Xà Đại Nhân

Chương 62: Lấy Mạng Đổi Mạng






Dường như đạo sĩ Trương bị câu hỏi của tôi làm hoảng sợ, bình tĩnh nhìn tôi, sau đó xoay người đi vào đạo quán.
Lúc này mới chỉ hơn bảy giờ sáng, một vài người già trên trần đã đến đốt vàng mã, nhìn thấy tôi ngồi bên ngoài thì khó hiểu nhìn tôi một cái, sau đó rất thành kính đi đốt vàng mã ở bên ngoài đạo quán.
Tôi nhìn điện thoại, lúc này mới biết hôm nay là mùng một.
Đạo sĩ Trương đi vào không bao lâu lại đi ra.
Nhìn tôi nói: “Quan tài rắn không thể hủy” Tôi hơi nhíu mày, đạo sĩ Trương đưa điện thoại cho tôi: “Có chuyện gì, cháu có thể hỏi ông ta” Trên điện thoại vẫn còn hiển thị cuộc gọi.
Tôi cầm lấy điện thoại, lập tức nghe thấy giọng nói khàn khàn như gió lùa ở đầu bên kia, mơ hồ không rõ: “Quan tài rắn không thể hủy, sau khi thôn Hồi Long xảy ra chuyện đã bị bao vây là vì bảo vệ quan tài rắn”
“Long Duy, cô đừng nghĩ đến việc chạy trốn.
Cô không giống với những cô gái họ Long của thôn Hồi Long trước đây, cũng không giống với Long Duy trong suy nghĩ trước đây của vị ở trong ngọc bội hắc và kia.
Cũng vì cô, mễ bà Tần mới bị rắn cắn chết!” Ông Hồ nói chuyện rất khó nghe, giống như đầu lưỡi bị đứt mất một đoạn vậy.
Nhưng ông ta vẫn cố nói: “Long Duy, dù cô đã mất đi lần đầu nhưng cũng nên tự sát nhảy vào trong quan tài rắn.
Như vậy có thể trấn áp được nó, cũng là tốt cho mọi người.”
Nói xong, trong giọng nói mơ hồ không rõ của ông ta dường như mang theo tiếng khè khè, thấp thoáng còn có cái gì đó.
Tôi chợt nhớ ra điều gì, vội vàng dời điện thoại ra, sau đó cúp máy.
Tiếng khè khè sau đó rất giống con rắn trong người Trần Toàn, tiếng nó nói chuyện lúc ở trong người Trần Toàn.
Tôi ngước mắt nhìn đạo sĩ Trương: “Có phải trong người ông Hồ cũng có một con rắn giống Trần Toàn không? Một con rắn thật!”
Sắc mặt đạo sĩ Trương trở nên nặng nề hơn, cầm lấy điện thoại: “Sau này cháu đừng đến nữa, cũng đừng để Ngọc Chi nhìn thấy cháu”
Tôi còn muốn nói thêm, nhưng đạo sĩ Trương đã dẫn người đi vào rồi.

Nếu trong người ông Hồ có con rắn bị ý thức của quan tài rắn bám vào giống Trần Toàn, vậy ông ta trốn khỏi thị trấn bằng cách nào?
Tại sao ông ta nhất định muốn tôi chết? Mình không thể đến còn kích động vị Thiên Nhãn thần toán kia đến giết tôi? Tôi nhìn giờ, bây giờ vẫn còn rất sớm.
Bắt xe ôm, đến bệnh viện trấn lấy chiếc xe điện của tôi.
Tôi lại đi tới quán của thím Lưu ăn một bát mì thịt bò, thím Lưu kéo tôi lén lút ra phía sau ngồi, sợ bị người ta nhìn thấy.
Lần này vẫn cho tôi một quả trứng lòng đào, còn dặn dò tôi: “Sau này muốn ăn cứ đến, thím nấu cho cháu” Tôi chậm rãi ăn trứng lòng đào, uống cặn nước mì.
Thật ra tôi không thích hương vị mì thịt bò của nhà thím Lưu, bà ấy nấu nước dùng cho quá nhiều nguyên liệu, có mùi rất giống mùi lẩu.
Nhưng ba tôi lại thích, nói hương vị đậm đà, cho nên thường tự ý gọi cho tôi một bát.
Sau khi ăn xong, tôi chạy xe điện trở về thôn của mễ bà Tần, cũng không đi đến nhà của mễ bà Tần mà đi thẳng đến nhà của Ngụy Xương Thuận.
Hình như nhà ông ta đang làm tăng sự, mở nhạc tang rất lớn, nhưng không một ai đến.
Tôi đi vòng qua hông nhà, đến thẳng bên mộ của Cốc Tiểu Lan.
Thi thể của cô ta đã mục nát, dù nắp quan tài đóng kín nhưng cũng không chôn xuống đất, có lẽ vẫn đang bàn bạc nên xử lý thể nào.
Tôi chưa đứng bao lâu đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Long Thiền: “Hôm nay không phải em sắp lấy huyết và trên xương quai xanh rồi rời khỏi à? Sao còn tâm trạng đến xem cô ta thế”.
Tôi đảo mắt nhìn Long Thiền, lắc lư hai con rắn trắng đen trên cổ tay với cô ta, cầm con rắn thủy tinh kia: “Chị thích Liễu
1
Đông Phương à?”
Long Thiền cười khẩy một tiếng: “Cô nghĩ nhiều quá rồi.” Hai chiếc vòng trên tay tôi lắc lư, tạo thành tiếng leng keng, tôi ngồi xổm xuống, lấy ra một cục đá từ dưới đất.
Nâng tay lên muốn ném về phía rắn thủy tinh! “Long Duy, cô điên à!” Long Thiền quát khẽ một tiếng, nhào về phía tôi.

