Xà Đại Nhân

Chương 53: Tương Chiến Thành Nghiện






Lần này đúng là Long Thiền không tới tìm tôi làm phiền, chỉ tới nói với Liễu Đông Phương vài câu rồi xoay người rời đi.
Nhưng cô ta vừa đi, Liễu Đông Phương dường như có vẻ lo lắng.
Hắn kéo chặt lấy tôi: “Long Thiền sắp sinh rồi, sau khi ngươi về thì ra khỏi trấn luôn đi.
Một khi cô ta sinh thì quan tài rắn sẽ không cho ngươi sống nữa đâu.
Chuyện huyết xà xương quai xanh sau này sẽ nghĩ cách sau!”
Hắn vừa nói vừa kéo tôi đi nhưng lại đau đến mức eo sắp thắt lại, mồ hôi trên trán túa ra.
Rắn không đổ mồ hôi, nhưng hắn như vậy rõ ràng là rất đau.
“Ta đưa ngươi về trước…” Liễu Đông Phương rít lên vì đau, nhưng vẫn giữ chặt lấy tôi.
Tôi thấy máu rắn trào ra dưới quần áo hắn, tôi đưa tay muốn kéo hắn nhưng lại cảm nhận được chiếc vòng ngọc hắc xà trên cổ tay đang chuyển động.
Mặc Dạ đột nhiên xuất hiện, khẽ kéo tôi lùi lại, đưa tay đỡ Liễu Đông Phương: “Ngươi đi trước đi, ta đưa cô ấy về.”
Liễu Đông Phương âm trầm nhìn Mặc Dạ, thở ra một hơi: “Mặc Dạ, lần trước cô ấy tin ngươi, ngươi đã khiến cô ấy thất vọng.
Lần này ta tin ngươi một lần nữa, nếu như ngươi lại khiến nàng thất vọng…
Vậy thì Liễu Đông Phương ta sẽ lấy thân hoà vào quan tài rắn, cho dù xa ngàn dặm cũng nhất định phải kéo được ngươi vào quan tài rắn chôn cùng.” Liễu Đông Phương nhìn Mặc Dạ sau đó hoá thành một con rắn trắng và bỏ đi.

Tôi lại nghe thấy Mặc Dạ khiến một người thất vọng, trong mắt Mặc Dạ loé lên vẻ đau thương, hắn quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi đảo mắt, làm như không nghe thấy: “Đưa tôi về trước đi, tôi đi xe điện ra khỏi trấn trốn trước.”
Mặc dù Song xà xương quai xanh đau dữ dội nhưng ra khỏi trấn, nằm im không nhúc nhích cũng có thể chịu đựng được, dù sao trên người Liễu Đông Phương còn chảy bao nhiêu máu rắn mà anh ta vẫn chịu đựng được.
“Long Thiền mang thai con cháu nhà họ Long, một khi ra đời, quan tài rắn sẽ nghĩ cách tìm Long Duy…” Mặc Dạ nói đến đây thì dừng lại.
Tôi biết “Long Duy” này không phải tôi, tôi tiếp lời: “Sẽ đưa cô ấy vào luân hồi một lần nữa đúng không?”
Chuyện này Long Thiền đã nói ở thôn Hồi Long, hình như chỉ cần cô ta sinh ra con của nhà họ Long thì có thể khiến tôi “luân hồi lần nữa”.
Chuyện này cũng tương tự như luân hồi chuyển thế gì đó, nếu người ta muốn “Long Duy” bắt đầu lại, vậy thì tôi sẽ phải chết, nếu không hồn phách phải làm sao?
“Em biết cũng tốt.” Mặc Dạ gật đầu, đưa tay ôm tôi rồi thấp giọng bảo: “Liễu Đông Phương bị quan tài rắn khống chế, nếu không đi thì máu rắn sẽ xộc lên não mà chết nên nhất định phải đi.
Mà Phù Ngàn …”
“Tôi sẽ tự ra khỏi thị trấn.” Tôi ngay lập tức hiểu ra ý hắn.
Phù Ngàn lẽ ra đã chết ở thôn Hồi Long, nhưng vì Mặc Dạ và Liễu Đông Phương cùng hợp sức cứu cô ấy, chắc chắn là muốn bảo vệ cô ấy.
Mặc Dạ nghiêm nghị nhìn tôi, trên mặt có vẻ nhẹ nhõm.
Hăn sôm tôi đến nhà mễ bà Tần, lần này tốc độ rất nhanh, Mặc Dạ đưa tôi tới cửa nhà mễ bà Tần rồi xoay người rời đi.
