lòng đất chứ…”
“Long Duy không mang họ Tần.” Mặc Dạ đưa quyển sách có đánh dấu cho tôi, nhìn mễ bà Tần: “Bà dạy Long Duy vấn mễ xem hương đi.”
“Xà Quân!” Sắc mặt mễ bà Tần trắng bệch.
Sau đó trừng tôi: “Những việc này đều là nghiệp chướng của nhà họ Long, thi xà đó vốn đã chết rồi, chúng tôi không đối phó được.
Chỉ cần Long Duy gả cho con rắn kia thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết, Xà Quân cần gì phải thế chứ?”
“Gả cho thi xà kia?” Tôi quay đầu nhìn mễ bà Tần, nhìn Mặc Dạ: “Là bị rắn quấn á? Không phải nói con rắn kia đã chết rồi ư? Gả cho nó kiểu gì?”
Giống vợ của Trần Toàn ư?
Mặc Dạ hừ lạnh một tiếng, nhìn mễ bà Tần.
“Xà Quân đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không sống được bao lâu nữa.” Mễ bà Tần lại nhìn tôi bằng vẻ mặt không chút sợ hãi, nói với giọng điệu nặng nề: “Bị rắn quấn là chuyện tất nhiên, đây là lời thề của nhà họ Long các người.”
“Thật ra cách chính xác là chôn cháu và thi xà kia vào trong quan tài rắn lúc dời mộ.” Giọng nói của mễ bà Tần càng nặng nề hơn, bà ấy hừ lạnh: “Cháu cho rằng nhà họ Long các cháu cứ dời mộ mãi là vì cái gì? Chính là vì chôn một đứa con gái của nhà họ Long vào đấy!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.