Lúc cô ta nhào tới, tôi nhanh chóng lấy dây thừng đỏ mễ bà Tần cho mình đêm đó ra từ trong túi.
Trực tiếp trong nó lên cổ Long Thiền, dùng sức siết chặt.
Lúc này, cảm giác đau đớn vì bị xé rách trên vai tôi lại xuất hiện.
Dây thừng đỏ này là mễ bà Tần dùng để đối phó với Cốc Tiểu Lan, lúc này siết chặt cổ Long Thiền, cô ta cũng không trốn thoát được.
Tôi có kinh nghiệm thắt cổ người khác, thắt cổ Long Thiền chỉ khó hơn một chút thôi.
Huyết xà trên xương quai xanh bò ra từ vai, có lẽ vì biết cắn xé cũng vô dụng, bèn di chuyển thân rắn muốn siết tôi.
Vừa siết vừa há miệng muốn cắn.
Hai tay tôi run rẩy nắm chặt dây thừng đỏ, kéo Long Thiền đi vào trong rừng ở phía sau.
Long Thiền đã xem như từng chết rồi, cổ bị siết tuy là bị khống chế, nhưng vẫn nói với ta: “Mặc Dạ đã giao dịch với quan tài
rắn, hắn không thể giết tôi, tạm thời quan tài rắn cũng sẽ không giết cô”
“Hơn nữa cô không giết chết tôi được, nhưng hai con huyết và kia lại có thể siết chết cô đấy” Trong giọng nói của Long Thiền còn mang theo ý cười.
Dường như cô ta hoàn toàn không xem đây là chuyện to tát, tôi cố chịu cảm giác đau đớn truyền đến từ cổ và vai, dùng dây thừng đỏ trói chặt Long Thiền.
Nhà họ Tần cũng có chút thực lực, chỉ có điều cái chết của cô mễ bà Tần đã đem lại đả kích rất lớn với bà ấy, cộng thêm việc bà ấy sắp chết, cho nên không lo được nhiều chuyện.
Tôi vòng ngược dây thừng đỏ lại, vặn hai tay của Long Thiền ra sau rồi trói chặt, sau đó lại vòng qua trói bên hông cô ta.
Hai con huyết và càng quấn càng chặt, tôi chỉ làm từng đấy chuyện cũng đã gần như không thở nổi nữa rồi.