Tôi vội vàng kéo hắn lại: “Đứa bé trong bụng Long Thiền đột nhiên lớn nhanh có phải có liên quan đến Cốc Tiểu Lan không?”
“Đúng.” Mặc Dạ nhìn tôi chằm chằm, trầm giọng bảo: “Cốc Tiểu Lan tái sinh, mượn vào rượu rắn để trợ lực, hút tinh khí của những kẻ đã trả thù cô ấy năm xưa, sau đó nuôi dưỡng bào thai rắn trong bụng Long Thiền.”
Mặc Dạ nói rồi dường như cảm nhận được gì đó, nhìn tôi một lần rồi vội vàng rời đi.
Cửa bị mở ra, mễ bà Tần đứng ở cửa nói với tôi: “Vào trước đi.”
Tôi vốn tưởng Cốc Tiểu Lan quay lại trả thù, dù thế nào cũng không quay lại được, ai biết ngày đầu tiên quay lại đã quyết liệt thế này.
Hoá ra đã hiến thân cho quan tài rắn rồi quay lại cũng sẽ mang theo nhiệm vụ.
Tôi xoay người đi vào cùng mễ bà Tần, trông thấy có một người đang quỳ trong phòng, người này rất gầy, mặc áo sơ mi ngắn tay có thể thấy rõ xương quanh vai nổi lên.
Mà người đàn ông này, tôi tưởng là lại có người tới vấn mễ, mễ bà Tần nhờ tôi giúp.
Nhưng khi tôi theo mễ bà Tần đi vào thì thấy khuôn mặt người đó, chỉ thấy hai mắt người đó trũng sâu, cả người giống như bộ xương khô héo.
Người đàn ông quỳ trên mặt đất, miệng lẩm bẩm từ gì đó, trên người có mùi lạ.
Tôi khẽ ngửi, không ngờ lại là mùi mồ hôi trên người Cốc Tiểu Lan.
Tôi đang tò mò người này là ai thì đột nhiên anh ta quay đầu lại, nhìn vào chai nước trong túi tôi rồi vui mừng nhào tới: “Rượu rắn! Đưa cho tôi, tôi không sao!”
Trong chai đúng là có rượu rắn.
Người đó khát như sói, nhào tới phía tôi, tôi sợ hãi đá anh ta trở về.
Mễ bà Tần cầm một nắm gạo ném vào mặt anh ta rồi quát: “Quỳ xuống!”
Gạo rơi lên mặt, dường như anh ta vừa đau vừa lạnh, người run lên, mùi lạ trong không khí càng nồng nặc.
Tôi lùi lại một bước nhưng thấy mễ bà Tần đang đốt giấy, lại đốt hương, sờ vào chai nước trong túi, qua chai có thể ngửi được mùi rượu rắn, người này biến thành như vậy có liên quan gì đến rượu rắn?
Tôi vội mang chai nước vào phòng bếp, mùi ở đây hỗn tạp có thể át đi mùi rượu rắn.
Sau đó tôi đi ra, nhìn mễ bà Tần hỏi: “Đây là ai ạ?”
Rượu rắn được Cốc Tiểu Lan dùng để trợ hưng, anh ta thế này hình như là nghiện rượu rắn?
Người đó đang quỳ trên đất, toàn thân run rẩy, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tiểu Lan chờ tôi, chờ tôi…”
Mễ bà Tần đốt giấy xong mới nói: “Là Nguỵ Xương Thuận.”
Tôi trở nên kinh ngạc, ban ngày tôi thấy không phải anh ta vẫn còn rất sung sức đốt hoa vàng sao?
Sao đến tối lại gầy như que củi thế nào?
“Cốc Tiểu Lan đâu ạ?” Tôi đột nhiên cảm thấy không ổn.
Nguỵ Xương Thuận bị hút khô thế này, vợ chồng bà Nguỵ có thể để cho Cốc Tiểu Lan đi, sao có thể để Nguỵ Xương Thuận chạy đến nhà mễ bà Tần quỳ một mình thế này?
Mễ bà Tần cất đồ đạc vào túi và kể cho tôi nghe vấn đề này.
Từ sau khi Cốc Tiểu Lan quay lại thì con người cô ấy trở nên khác hẳn.
Còn khác thế nào thì tôi cũng đã thấy.
Ở cùng nhóm Nguỵ Xương Thuận, bình thường high đã quen nên gọi tất cả những người từng chơi chung với nhau tới, Cốc Tiểu Lan báo thù họ nên mới quay lại, đương nhiên sẽ không từ chối.
