Xà Đại Nhân

Chương 224: Bản Thân Xà Quân Cũng Là Tà Quan Linh






"Long Duy muốn khống chế Dung thiên mới phải đi ra từ chiếc quan tài gỗ trắng kia.
Chúng tôi đều nhìn thấy bên dòng suối nhỏ kia rồi.
Cô không chịu đưa bản thân mình và quỷ thai kia cho Long Duy, cho nên Mặc Dạ mới lấy tinh huyết của mình nuôi cô ta, cung cấp thức ăn cho cô ta, trấn áp Dung Thiên trước.” Hư Thủy che mắt nói.
Anh ta cười haha: "Hà Duyệt, nếu Mặc Dạ chết, tất cả chúng ta đều sẽ bị chôn theo.
Vậy thì cô mới là tên đầu có thực sự.
Chính vì sự ích kỷ của cô mà Mặc Dạ mới chết, Long Duy mới có thể trở thành một thể với Thần Qúy”
Anh ta cười điên cuồng, nhưng máu trong mắt vẫn không ngừng chảy ra.
“Anh có ý gì?” Tôi vén tóc đen lên, chậm rãi đứng dậy, nhìn anh ta nói: “Cái gì mà Mặc Dạ dùng tinh huyết của mình để nuôi Long Duy?”
“Nếu Mặc Dạ không bị kiềm hãm, cô cho rằng chúng tôi dám tới cửa sao.

Haha!” Hư Thủy dứt khoát buông tay ra.
Đôi mắt bị huyết xà phun nọc độc làm bị thương của anh ta hiện ra trước mặt tôi, vẻ mặt dữ tợn nói: "Cô bây giờ có tinh huyết của Mặc Dạ bảo vệ, nhưng cũng không thể cầm cự được bao lâu đâu.
Mặc Dạ mà chết, tinh khí phù văn trên ấn đường của cô mà biến mất, thì sẽ không còn gì nữa, thậm chí cả thai rắn cũng sẽ chết!”
Vừa nói anh ta vừa dựa vào kí ức của mình và vẽ ra.
Trên bộ quần áo xanh đỏ của anh ta, một con hạc tiến thủy mặc đang sải cánh, đưa Hư Thủy bay lên không trung.
“Hà Duyệt, để tôi xem cô có thể sống được bao lâu.
Sau khi cô chết, tôi sẽ báo thù này cho Hoan Không Môn!” Hư Thủy lạnh lùng quát một tiếng, theo tiếng kêu của hạc tiên, rồi từ từ biến mất trong không trung.
Tôi hơi sửng sờ, đảo mắt nhìn Hà Cực: "Mặc Dạ bị sao vậy?"
Đầu óc hắn bị sao vậy, tại sao nhất định phải để Long Duy ra khỏi quan tài gỗ màu trắng kia?
Mặt Hà Cực tối sầm, giống như không biết nói gì.
Người trong Huyền Môn khác vốn cũng không thích lộ diện, chỉ muốn hành động ngầm thôi.
Lúc này nhà Xạ Ngư Cốc và Hoan Không Môn lộ diện, cả hai đều thất bại trở về, cũng lặng lẽ rút lui rồi.
Tôi đành phải đưa mắt sang nhìn Vu Thi Mạn: "Cô ở đằng sau, biết đã xảy ra chuyện gì không?" Rõ ràng là hắn đưa tôi đến núi Cửu Phong rồi mới rời đi, tôi còn chưa nghỉ ngơi, tại sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy?
Vu Thi Mạn trợn tròn mắt, cười với tôi: "Thực ra cũng không có gì.
Chính là mễ bà Tần dẫn tất cả các khí cơ trên núi ở trấn Thanh Thủy.

Mượn long khí lên cao của Thăng Long quan nhà họ Long, nhưng cũng chưa hoàn toàn áp chế được Dung thiên”
"Cho nên .." Vụ Thi Mạn ho khan, cười khổ nói: "Bản thân Xà quân cũng là tà quan linh, có thể nuôi dưỡng Long Duy, cho nên mới dùng tinh khí của cơ thể nuôi dưỡng Long Duy”
"Cô đừng lo lắng, quan tài rắn mạnh như vậy mà Xà quân cũng có thể trấn áp được.
Chẳng qua chỉ một chút tinh khí này, Xà quân dù sao cũng sẽ không chết" Vụ Thi Mạn thấy mọi người đã đi hết.
Sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, trầm giọng nói: “Cô cứ ở đây dưỡng thương trước, đợi tôi trở về nhà, xem có thể liên lạc được với ba mẹ cô không, để họ đến Vấn Thiên Tông đón cô”
“Đến lúc đó, cả nhà cô đoàn tụ, cô lại ra khỏi trần Thanh Thủy, thì cũng không xảy ra chuyện gì đâu” Vụ Thi Mạn nở nụ cười nói từng chữ.
Tôi cảm thấy tay mình dàn lạnh đi.
Lúc đầu, khi tôi thuyết phục mễ bà Tần cũng như vậy.
Nói thì có vẻ tốt đẹp, nhưng hiện thực chứng minh lại rất tàn khốc.
Mỗi một câu của Vu Thi Mạn đều nói với tôi rằng, tương lai sẽ tốt hơn.
Nhưng lại không dám nói tình hình bây giờ của Mặc Dạ như thế nào, hắn dùng tinh khí như thế nào để nuôi dưỡng long Duy.
Trấn Thanh Thủy rốt cuộc là thế nào? Điều đó chứng tỏ, chuyện càng lớn, Mặc Dạ sẽ càng nguy hiểm.

Hư Thủy nói đúng, nếu như Mặc Dạ không sao.
Dựa vào sự uy hiếp của răng bằng và sấm sét bắn xa ngàn dặm của hắn, những người này làm sao dám tới cửa, bàn cách phân chia tôi và cái thai rắn trong bụng với Vấn Thiên Tông.
Tim tôi như nghẹn lại, đóa hồng mai trên ấn đường của tôi dường như có chút bỏng rát.
Tôi hít sâu một hơi nhìn Vu Thi Mạn: "Tôi đã thế này, cô cho rằng tôi không thể chịu nổi chuyện gì nữa?"
"Tốt hơn hết cô nên nói cho tôi nghe tình hình hiện giờ của Mặc Dạ.
Từ trước đến nay tôi luôn yêu quý cái mạng nhỏ này của mình.
Cho dù biết lúc này Mặc Dạ đang bị Long Duy tra tấn đến chết, tôi cũng không thể trở về cứu hắn được.
Tôi cố gắng muốn cười, nhưng làm thế nào cũng không thể cười được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.