Dây thừng đỏ đủ dài, sau khi trói chặt Long Thiền, tôi quấn dây thừng đỏ lên hông, kéo cô ta tiếp tục đi vào trong rừng phía sau.
Phía trước mở nhạc tang rất lớn, mọi người chỉ quan tâm chuyện hai người của nhà họ Ngụy ép buộc con dâu Cốc Tiểu Lan kiếm tiền, chứ không ai dám đến xem thi thể chết đi sống lại, sau đó mục nát trong nháy mắt của Cốc Tiểu Lan.
Dường như vì giao dịch kia nên Long Thiền cũng chẳng để tâm tôi sẽ làm gì mình, mặc cho tôi kéo cô ta đi vào rừng.
Huyết xà quấn trên cổ cũng cảm thấy tôi không có uy hiếp, cũng chậm rãi buông lỏng.
Long Thiền chẳng những phối hợp, thậm chí còn nói với tôi: “Long Duy, Cô cần gì phải cố chấp với việc chạy trốn thể.
Hiển tể cho quan tài rắn, làm việc giúp nó, bất tử bất diệt, rất tốt mà.”
Tôi kéo cô ta vào rừng, tháo dây thừng đỏ bên hông xuống, cột Long Thiên lên một cái cây, dùng dao nhỏ gọt một cây trúc ở bên cạnh.
Long Thiền vẫn còn đang khuyênt ôi: “Huyết xà trong người có khác với chúng tôi.
Tôi, Liễu Đông Phương, Mặc Dạ đều vì đi ra từ quan tài rắn nên mới có huyết và xương quai xanh”
“Nhưng cô khi vừa sinh ra đã có.
Huyết xà của chúng tôi chỉ để nhốt thân thể này lại, còn cô thì bị nhốt cả âm hồn, dù cô đầu thai chuyển thế, nó vẫn sẽ ẩn trốn trong người cô” Long Thiền tựa lên cây.
Giải thích với tôi: “Nếu tiến vào trong người Xà Quân Mặc Dạ, haha, e rằng hắn...!còn sống không bằng chết hơn Liễu Đông Phương bây giờ nữa.
Cô nhẫn tâm nhìn hắn chịu khổ như vậy sao?”
“Còn không bằng giống như tôi, hiển tế cho quan tài rắn, sau đó bất tử bất diệt, muốn báo thù ai thì báo thù người đó” Giọng nói của Long Thiền mang theo sức hấp dẫn vô cùng.
Tôi vót nhọn gậy trúc, chậm rãi đi tới, xé quần áo trên bả vai Long Thiền xuống.
Gần đây dường như cô ta rất nghe lời quan tài rắn, cho nên hai con huyết và kia cũng không ra ngoài.
Lúc này dù huyết và trên người tôi không còn quấn lấy cổ tôi nữa, nhưng vẫn ở bên cạnh thè lưỡi ra, dường như chỉ cần tôi làm gì, nó sẽ lập tức nhào đến cắn chết tôi vậy.
Tôi thấy gậy trúc đã tạm được mới lấy gạo và tàn hương từ trong túi ra, trộn lẫn với nhau, nhét vào trong khúc trúc.
Tàn hương trộn lẫn với gạo vừa xuất hiện, dường như huyết và trên xương quai xanh cảm nhận được sự uy hiếp, gào thét lên với tôi.

Huyết xà xương quai xanh giống như một con rối vậy, không có ý thức của quan tài rắn giống con rắn trong người Trần Toàn.
Tàn hương trộn lẫn với gạo, dùng để trừ tà khử uế.
Những thứ này nằm trong túi vải chuẩn bị dùng để đối phó với Cốc Tiểu Lan của mễ bà Tần, đang tiếc với sức khỏe yếu ớt của bà ấy, còn chưa nói hết lời đã ho, hoàn toàn không sử dụng được.
Tôi vén váy Long Thiền lên, cầm gậy trúc ngồi bên chân cô ta, kéo mạnh váy lên trên.
“Long Duy, cô muốn làm gì?” Long Thiền thấy tôi cầm gậy trúc kia, dường như nghĩ đến điều gì: “Cô điên rồi, nếu cô ra tay với tôi, huyết xà và định thủy tinh kia cũng sẽ lấy mạng cô.
Cô sẽ chết, tất cả mọi chuyện Mặc Da và Liễu Đông Phương làm đều sẽ phí công”
Tôi dùng vai giữ Long Thiền lại, hai con huyết xà gào thét cắn xé máu thịt của tôi.
Gây trúc chậm rãi di chuyển đến bên chân Long Thiền, tôi giữ chặt lấy cô ta: “Thứ trong bụng cô không thể sinh ra thì thôn Hồi Long sẽ tuyệt chủng, quan tài rắn nỡ sao?”
Long Thiền dùng sức vặn vẹo, nhưng trước đó cô ta quá khinh địch, bây giờ bị trói rất chặt.
Đứa bé trong bụng là chỗ dựa lớn nhất của Long Thiền.
Đương nhiên khỏi phải nói đến quan tài rắn, dường như cả Ngưu Nhị cũng rất vui đợi con rắn trong bụng cô ta ra đời.
Mặc Dạ và Liễu Đông Phương thậm chí cũng sẽ không ra tay với cô ta.
Long Thiền tỏ vẻ sợ hãi, trừng mắt nhìn tôi: “Long Duy, cô thật sự muốn chết phải không?” Tôi giữ lấy cô ta, thăm dò vị trí.
Chỉ cần giết chết đứa nhỏ trong bụng Long Thiền, ít nhất quan tài rắn không còn rắn con sẽ để “Long Duy” kia đầu thai một lần nữa.
Lúc này dường như Long Thiền mới hiểu ra, trợn mắt nhìn tôi: “Cô muốn dùng mạng đổi lấy rắn con trong bụng tôi? Long Duy, cô từng thấy tội giết người rồi, tôi chỉ không muốn ra tay với cô thôi, dù sao cũng đều là con gái của nhà họ Long, kết cục của cô sẽ chỉ thê thảm hơn tôi thôi!”
Tôi mặc cho cô ta nói, tay tìm đúng vị trí.
Nhưng lúc gậy trúc đến gần cơ thể cô ta, cô ta đột nhiên há mồm, một con huyết và màu đỏ tươi bay ra từ trong miệng Long Thiền, xông về phía tôi.
Tôi lại cầm gậy trúc, dứt khoát muốn đâm vào người Long Thiền.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.