Nhưng tình huống của Cốc Tiểu Lan, chỉ cần là đàn ông ngửi thấy mùi đều sẽ động dục.
Mà cô ấy lại là vợ trên danh nghĩa của Nguỵ Xương Thuận, vậy nên anh ta chơi ba lần trong một buổi chiều.
Khi làm lần thứ tư là trời đã tối, Nguỵ Xương Thuận thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, vội vàng đẩy Cốc Tiểu Lan ra rồi chạy.
Anh ta xuống nhà nói với ba mẹ nhưng dường như ba mẹ anh ta không quan tâm anh ta nói gì.
Họ chỉ đẩy anh ta ra, để người phía sau vào phòng họ, tiếp tục chơi với Cốc Tiểu Lan.
Sau đó Nguỵ Xương Thuận muốn cứu lấy mình nên mới chạy đến nhà mễ bà Tần để trốn.
Nhưng vừa tới chưa được bao lâu thì cơn nghiện đã bắt đầu.
“Mùi trên người Cốc Tiểu Lan nồng hơn mùi độc dâm rắn, cho dù người có tỉnh táo thì cũng vẫn lên cơn nghiện.” Mễ bà Tần cất đồ vào túi vải.
Bà nói với tôi: “Giới hạn của quan tài rắn chỉ ở trong trấn, cháu đưa Nguỵ Xương Thuận đi giúp bà.

Bà không thể để người trong thôn đều bị hút khô được.”
Mễ bà Tần đeo túi lên vai rồi bước ra ngoài, nói nhỏ với tôi: “Thật ra chuyện này xảy ra là do bà.”
“Nếu bà không vì Cốc Tiểu Lan đáng thương rồi giấu chuyện trong số mệnh cô ấy không có con thì cô ấy cũng sẽ không đến làm dâu nhà họ Nguỵ.” Mễ bà Tần đi được hai bước rồi thở dài.
Bà lại nói: “Nếu biết Cốc Tiểu Lan không có con, bị đủ loại tra tấn, thậm chí còn bị trói… Lúc đó bà nên cứu cô ấy, khụ! Khụ!”
Mễ bà Tần nói đến đây lại bắt đầu ho.
Nguỵ Xương Thuận quỳ ở đó, vẫn nhỏ giọng nói liên tục.
Tôi liếc nhìn bóng lưng khòng của mễ bà Tần, trong lòng hiểu mễ bà Tần không thể thoát khỏi hố sâu áy náy này.
Nhìn Nguỵ Xương Thuận vẫn đang quỳ ở đó, tôi suy nghĩ một chút rồi cầm dao cạo, chuyển tay cầm lấy túi của mễ bà Tần: “Cháu đi cùng bà.”
Thật ra từ ban ngày họ đã nến ngăn cản chuyện vô lý đó.
Nhưng dường như mọi người đều né tránh những việc làm xấu hổ giữa nam nữ này theo bản năng, nghĩ rằng một thời gian nữa Cốc Tiểu Lan mới trả thù nên từ từ nghĩ cách.
Cho dù sắp tới có khốc liệt thế nào, e rằng ngay cả Mặc Dạ cũng không nghĩ tới.
“An toàn của cháu quan trọng hơn, nếu cháu chết thì cả xà quân và bà sống cũng vô ích.” Mễ bà Tần nhìn xe điện bên cạnh: “Sạc đầy pin rồi đấy.”
Bà lấy một xấp tiền ra nhét vào túi tôi: “Bà không có nhiều tiền tiết kiệm, cháu dùng tiết kiệm một chút, có thể kéo dài được bao nhiêu thì cố gắng kéo bấy nhiêu.”
Số tiền không dày, nhưng cũng không ít.
Tôi đeo túi vải lên lưng rồi cười khổ: “Cho dù cháu ra khỏi thị trấn thì quan tài rắn muốn cháu chết chẳng phải vẫn rất dễ dàng sao? Trốn không thoát, chỉ có thể đối mặt với khó khăn.”
Mễ bà Tần sửng sốt, dường như hiểu ra điều gì đó, bà gật đầu.
Tôi kể đại khái chuyện Long Thiền sắp sinh cho bà ấy: “Nếu thật sự là Cốc Tiểu Lan hút tinh khí để nuôi đứa trẻ trong bụng Long Thiền thì có cách nào để ngăn những tinh khí đó, hoặc là để những tinh khí đó quay lại không ạ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.